Chí Ái Kim Sinh

Quyển 4 - Chương 2: Không thể thiếu cậu 2



“Akira à, điện thoại của con này!” âm thanh của Akiko từ dưới cầu thang truyền lên, cậu đành phải buông chỗ sách cờ đang sắp xếp dở xuống nghe điện thoại.

“Là kì viện gọi đến.” Akiko đưa tai nghe cho Akira.

“Alo, tôi là Touya Akira.”

“….”

“Vâng, đúng vậy. Cám ơn ngài đã quan tâm, mọi thức cũng khá ổn rồi.”

“…”

“Không, không có gì khó khăng. Đúng vậy, hộ chiếu cũng làm xong rồi.”

“….”

“Tôi sẽ cố, còn bên Hàn quốc… tôi sẽ cố gắng.”

“…”

“Đúng vậy, tôi cũng chờ đợi một kết quả tốt.”

“….”

“Tôi sẽ chú ý, tạm biệt.”

Buông điện thoai, Akira thở phào một cái, mấy ngày nay bận rộn làm cậu sứt đầu mẻ trán. Không nghĩ đến xuất ngoại lại phải làm những chuyện phiền toái như vậy, chẳng những phải chuẩn bị đồ dùng hằng ngày, quần áo, đồ dùng cá nhân, đồ sinh hoạt mà quan trọng nhất là làm các thủ tục xác nhận giữa kì viện Nhật bản và Hàn quốc, chỉ nghe điện thoại thôi đã muốn nổi giận!

Akira gãi đầu lắc lắc sau đó quay sang nói với Akiko: “Mẹ lên giúp con sắp xếp quần áo đi.”

ở trên lầu, Akiko đem từng bộ từng bộ quần áo của Akira xếp vào trong vali, Akira thì chuyên tâm lật xem những quyển sách cờ vây để xem nên mang theo quyển nào.

“Akira à, mẹ xếp xong rồi. Nhưng mà… bộ quần áo này con mua lúc nào thế? Có muốn mang đi không?”

Akira quay đầu, nhìn đến bộ thường phục mà cậu chạy đi mua vào ban đêm để hôm sau đi chơi tháp Tô ki ô với Hikaru, cảnh tượng khi đó lại hiện ra trước mắt, cậu đã quên mất không tháo nhãn quần áo xuống còn bị Hikaru cười một phen, nghĩ đến đây Akira không khỏi cười ra tiếng, nhận lấy quần áo từ trên tay của mẹ, cẩn thận vuốt ve, trong bích mâu lóe lên ánh sáng ôn nhu như mặt trời sau giờ ngọ chiếu lên đình viện, ngẩng đầu mang theo thản nhiên tươi cười nói với mẹ cậu: “Cái này vẫn là mang theo đi… về sau, còn có thể thường xuyên dùng đến.”

“A?…A!” Akiko phục hồi tinh thần, con cô từ sau khi chính thức trở thành kỳ sĩ đều mặc chính trang, khi nào thì lại mặc thường phục như thế này? Quan trọng hơn nữa là cô cũng chưa từng nhìn thấy con mình cười như vậy… là vì cái gì? Cô cũng không tiện hỏi nhiều: “A, cái đó con tự cho vào đi, quần áo khác mẹ sắp xong rồi. Mẹ xuống nấu cơm trưa đây.”

“Cám ơn mẹ.”

Cúi đầu, sờ lên từng chiếc cúc của cái áo kia, một màn ở ga tàu điện ngầm lại hiện ra trước mắt… Hikaru kinh ngạc, Hikaru phẫn nộ… cậu đều đoán trước được. Vốn cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn mắng, nhưng ánh mắt bị tổn thương kia làm cậu bất ngờ, Hikaru cư nhiên lại khóc trước mặt cậu, khóc thương tâm như vậy. Nghĩ đến đây Akira hơi nhăn trán, không tự giác mà đem bộ quần áo kia ôm vào trong ngực, loại đau thương không thể ức chế kia tựa như có thể truyền vào tim cậu, làm cho cậu chết đứng tại chỗ, khiếp sợ cùng khổ sở không có cách nào di chuyển, cảm giác khi nhìn thấy cậu ấy khóc cũng giống như cảm giác không thể hô hấp lúc ở trong tàu điện ngầm.

Cậu thích Hikaru, thật sự thích cậu ấy! Có lẽ là từ rất lâu trước kia, từ năm 12 tuổi đã bắt đầu, ánh mắt của cậu chưa từng dời khỏi người nọ. Có lẽ… trước khi bọn họ gặp nhau, cậu cũng đã thích Hikaru, giống như là nhân duyên từ kiếp trước, ở kiếp này dù chưa xuất hiện nhưng cũng đã tồn tại trong linh hồn của cậu. Trên tàu điện ngầm, khi Hikaru ngất đi vì thiếu dưỡng khí, chính cậu cũng cảm thấy tế bào toàn thân như đông cứng lại, cái loại run sợ trong nháy mắt này cậu chưa từng trải qua, cho nên cậu không hề do dự mà đem hơi thở cuối cùng cho cậu ấy, trước khi lâm vào bóng tối cậu nghĩ là mình xong rồi, cậu hoàn toàn thua về tay tiểu tử này, thua tâm, thua hết thảy, hoàn toàn bại trên tay cậu ta,

Yêu cậu ấy – rành mạch biết. Cho nên khi nghe thấy cậu ấy nói “Tôi không bao giờ… muốn gặp cậu nữa.” cậu đã thực sự giật mình, còn đau lòng như dùng dao cắt. Hai người luôn đấu khẩu, nhưng chưa từng nói những lời linh tinh như thế, lần này… chẳng lẽ là bởi vì ‘anh ấy’ trong miệng cậu ấy sao?

Hikaru là người thực hay để ý, giống như trước đây cậu ấy cũng đã chịu thương tổn, hơn nữa theo cách nói của cậu ấy thì chính mình đã dùng cách tương tự để thương tổn cậu ấy, cho nên Hikaru mới kích động như vậy. Tìm chút thời gian tâm sự cùng cậu ấy, nhưng hiện tại thì không được. Nếu phải an ủi cậu ấy thì gọi điện thoại cung xđược, chị Ichikawa cũng nói, Hikaru một mực đi tìm mình, nhưng hiện tại không đi.

Bởi vì lần xuất ngoại này là bắt buộc, cho dù Hikaru có giữ cậu lại. Điều chết người là, có rất nhiều nguyên nhân khiến cậu không thể giải thích cho Hikaru bây giờ đươc, gọi điện thoại có lẽ chỉ làm tăng thêm hiểu lầm. Tạm thời không gặp mặt cũng tốt, làm cho cả hai bình  tĩnh một chút, về sau trưởng thành hơn, chờ tất cả yên ổn, mới giải thích cho cậu ấy cũng chưa muộn. Nghĩ vậy, Akira nhịn không được bật cười: “Ai ~~ hy vọng là tên kia không nên suy nghĩ bậy bạ, trước khi mình trở về ngàn vạn lần đừng làm ra cái gì ngốc nghếch.”

Lúc này di động của Akira lại vang lên, người trực tiếp gọi vào di động của cậu đa số là người quen, nhấn rồi nghe:

“Alo, tôi là Touya Akira.”

“…”

“Chị Ichikawa có chuyện gì sao?”

“…”

“Tiệc chia tay?! Không cần như vậy đâu.”

“….”

“Được rồi được rồi, em đã biết. Ở hội quán cờ vây phải không?”

“…”

“6 giờ tối mai? Được. A… không nên muộn quá, sáng ngày kia em phải bay rồi.”

“…”

“Đúng rồi, nếu chị gặp Hikaru thì nhắn giúp em là em muốn chơi một ván với cậu ấy.”

“….”

“Vâng… được. Cám ơn. Hẹn gặp chị lúc đó.”

Buông di động, đem bộ thường phục kia nhét vào va li, sau đó cầm tấm ảnh chụp chung cùng Hikaru ở tháp Tô ki ô ngày đó, nhìn thấy nụ cười đơn thuần sáng lạn của người kia, cậu cũng cười “Ai ~~ nghĩ lại quen biết nhiều năm như vậy mà cũng chỉ chụp chung có môt bức ảnh này, thật sự là đáng tiếc ~~~ sau này nên chụp nhiều một chút!”

Đem tấm ảnh kia nhép vào vali, vừa lòng vỗ vỗ va li một cái.

“Akira, xuống ăn cơm nào.”

“Vâng, con xuống ngay.”