Chỉ Làm Nũng Với Anh

Chương 15: Tới chống lưng cho em ấy



Edit by Shmily



--------------------------------

Vĩnh Chiết qua một trận mưa to, trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất, bất quá cũng khó có thể có một trận mưa to như vậy cho nên nhiệt độ nóng bức trong không khí cũng giảm xuống mấy độ.

Cái cây lớn bên ngoài cửa sổ bị gió thổi đong đưa lúc lắc, cành lá cũng bị những giọt mưa tí tách đánh đến run lên, ngẫu nhiên có sinh viên chạy qua khu dạy học, bị mưa làm ướt đứng ở ngoài cửa sổ tránh mưa, mà phía trước cửa sổ là Mãn Nhập Mộng đang đứng đến phát ngốc.

Từ lúc đại hội tân sinh viên kết thúc tới bây giờ đã qua nửa tiếng, kế tiếp chính là tiết mục các học trưởng học tỷ dẫn dắt tân sinh viên đi hoàn thành đăng kí báo danh và phân lớp.

Như trong dự kiến, không ai nguyện ý đi cùng Mãn Nhập Mộng.

Gương mặt này của cô, cho dù đặt ở trong một đám người cũng vô cùng bắt mắt, càng đừng nói tới cô còn có quan hệ với Lục Kiêu Hà, trong nửa tiếng này, cô đã nghe không biết bao nhiêu lời đồn về mình rồi.

Nói đến nói đi cũng chỉ có một chuyện, ai cũng nói cô ỷ vào bản thân xinh đẹp cho nên đi quyến rũ học trưởng Lục Kiêu Hà.

Kỳ thật trước lúc khai giảng, Mãn Nhập Mộng từng cố ý tới tìm Chúc Nghệ nói chuyện phiếm, nói bóng nói gió một hồi cô cũng biết được ở trường học Lục Kiêu Hà kỳ thật là một người không bao giờ để ý tới chuyện bên ngoài, cho nên lúc đó cô khá yên tâm, cảm thấy anh hẳn là sẽ không dây dưa tới mình, hai người không có giao thoa, cô cũng có thể an an tĩnh tĩnh vượt qua những năm tháng đại học sau này.

Nhưng mà hiện tại xem ra, những chuyện anh vừa mới làm kia hết thảy đều giống như cố ý.

Mãn Nhập Mộng hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu mới tiến vào khu đăng ký ở trong trường, cô vừa mới tiến vào, đám người top năm top ba đã lập tức trợn trắng mắt tản ra, giống như là trốn ôn dịch mà đem cô cô lập ở một chỗ.

Biểu tình của cô không chút gợn sóng, chỉ cầm tờ giấy báo nhập học của mình ngoan ngoãn xếp hàng, nữ sinh phía trước quay đầu lại nhìn một cái, thấy là cô liền lập tức nhăn mi lạnh mặt, lại quay đầu về thấp giọng mắng một câu: "Thật xui xẻo."

Mãn Nhập Mộng đến mày cũng không động, thong thả dịch một bước nhỏ về phía sau, cách nữ sinh này xa một chút.

***

Trong hội trường chỉ toàn là âm thanh ầm ĩ hỗn loạn cùng sự phiền muộn ẩm ướt sau cơn mưa, sau hai tháng nghỉ hè dài quay lại, đương nhiên là mọi người có rất nhiều chuyện để nói, bất quá đề tài mới mẻ vẫn là quay xung quanh Lục Kiêu Hà với Mãn Nhập Mộng.

Nói tới chuyện này, có học tỷ lúc nãy không tới tham gia lễ nhập học tân sinh viên tò mò hỏi Mãn Nhập Mộng là ai, người bên cạnh lập tức chỉ vào cô gái xinh đẹp đang xếp hàng bên kia: "A, chính là con nhỏ hồ ly tinh kia."

Mãn Nhập Mộng lại hoàn toàn giống như người không có việc gì, không tức giận cũng không phản bác, vẻ mặt hồn nhiên không biểu cảm.

Con người đại khái đều mang trong mình một chút tâm lý bắt nạt kẻ yếu, những nữ sinh này tụ tập ở bên nhau tám chuyện, thấy nhân vật chính không phản ứng, còn có bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng thì liền cảm thấy Mãn Nhập Mộng là một người dễ bắt nạt, cũng càng nói càng hăng.

Mãn Nhập Mộng cũng không cô phụ bọn họ, vẫn giữ cái bộ dáng "giả ngu giả ngơ" đó.

Thẳng đến khi đằng trước cô không còn ai, trước mặt đột nhiên bị một người chặn lại, thanh âm ôn hòa vang lên: "Xin hỏi, Mãn Nhập Mộng có phải không?"

Mãn Nhập Mộng ngẩng đầu, nữ sinh trước mặt mang nụ cười hiền lành đang nhìn cô, cũng không giống như tới gây chuyện, cô hậu tri hậu giác gật đầu: "Ừm, là em."

Tiếu Hạ vỗ vỗ vai cô: "Chị là Tiếu Hạ, học năm hai ngành tài chính, để chị đưa em đi xử lý thủ tục nhập học còn lại nhé."

Mãn Nhập Mộng đang muốn đi cùng cô ấy, một thanh âm lạnh như băng đột nhiên vang lên: "Tiếu Hạ, cô cần phải thế sao?"

Nữ sinh cùng ngành hiển nhiên không vui, cao ngạo nhìn về phía hai người: "Cô không biết cô ta là ai à?"

Tiếu Hạ mỉm cười: "Tôi biết chứ, em ấy là đại diện tân sinh viên lần này, nghe nói còn là người duy nhất đạt được học bổng toàn phần ngành mỹ thuật của đại học Nam Khánh năm nay, rất ưu tú đó."

"Cô!" Nữ sinh kia bị nghẹn một cái, có chút không giữ được thể diện, người bên cạnh nhanh chóng kéo cô ta lại nói nói mấy câu, nữ sinh kia mím môi, nhìn về phía Tiếu Hạ: "Nghe nói công ty nhà cô đang xảy ra khủng hoảng tài chính, sao nào, cho dù sắp phá sản thì sao có thể vì thế mà hạ thấp thể diện đi kết giao với sinh viên mới chứ. Chẳng lẽ muốn thể hiện chút gì đó trước mặt học trưởng Lục à?"

Sắc mặt Tiếu Hạ tức khắc liền có chút khó coi, Mãn Nhập Mộng hạ mi, vừa định đứng ra nói chuyện, Tiếu Hạ lập tức kéo cô rời đi, bọn họ vừa đi, phía sau cũng lập tức vang lên tiếng cười nhạo. Mãn Nhập Mộng cảm nhận được bàn tay nắm tay mình của Tiếu Hạ phát run, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Học tỷ?"

Tiếu Hạ dừng chân, dừng hai giây mới xoay người, mỉm cười nói: "Không sao, chúng ta đi làm thủ tục nhập học thôi."

Cô ấy đi phía trước, Mãn Nhập Mộng đột nhiên hỏi: "Là Lục Kiêu Hà bảo chị tới sao?"

Tiếu Hạ kinh ngạc nhìn về phía cô, gật đầu.

"Sao chị lại giúp anh ấy?"

"Không có gì." Tiếu Hạ cảm thấy cô gái này rất có tâm phòng bị, cười một cái: "Chỉ là hai nhà có hợp tác làm ăn, cũng khó tránh có chút quen biết qua lại, ban nãy anh ấy gặp chị nói có thể em sẽ xảy ra chút phiền phức, bảo chị tới đây xem một chút."

Mãn Nhập Mộng trầm mặc vài giây: "Cảm ơn."

Tiếu Hạ "ừ" một tiếng, đánh giá Mãn Nhập Mộng: "Lại nói, chị với học trưởng Lục quen biết đã nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên anh ấy chủ động nói chuyện với chị, lại còn là vì em nữa chứ."

Mãn Nhập Mộng không lên tiếng, Tiếu Hạ nhìn bộ dáng của cô, đoán cô đại khái là không có ý tứ kia với Lục Kiêu Hà, kinh ngạc nhướng mày, cười kéo tay cô: "Trước khi khai giảng mẹ chị đã từng nói với chị rồi, bảo chị ở trong trường để ý tới em nhiều một chút."

"Người nhà chị biết em?"

"Ừ." Tiếu Hạ gật đầu: "Thì nhà chị với Lục gia có quan hệ làm ăn mà."

Mãn Nhập Mộng không hỏi nhiều, nhưng nếu Tiêu gia thật sự có mối làm ăn với Lục gia, dựa theo tính cách của Lục Thượng, dù nhiều hay ít thì sẽ đều giúp đỡ một chút, sao trong miệng bạn học của chị ấy lại là Tiêu gia sắp phá sản? Hẳn là cách phá sản không còn xa nữa.

Bất quá Nam Khánh nhiều tiểu thư nhà giàu như vậy, Lục Kiêu Hà cố tình chọn trúng Tiếu Hạ tới giúp cô, nghĩ tới sau này, Lục gia với Tiếu Hạ hẳn là thật sự sẽ có quan hệ làm ăn.

Mãn Nhập Mộng gật đầu, theo Tiếu Hạ đi làm thủ tục, thuận lợi hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay.

Thời điểm chia lớp là công đoạn cuối cùng của ngành mỹ thuật đại học Nam Khánh, lớp học dựa theo bảng chữ cái để phân chia, ngành mỹ thuật tổng cộng có ba lớp, theo thứ tự là A B C, dựa vào thành tích của Mãn Nhập Mộng, không ngoài ý muốn là được chia tới lớp A, đứng vị trí số một.

Làm thủ tục mất cả một buổi sáng, bây giờ đã là giờ cơm trưa, Tiếu Hạ mời Mãn Nhập Mộng cùng tới nhà ăn ăn cơm, thuận tiện giới thiệu cho cô biết mấy quán ăn xung quanh mà cô ấy thường ăn. Mãn Nhập Mộng đi theo bên cạnh, tuy không nhiều lời lắm nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn, Tiếu Hạ ở chung với cô cả một buổi sáng cũng có nhiều thêm vài phần hảo cảm với cô.

Hai người dùng bữa trưa là hai phần cơm bình thường, Mãn Nhập Mộng muốn cảm ơn Tiếu Hạ đã giúp mình cả ngày nay, lúc chờ lấy cơm liền lấy cớ rời đi một lúc, cô chạy tới quán lẩu cay ở cạnh lối vào nhà ăn gọi hai phần lẩu cay, còn gọi thêm ít cơm cho hai người.

Người ăn cơm nhiều, Mãn Nhập Mộng đợi một lúc lâu mới tới lượt mình, ông chủ đóng gói hai phần lẩu cay đưa qua, Mãn Nhập Mộng đang muốn nhận lấy thì...

"Rầm."

Cách đó không xa hình như có người ném bát đũa xuống đất, vang lên âm thanh bén nhọn.

Tay Mãn Nhập Mộng dừng một chút, quay đầu nhìn lại, Tiếu Hạ đang ngây người nhìn cơm bị người kia ném ở dưới đất, sinh viên trong nhà ăn cũng bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía chỗ phát ra tiếng động.

Mãn Nhập Mộng bị ông chủ quán lẩu cay gọi vài tiếng mới hoàn hồn, sau khi trả tiền xong liền nhanh chóng chạy trở về.

Tiếu Hạ tựa hồ cũng đã phản ứng lại được, ngẩng đầu nhìn nữ sinh trước mặt: "Trần Viên, cô làm gì đấy!?"

Nữ sinh gọi là Trần Viên kia đá cái bát đã vỡ ở dưới đất, mũi chân nghiền nát mấy hạt cơm, cười khẽ: "Nghẹ nói tính tình cô khá tốt, tôi muốn thử một chút thôi. Không phải chỉ là làm đổ cơm của cô thôi sao, mới thế đã tức giận rồi?"

Người đi theo bên cạnh cô ta cũng cười rộ lên, Trần Viên giơ tay chỉ vào quán ăn bên cạnh: "Ông chủ, làm lại một phần cơm cho bạn học này, tôi trả tiền."

"Cô đừng có quá đáng!" Tiếu Hạ ngăn lại nước mắt trong hốc mắt, xoay người muốn đi, Trần Viên lại ở phía sau lớn tiếng ồn ào: "Ơ, cô không ăn cơm hả? Rảnh rỗi tới mức quan tâm cả tân sinh viên mà không có thời gian quan tâm bản thân sao?"

Tiếng cười xung quanh dường như càng lúc càng lớn, hai mắt Tiếu Hạ đã đẫm lệ mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ cảm thấy vô cùng khuất nhục, cô bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này. Bởi vì đi quá vội cho nên đụng phải cái bàn phía trước, đau tới mức cô phải dừng lại che eo, bên tai lập tức vang lên tiếng cười nhạo bén nhọn của Trần Viên: "Ngu ngốc."

Ai tới cứu tôi với!

Trong lòng Tiếu Hạ kêu lên.

Nhưng xung quanh chỉ có tiếng cười nhạo.

Đột nhiên, cánh tay bị người nắm lấy.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, trong tầm mắt mông lung là gương mặt của một cô gái, Tiếu Hạ được cô đỡ ngồi xuống ghế, nghe thấy thanh âm mềm nhẹ của cô: "Học tỷ, chị nghỉ ngơi một lát đi."

Tiếu Hạ nhanh chóng lau khô hai mắt đẫm lệ, quả nhiên là Mãn Nhập Mộng, cô ấy hạ giọng: "Chúng ta mau đi thôi, cô ta là giáo bá*, trong nhà có tiền có thế, đừng trêu chọc."

*Giáo bá: Đại ca, đại tỷ trong trường

Mãn Nhập Mộng cười rất ôn nhu: "Chúng ta còn chưa ăn cơm mà."



Cô đặt lẩu cay trong tay xuống, đi tới chỗ gọi cơm: "Cho tôi hai phần cơm mới, phần cơm Trần học tỷ gọi ban nãy không cần, nhân tiện..." Mãn Nhập Mộng nhìn về phía Trần Viên, cười rất khiêm tốn: "Mời Trần học tỷ tin lỗi Tiếu học tỷ."

Thanh âm Mãn Nhập Mộng không lớn, nhưng lại vang rất rành mạch trong nhà ăn, có rất nhiều sinh viên đã nghe thấy, động tác ăn cơm đều dừng lại ở giữa không trung.

Cái gì vậy? Muốn tiểu thái muội* Trần Viên cúi đầu xin lỗi? Hoàn toàn không có khả năng nha.

*Tiểu thái muội: Chỉ mấy cô gái có phong cách phá cách, lưu manh

Trần Viên cũng giống như vừa nghe thấy cái gì đó buồn cười lắm, bất quá nhìn biểu tình nghiêm túc này của Mãn Nhập Mộng, cô ta lại cười không nổi, lạnh lùng: "Mày nói cái gì?"

"Tai chị không điếc."

Mãn Nhập Mộng cong mắt cười, quay đầu nhìn ông chủ tiệm cơm đang xem đến phát ngốc, cô búng tay một cái, ngữ khí nhàn nhạt: "Ông chủ, còn làm ăn hay không?"

Ông chủ a một tiếng, nhanh chóng bảo người đi nấu cơm.

Về phần Trần Viên, cô ta đã hoàn toàn lạnh mặt: "Mày là ai, có tư cách gì nói chuyện với tao như vậy?"

Nói xong câu này, cô ta tựa hồ là nhớ tới chuyện gì đó mới mẻ, nụ cười trên mặt có vẻ châm chọc: "Có phải mày cảm thấy học trưởng Lục có thể chống lưng cho mày nên mày mới ngang ngược như thế đúng không? Có phải mày nghĩ là anh ấy thích mày? Hay là chắc chắn sẽ tới bảo vệ mày?"

Liên tiếp vài câu hỏi khiến Mãn Nhập Mộng nghe tới nhíu mày.

Kỳ thật chuyện ngày hôm nay, nguồn cơn bắt đầu vẫn là do cô cùng với Lục Kiêu Hà, nếu không phải Lục Kiêu Hà hành động khác thường để mọi người nghi ngờ mối quan hệ của hai người thì những nữ sinh này cũng sẽ không nhằm vào cô.

Mãn Nhập Mộng vốn dĩ đã có chút ý kiến với anh, không nhắc tới còn tốt, nhắc tới là lại thấy bực mình, cảm thấy tình cảnh ngày hôm nay có khả năng không thể không động thủ.

Cô giơ tay tháo hai nút áo sơ mi trên cổ, đem cà vạt kéo xuống ném lên cái bàn bên cạnh Tiếu Hạ, đang chuẩn bị đi qua đánh Trần Viên thì cổ áo lại bị người đằng sau kéo một cái.

Đối phương xách cô như xách gà con, thân ảnh cao lớn che chắn trước mặt cô, ngay sau đó là một ngón tay chọc vào giữa trán cô, thanh âm lười nhác của Lục Kiêu Hà cực kỳ dễ nghe: "Sao cứ động một chút là em lại muốn đánh nhau thế?"

Anh còn muốn chạm vào tóc cô, Mãn Nhập Mộng nghiêng đầu tránh đi, cau mày thấp giọng: "Đừng chạm vào em."

Lục Kiêu Hà thật sự là không động, buông tay, dựa vào cái bàn bên cạnh nhìn cô: "Sao thế?"

Còn hỏi sao thế!

Mãn Nhập Mộng tức giận trừng anh một cái, còn không phải là do mị lực vĩ đại của anh sao, đám nữ sinh này chỉ hận không thể tóm được cô rồi lột da rút gân thôi.

Cô cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác "kẻ thù của nữ sinh" mà trên TV từng nói là như thế nào rồi.

Mãn Nhập Mộng ngập miệng không nói, Lục Kiêu Hà cũng không hề truy vấn, ông chủ tiệm cơm xấu hổ nói xen vào: "Cái đó... phần cơm này... còn ăn hay không?"

Ăn!

Sao có thể không ăn, đây là dùng tiền của cô mua đó!

Mãn Nhập Mộng tiến lên, cầm phần cơm đưa tới trước mặt Tiếu Hạ: "Học tỷ ăn trước đi."

"Vậy còn em?"

"Lát nữa em ăn."

Cô ngẩng đầu nhìn Trần Viên: "Trần học tỷ, mời chị xin lỗi."

"Tao không xin lỗi, mày còn có thể làm gì tao?"

Không chỉ Trần Viên, tất cả mọi người đều đã nhìn ra, Lục học trưởng hiển nhiên có quen biết với nữ sinh mới tới này, nhìn một màn vừa rồi, tân sinh viên này còn dám bày sắc mặt ra với anh, nói không chừng quan hệ còn rất gần.

Tuy Trần Viên sợ Lục Kiêu Hà, nhưng trong lòng càng ghen ghét nhiều hơn, vào lúc ghen ghét vượt qua sự sợ hãi, cô ta đã tự nhiên làm trò trước mặt Lục Kiêu Hà nói ra những lời như vậy.

Mà tuy rằng vẻ ngoài Mãn Nhập Mộng là kiểu người không dễ bị chọc giận, nhưng kỳ thật, cô vừa cố chấp vừa quật cường, không nhận được một lời xin lỗi mà mình muốn, cô tuyệt đối không có khả năng chịu thua.

Lục Kiêu Hà liếc mắt nhìn biểu tình của cô, không nhịn được nhớ tới lần đầu tiên cô dùng mực nước đổ lên người Lâm Khả Khê, hiện tại còn rõ ràng như vậy, không biết hôm nay cô sẽ ra cái chiêu gì đối phó Trần Viên đây?

Nhưng ai mà biết, cô đột nhiên hướng về phía Lục Kiêu Hà gọi một tiếng: "Anh ơi."

Thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng, nhu nhu, mang theo vài phần ủy khuất, mọi người kinh ngạc, ngay cả Lục Kiêu Hà cũng sửng sốt.

Ngay sau đó phản ứng lại, cô nhóc này biết Trần gia không phải người mà cô có thể chọc tới được, đây là muốn anh giúp đỡ, lại sợ anh không giúp mình cho nên mới chọn cái Lục Kiêu Hà thích nghe, gọi anh là ca ca*.

*Ca ca = anh ơi, tùy từng ngữ cảnh thì mình sẽ dùng "ca ca" hoặc "anh ơi" nhé. Mình thì thích dùng "ca ca", nhưng có một số bạn thì lại thấy nó lậm convert T.T

Anh "ừ" một tiếng, nhớ tới ban nãy Mãn Nhập Mộng vừa nói đừng chạm vào cô, Lục Kiêu Hà nổi lên vài phần hứng thú, nhéo mặt cô lặp lại xoa vài lần, Mãn Nhập Mộng đều cười tủm tỉm, ừm, còn rất có bộ dáng cầu người nha.

Lục Kiêu Hà cong môi cười nhạt: "Đã biết."

Trần Viên vừa mừng vừa sợ, thì ra chỉ là em gái sao, cô ta vui mừng đến độ nói lắp: "Hiểu... hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, bữa cơm này của học muội Mãn để chị mời nhé."

Mãn Nhập Mộng nhìn cô ta: "Xin lỗi?"

Trần Viên hạ mi, tựa hồ vẫn không cam tâm tình nguyện, Lục Kiêu Hà ở bên cạnh lại thấp giọng nói hai chữ: "Xin lỗi."

Ngữ khí lạnh lùng giống như sương sớm tháng Chạp, Trần Viên cứng người, đại học Nam Khánh ai ai cũng biết tính tình của Lục Kiêu Hà, anh nói một, người khác không dám nói hai, giống như cũng chỉ có đứa em gái Mãn Nhập Mộng đột nhiên xuất hiện này mới dám lên mặt với anh, nhưng Trần Viên lại không dám.

Dù không tình nguyện như thế nào đi nữa thì cô ta vẫn phải cắn răng mở miệng: "... Tiếu Hạ, tôi xin lỗi."

Tiếu Hạ cúi đầu ăn cơm, không trả lời cô ta, Trần Viên suýt chút nữa đã cắn nát hàm răng mới nhịn được xuống, cô ta trộm nhìn về phía Lục Kiêu Hà, thấy anh đang ấn bả vả Mãn Nhập Mộng bảo cô ngồi xuống, rất tự nhiên đưa thìa cho cô, ý bảo cô nhanh ăn cơm.

Tiếu Hạ cũng tò mò sao Lục Kiêu Hà lại ở chỗ này, đánh bạo hỏi: "Lục học trưởng sao lại có thời gian rảnh tới nhà ăn ăn cơm vậy?"

Theo như cô ta biết, Lục Kiêu Hà học ở Nam Khánh mấy năm nay, nhưng số lần anh tới nhà ăn ăn cơm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, anh với hai vị thiếu gia nhà họ Hạ và Đinh có quan hệ rất tốt, bình thường đều là cùng họ ra ngoài ăn.

Vốn tưởng rằng anh sẽ không trả lời, nhưng ngoài ý muốn, Lục Kiêu Hà lại nhếch khóe miệng, ánh mắt dừng ở trên mặt Mãn Nhập Mộng, ngữ điệu cũng tùy ý lười nhác cực kỳ: "Tới chống lưng cho em ấy."