Lục Thiên Vũ không trả lời chỉ đứng yên ở đó không nhút nhích.
Lâm Tố Linh bước về phía trước, hai cánh tay ôm lấy người trước mặt. Một lần thôi, chỉ lần này nữa thôi. Cô ôm anh một lần cuối rồi mai sẽ chia xa, sẽ không bao giờ có thể chạm vào nhau thêm một lần nào nữa.
"Lục Thiên Vũ! Em sẽ rất nhớ anh."
Gió nhẹ nhàng thổi, từng cánh hoa bay bay. Một người đứng đó, một người lặng lẽ rời đi. Một người đi mất, một người đau.
Thời gian họ ở bên nhau vốn không phải là dài. Nhưng những nơi họ từng đi qua, đâu đâu cũng đều là kỉ niệm đẹp. Rồi một mai, khi lướt qua nhau, một trong hai người liệu có ai không cảm thấy đau lòng. Những kỉ niệm đẹp hoá thành từng nét chữ trên quyển nhật ký, cô và anh rất nhanh thôi sẽ chỉ còn là đã từng.
Mối tình vụng dại chỉ vừa mới chớm nở mà đã vội tàn. Thà là đừng bắt đầu, như thế thì lòng sẽ không đau...
Những ngày sau đó, anh không đến trường, cô cũng chẳng còn gặp lại anh nữa.
Một tuần sau...
Lâm Tố Linh đang ngồi trong lớp thì Bảo An từ bên ngoài hớt hải chạy vào kéo tay cô. Tố Linh chau mày, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô bạn thân của mình rồi lên tiếng hỏi.
"Cậu làm cái gì vậy?"
"Làm gì hả? Lâm Tố Linh, cậu mau đi xem đi, đầu cậu có cặp sừng dài lắm rồi."
"Hả?"
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị Bảo An kéo đi.
Sân trường hôm nay thật kì lạ. Đám học sinh chen chúc vây quanh một chiếc xe hơi sang trọng đang dừng ở giữa sân trường. Bảo An kéo cô chen vào trong đám đông, hai cô gái nhỏ nhắn vậy mà lại chen lên được phía trước.
"Bảo An! Cậu kéo mình ra đây làm gì hả?"
"Cậu xem đi."
Lâm Tố Linh nghi ngờ nhìn theo ngón tay cô ấy. Chỉ là cảnh tượng sau đó, cô thật sự không muốn nhìn chút nào.
Lục Thiên Vũ từ trên xe đi xuống, anh dịu dàng đỡ tay một nữ sinh với gương mặt lạ lẫm. Vài người bạn quen biết anh từ trước, vừa nhìn liền nhận ra nữ sinh kia chính là Thy Thy.
"Cậu ấy về rồi sao? Ây da, có chuyện vui rồi đây."
"Hình như mới hơn hai tuần trước, nghe nói cậu ta hẹn hò với một nữ sinh cùng lớp. Bây giờ Thy Thy về rồi, kiểu gì thì nữ sinh kia cũng bị cho ra rìa thôi."
Lời bọn họ nói, Tố Linh đều nghe thấy, nhưng cô lại chẳng nói được một lời nào. Cuối cùng thì cô cũng biết, lí do ah chia tay cô là gì rồi. Chính là vì người trong lòng trở về nên người thay thế như cô cũng không còn giá trị nữa. Vậy mà cô cứ tưởng... cứ tưởng là anh thích cô. Mà hình như, đôi mắt của nữ sinh ấy có nét gì đó rất giống cô. Mà cũng không đúng, phải nói là đôi mắt của cô rất giống cô ấy.
"Chúng ta đi thôi!"
Cô nói với Bảo An rồi liền im lặng mà rời đi.
Lục Thiên Vũ nhìn theo bóng cô, trong đôi mắt ánh lên một chút đau lòng. Dìu Thy Thy đi vào lớp, anh quay người đi về phía lớp cô, trên tay mang theo một quyển vở.
Tố Linh thẫn thờ ngồi xuống ghế, đôi mắt đỏ hoe cố giấu đi những cảm xúc đau lòng. Xem như cô hiểu rồi. Thật là đau lòng quá đi mất.
Lục Thiên Vũ đứng bên ngoài cửa sổ nhìn cô một lúc lâu rồi mới đi vào. Đặt quyển vở xuống trước mặt cô, anh nhỏ giọng nói.
"Đây là vở của cậu. Từ hôm nay chúng ta không còn học cùng lớp nữa. Cậu... giữ gìn sức khỏe."
Cô không trả lời, chỉ cúi đầu im lặng. Bảo An đứng bên cạnh cũng xót đến thắt lòng. Len lén đi ra ngoài, cô nghĩ hai người họ có chuyện cần phải nói, bản thân mình tốt nhất nên rời đi.
Bầu không khí bỗng dưng như ngưng động. Tố Linh cố gắng nở nụ cười ngẩng mặt lên nhìn anh. Giọng nói nghẹn ngào khó khăn nói từng chữ.
"Là... Vì cậu ấy sao?"
"Xin lỗi!"
"Ừm! Cậu đi đi, chúng ta... không nên gặp nhau nữa."
"Xin lỗi!"
"Không sao đâu! Chỉ cần cậu vui là được."
"Tố Linh..."
"Cậu đi đi! Tôi muốn ở một mình."
Nếu như anh không đi, em sẽ khóc thật đó...
Lời đó, cô lại chỉ thì thầm trong lòng mình mà thôi. Chuyện yếu đuối như thế, cô để anh thấy một lần là đủ rồi. Nếu bây giờ cô khóc, chẳng phải là cô đang biến mình trở thành kẻ đáng thương trong mắt người khác hay sao.
Nhìn thấy sự chịu đựng trong đáy mắt đó, anh bỗng dưng lặng người. Nếu như cô khóc, có lẽ anh sẽ chẳng nỡ rời đi.
"Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe. Có chuyện gì khó giải quyết thì cứ đến tìm tôi."
"Ừm!"
Nhìn cô thêm một lúc, anh xoay người rời đi.
Cô gục mặt xuống bàn, nước mắt lã chã rơi. Đau! Trái tim cô đau quá. Cuối cùng thì cô đã làm gì sai, tại sao anh lại đối xử với cô như thế? Tại sao lại tặng cho cô một cành hồng rồi lại tàn nhẫn nói với cô bên trong những cánh hoa đó có chứa thuốc độc. Thà anh và cô cứ giữ yên mối quan hệ đó thì có phải sẽ đỡ đau lòng hơn hay không?
Tình bạn, tiến thêm một bước sẽ là tình yêu. Nhưng tình yêu, dù có lùi lại thì cũng chẳng thể trở lại làm bạn nữa. Đạo lí này cô nên sớm thấu hiểu mới đúng chứ...
Thôi thì gió về với mây, cây về với đất. Mây và gió vui đùa trên bầu trời cao vời vợi, cây đứng đó lặng lẽ dõi theo. Thôi thì sao cũng được, chỉ cần anh vui thì cô cũng thấy hạnh phúc. Nhưng mà... tại sao trong lòng lại vẫn cứ đau.
Bảo An từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cô gục đầu mà chẳng biết phải an ủi ra sao. Ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay run run nhẹ nhàng vỗ về cô bạn thân của mình.
"Cậu muốn khóc thì khóc đi, đừng cố gắng gượng nữa."
Im lặng một lúc, Tố Linh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn người bạn thân của mình. Đôi môi kéo ra một nụ cười nhạt, cô nhỏ giọng nói.
"Không sao! Ổn mà."
Thời khắc đó, Lục Thiên Vũ đứng bên ngoài cánh cửa, đôi mắt lặng lẽ nhìn xuống dưới chân mình.
"Tố Linh! Anh xin lỗi!"
Ở một phía xa, Thy Thy đứng trên dãy hành lang nhìn về phía anh.
"Thiên Vũ! Anh động lòng với cô ấy rồi sao?"