Chỉ Có Thể Là Anh Ấy

Chương 3



Hạ Tình nhìn 2 mắt cậu hồi lâu,thoả mãn rồi lại tiếp tục quay lại ghi chép thành tích thành viên.

Điều khiến Hạ Tình không nghĩ tới là Trần Phong thực sự tìm được người để đổi,sau khi Tạ Á Châu đổi cùng cậu ấy,Hạ Tình nhìn lướt qua thành tích của cậu ấy,nhìn thành tích của Trần Phong khiến người khác có chút kinh ngạc "Hoá ra thành tích của cậu rất tốt nha!"

Được người khác khen khích lệ,Trần Phòng ngượng ngùng cười nói "Trừ bỏ Tiếng Anh những cái khác đều không được" Hạ Tình nghĩ,sau đó ghé sát vào đầu Trần Phong "Này,thành tích và bộ dáng bạn cùng bàn của cậu dường như không được tốt,cậu chỉ bài cho cậu ấy....Cậu ấy lạnh lùng,tớ cũng không dám cùng cậu ấy nói chuyện."

Cô không chú ý tới,hai mắt của nam sinh đang nằm kia khẽ mở,im lặng nghe cô nói.

Trần Phong nghe vậy "Cậu ấy trừ bỏ Tiếng Anh những cái khác đều rất tốt,đặc biệt là Toán học cùng Sinh học,mỗi lần tớ ghé vào tai cậu ấy nhắc đến từ đơn,cậu ấy chính là không hoà hợp với con gái ha ha ha ha."

Xoay người sang chỗ khác cũng vừa văn chủ nhiệm dặn dò và phân công nhóm trưởng và các thành viên xong,tiếp đến là thời điểm tan học,giáo viên Tiếng Anh nhìn thấy lớp tranh cãi ầm ĩ,bình tĩnh nói " Mọi người im lặng chút,về sau khi thi giữa kì đều lấy nhóm trưởng làm trung tâm giảng cho các thành viên bài thi,nghe viết cũng vậy,các thành viên không đạt yêu cầu,tối thứ 7 phải đến lớp,nhóm trưởng tăng ca làm thêm giờ,cô đương nhiên cũng tới." Nói xong,chuông tan học vừa mới reo,chủ nhiệm thu đồ "Tan học."

Các bạn học vội chạy tới căng tin,Thiệu Vũ cũng đi tìm bạn của cô ấy ăn cơm. Trong lớp không còn nhiều người ở lại,Hạ Tình đem phiếu điểm vừa mới ghi ra,đem cả sách Tiếng Anh cất vào cặp,chuẩn bị đến chỗ cầu thang chờ Hoàng Gia Gia.

Mới vừa đứng lên,cô mới ý thức người đằng sau không có rời đi,bởi vì ghế của cô kêu chạm vào bàn đằng sau,cô theo bản năng quay đầu lại xem,vừa lúc cùng Đàm Thuỵ Trạch đang ngẩng đầu chạm tầm mắt của nhau.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Tình là sao lại thường xuyên chạm tầm mắt cùng cậu,cô lập tức đưa hai tay chắp trước ngực,cúi đầu nhỏ giọng nói " Thật có lỗi,tớ không biết đằng sau còn có người."

Ai biết cậu cư nhiên lại không đi ăn cơm! Cô cắn môi nghĩ,xong đời,khẳng định ấn tượng đã bị phá huỷ.

Nhìn thấy bộ dáng nữ sinh cúi đầu cắn môi vẻ mặt lo sợ,Đàm Thuỵ Trạch tính không đáp lịa,vẫn là hơi giật mình đáp lại " Không có việc gì."

Thanh âm khàn khàn lâu lâu không nói chuyện,Hạ Tình mặt đỏ tim đập nhanh,cô đeo balo lên,nhìn thấy Hoàng Gia Gia ở bên ngoài chờ cô,bỗng nhiên đầu óc trống rỗng "Nhanh đi căng tin đi,không thì hết cơm ăn mất." Nói xong,cô chạy ra khỏi phòng.

Đợi đến sau khi cô cùng Hoàng Gia Gia biến mất khỏi tầm mắt,khoé môi Đàm Thuỵ Trạch cong lên,chuẩn bị đi ra khỏi lớp,bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Hạ Tình trong lớp: "Thành tích dường như không tốt."

Đàm Thuỵ Trạch:.......

Cậu nhắm hai mắt,trở lại ngăn kéo lấy vở từ đơn.

Trong ký túc xá có bạn cùng phòng hay làm ầm ĩ,tên Hứa Ngôn,rất thích đi cùng Đàm Thuỵ Trạch,thật ra không phiền phức,này cậu ta lại nằm trên giường của Đàm Thuỵ Trạch ngủ rất ngon...

Cho nên thời điểm Đàm Thuỵ Trạch cầm vở từ đơn trở lại ký túc xá,chính là nhìn thấy hình ảnh một mĩ nam nằm trên giường của cậu mà ngủ.Cậu dừng lại một chút,cầm hộp cơm của mình đi tới căng tin.