Chỉ Làm Nũng Với Anh

Chương 23: Hôn môi



Edit by Shmily



------------------------------

Mười lăm ngày quân huấn rốt cuộc cũng kết thúc, trường học cho nghỉ ba ngày, sinh viên sẽ được ở nhà chuẩn bị cho chuyến quân sự dã ngoại, sau khi nghe lời dạy bảo dài dòng của huấn luyện viên và phụ trách viên, các tiểu đội liền giải tán, lúc Mãn Nhập Mộng rời đi còn nhìn thấy Trần Viên với Thư Dao, cũng không hề ngoài ý muốn, hai người đó đều học chung một chuyên ngành, nhưng trải qua sự việc lần trước, gần đây hai người đều an ổn hơn không ít, xem ra đánh một trận vẫn là hữu dụng nhất.

Đến ngay cả nữ sinh đưa thư tình kia, sau lần nói chuyện trước liền trốn tránh Mãn Nhập Mộng, dường như nhìn cô rất giống như cái vi khuẩn gây bệnh gì đó, Mãn Nhập Mộng nghĩ thầm, chắc là cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi đi, không thích Lục Kiêu hà nữa, cho nên hẳn là nhìn thấy cô liền cảm thấy có chút thẹn, vì thế nên mới muốn trốn tránh? Mãn Nhập Mộng cũng không tự hỏi quá nhiều, một thời gian sau liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Ba con vịt nuôi ở đằng sau trường cũng không tệ, Mãn Nhập Mộng rảnh rỗi sẽ tới thăm chúng nó, cùng chúng nó chuyện trò một lát. Ba con vịt ở chung với đám thiên nga lâu ngày, đại khái cho rằng bản thân cũng là thiên nga, vẫn luôn học theo bộ dáng của thiên nga vươn cái cổ thật dài, mạnh mẽ giả vờ như có bộ dáng ưu nhã mê người lắm vậy.

Mãn Nhập Mộng nhớ tới trước đây ở núi Thanh Sầm, chúng nó còn dại dột cho rằng mình là cá, lao đầu xuống hồ để bơi, suýt chút nữa là đã chết đuối...

Nghĩ đến núi Thanh Sầm, cô liền nhớ tới ông nội, cũng không biết một mình ông ở nhà sống thế nào, còn có những chuyện trong quá khứ khi, vì sao lại không nói câu nào với cô?

Mãn Nhập Mộng ôm mặt ngồi trên ghế dài đến phát ngốc, cây đại thụ bên cạnh che mát cho cô, cô ngồi ở phía dưới, nhìn chằm chằm bóng dáng cành lá rơi xuống mặt đất, thấy bọn nó lúc ẩn lúc hiện, dần dần cũng cảm thấy buồn ngủ, thời điểm mơ mơ hồ hồ còn nghĩ tới một người.

Có một khoảng thời gian dài, anh đều ngồi ở trên cái ghế này chờ cô, đưa đồ ăn cho cô, cùng cô nói chuyện, lại bồi cô ngủ một giấc ngắn, thỉnh thoảng Mãn Nhập Mộng tỉnh lại thì đều là đang gối lên tay anh, không thể nghi ngờ người này chính là Lục Kiêu Hà, vì cái gì mà cô lại đột nhiên nhớ tới anh?

Mãn Nhập Mộng kinh ngạc một lát, cơn buồn ngủ lập tức tan đi, mở mắt ra, vẫn là ánh mặt trời nóng rực cùng với quang ảnh loang lổ.

Tuy nói tháng chín đã đi qua một nửa, Vĩnh Chiết vẫn nóng như cái bếp lò, sôi trào một lần còn nóng thêm một lần, bởi vì trong lòng hỗn độn, ánh mặt trời lại gay gắt, cả người cô đều cảm thấy khó chịu mơ hồ, cứ cảm thấy gần đây mình càng ngày càng không bình thường, thường xuyên nhớ tới Lục Kiêu Hà. Mãn Nhập Mộng nhíu mày, cũng may vịt trong hồ kêu to ầm ĩ đã lôi suy nghĩ của cô trở lại.

Thời điểm đang định rời đi, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đằng sau trường học từ trước tới nay đều an tĩnh không có người đột nhiên bị vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài toàn người là người, trong tay mỗi người còn cầm theo gậy bóng chày, biểu tình trên mặt âm trầm, vừa nhìn liền biết không phải là kiểu ra đây ngắm cảnh, Mãn Nhập Mộng nhìn lướt qua, nhận thấy vài gương mặt có hơi quen thuộc, là mấy nam sinh hỏi xin WeChat của cô ở công viên trò chơi lần trước.

Cô đứng tại chỗ, trầm tĩnh hỏi: "Cho hỏi có chuyện gì vậy?"

Một tiếng cười khẽ trào phúng truyền tới từ sau đám người, sau đó, trong đám người nhường ra một con đường, Ninh Giải Hàng từ phía sau bước tới, trong miệng ngậm tăm xỉa răng, đánh giá Mãn Nhập Mộng từ trên xuống dưới, nghiêng nghiêng đầu, phun tăm xuống mặt đất, hứng thú mười phần nhìn thiếu nữ trước mặt: "Cô em nói xem?"

Cô nhăn lại mi, cũng không có nói chuyện, Ninh Giải Hàng lấy điện thoại ra, cúi đầu giống như đang lướt tìm cái gì đó, một lát sau liền đem điện thoại đưa tới trước mặt Mãn Nhập Mộng, là một cái video, trong video là Trần Viên với Thư Dao vừa mới đánh bóng rổ xong, hình ảnh dừng ở trong nhát mắt cô kéo súng cao su, thì ra, hắn đã nhận ra cô.

Ninh Giải Hàng đem điện thoại ném cho người bên cạnh: "Không nghĩ tới nha, chúng ta thế nhưng còn có ngày gặp lại, càng làm cho tôi không nghĩ tới chính là, cái loại địa phương chim không thèm ỉa như núi Thanh Sầm kia cũng có thể có một người như cô."

Hắn nói xong, nâng tay lên tựa hồ muốn chạm vào cô, Mãn Nhập Mộng lui về phía sau trong nháy mắt, tay của Ninh Giải Hàng cũng bị thứ gì đó đánh cho lệch về một bên, hai người đều đồng thời nhìn ra phía sau.

Lục Kiêu Hà không biết tới từ bao giờ, trên mặt đeo một cái kính râm, thấy không rõ thần sắc trong mắt anh, vóc dáng cao 1m88, lười biếng gục một tay xuống dựa vào lan can, bộ dáng cực kỳ lười nhác, bàn tay đang rũ xuống kia của anh còn đang chơi đùa hai viên đá.

Ninh Giải Hàng lạnh mắt: "Lục Kiêu Hà, tao khuyên mày đừng có nhúng tay vào!"

Lục Kiêu Hà ngậm điếu thuốc bước từng bước tới gần, giơ tay nhẹ kéo, Mãn Nhập Mộng bị anh kéo tới phía sau, vóc dáng anh cao lớn, che ở trước mặt cô khiến cho cô không thấy gì hết, chỉ nghe thấy thanh âm khàn khàn lười biếng của anh vang lên: "Người của tôi, cậu muốn động là có thể động sao?"

"Cô ấy sao lại thành người của mày rồi, đừng tưởng rằng hai lần trước tao thủ hạ lưu tình thì lần này tao cũng sẽ tha cho chúng mày!"

Mãn Nhập Mộng ló đầu ra muốn nhìn lén, bị Lục Kiêu Hà liếc mắt, cô nhanh chóng trốn trở về, anh rũ xuống bàn tay đặt ở phía sau, mở lòng bàn tay ra, ánh mắt Mãn Nhập Mộng liền sáng lên, là kẹo que.

Lục Kiêu Hà dương dương tay sau lưng, ý bảo Mãn Nhập Mộng cầm lấy kẹo, thần thái tản mạn nói chuyện với Ninh Giải Hàng: "Cho nên, cậu muốn đánh nhau?"

Anh quét mắt nhìn đám người Ninh Giải Hàng mang tới, nhướng mày, thế mà còn có mấy nam sinh từng tiếp cận Mãn Nhập Mộng, anh không tới tìm bọn họ, chính bọn họ lại tìm tới cửa.

Mãn Nhập Mộng đứng ở phía sau anh hơi do dự, cuối cùng vẫn là thử vươn tay qua, trong nháy mắt tay nhỏ đụng tới cây kẹo kia, bàn tay to rộng của Lục Kiêu Hà bỗng nhiên khép lại, đem tay cô vừa vặn nắm lấy, dưới kính râm, trong mắt anh nhiều thêm vài phần ý cười.

Đối mặt với cảnh tượng giương cung bạt kiếm, anh còn có tâm tư trêu chọc cô, Mãn Nhập Mộng giãy giụa không được, nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Ninh Giải Hàng: "Không thì sao, mày cho là tao mang nhiều người tới như vậy là để ôn chuyện với mày à? Bất quá tao thật sự không nghĩ tới, mày thế mà lại che chở con nhóc nhà quê này nhiều lần như vậy, làm sao, thích cô ta?"

Sau khi nghe xong, Lục Kiêu Hà lại cười khẽ, kéo cô gái nhỏ phía sau tới sát gần mình, tay buông ra, tự mình lột vỏ kẹo cho cô, nắm lấy hai má cô bắt cô há miệng, sau đó đem kẹo que nhét vào trong miệng cô.

Mãn Nhập Mộng ngốc ngốc, bị Lục Kiêu Hà xoay người ra phía sau, anh cúi người xuống tới gần bên tai cô, chỉ vào cái ghế dài phía trước, giọng vẫn khàn khàn như cũ, nhưng ngữ khí nghe được lại là dỗ dành: "Bé con ngoan, qua bên kia ngồi chờ ca ca."

Bàn tay anh ấn vào trên eo cô khẽ đẩy một cái, Lục Kiêu Hà đứng thẳng người, bởi bỏ mấy cúc áo phía trên, lời nói vẫn là nói với Mãn Nhập Mộng, chỉ là cường thế hơn một chút so với ban nãy: "Không cho quay đầu lại nhìn, đàn ông đánh nhau, bạn nhỏ nhìn sẽ gặp ác mộng."

Mặt Mãn Nhập Mộng nóng lên, liếm liếm kẹo trong miệng, ngọt đến ngấy, nhưng lại là vị cô thích nhất, nhưng mà, từ lúc nào cô đã biết thành bạn nhỏ rồi...

Cô gái có chút không được tự nhiên cúi đầu, múi chân nghiền nghiền bụi đất, đột nhiên cong môi, không tiếng động cười rộ lên.

Cô ngoan ngoãn quay về ghế dài ngồi, cũng ngoan ngoãn không có quay đầu lại nhìn, trừ ông nội ra, cô dường như chưa từng tín nhiệm một người nào như vậy, phảng phất như có anh ở đây liền sẽ không có ai có thể làm tổn thương cô.

Lục Kiêu Hà nâng nâng cằm, ánh mắt không kiên nhẫn: "Cùng lên đi." Ninh Giải Hàng đột nhiên vung tay, đám người cầm gậy bóng chày liền xông tới, Mãn Nhập Mộng chỉ nghe thấy một đợt lại tiếp một đợi tiếng kêu thảm thiết, thật sự tò mò, vì thế quay đầu qua nhìn.

Cô chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Lục Kiêu Hà, âm lãnh đáng sợ, nắm tay vung lên tựa hồ như có thể lấy mạng người khác, phàm là người đánh tới đây đều bị anh đoạt lấy gậy bóng chày trở tay hung hăng vung một cái, ngã trên mặt đất, kêu rên không ngừng.

Đại thiếu gia ngậm điếu thuốc, kính râm trên mặt bất động, tay cầm bóng chày đại sát tứ phương, người xung quanh thấy anh đánh đến điên cuồng như vậy cũng không dám tiến lên, Lục Kiêu Hà cười lạnh: "Đều mẹ nó bị đơ rồi à? Nhanh tay lên, đừng làm chậm trễ thời gian của ông đây."

Ninh Giải Hàng đạp vào mông đàn em: "Mày mẹ nó còn đứng đấy làm gì, đánh đi!"

Những người còn lại lập tức lớn gan xông lên, Lục Kiêu Hà xoay gậy trong tay, cánh tay đánh từ dưới lên, đả đảo một cái, tiếp theo xoay người nhấc chân đá, làm tên muốn đánh lén bị đá ngã xuống mặt đất.

Anh tựa hồ cảm thấy không đã ghiền, dứt khoát ném gậy xuống đi qua, túm lấy cổ áo của một tên dưới đất lên, vừa lúc là nam sinh lần trước tới gần Mãn Nhập Mộng, Lục Kiêu Hà ấn hắn xuống mặt đất, lấy thuốc lá từ trong miệng ra dí xuống bên cạnh, âm lãnh cười cười, rít từ trong kẽ răng ra hai chữ trầm thấp: "Tìm chết."

Dưới chân hung tợn đá một cái, nam sinh kia đau đến thất thanh trợn tròn đôi mắt che lại bụng, ngay sau đó là một chân lại tiếp một chân, liên tục đá vài phút, người trên mặt đất đã bị đá đến hôn mê bất tỉnh, những người còn lại thấy thế đều sợ tới mức lui về phía sau nửa bước, Ninh Giải Hàng cũng hít sâu một hơi, kính râm của Lục Kiêu Hà treo ở trên mũi, liếc nhìn hắn, đi qua: "Sợ?"

Ninh Giải Hàng đoạt lấy gậy của đàn em bên cạnh, đột nhiên đánh qua, Lục Kiêu Hà nghiêng người né tránh, tiếp tục tới gần, Ninh Giải Hàng đánh tới đây, Lục Kiêu Hà dễ như trở bàn tay tránh thoát, anh còn cười một cái: "Ninh Giải Hàng, mày chỉ có từng này năng lực? Bé con nhà tao so với mày còn cường thế hơn gấp trăm lần."

Nói tới Mãn Nhập Mộng, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, thấy cô đang ngồi quỳ ở trên ghế dài, hai tay đặt trên lưng ghế, cằm dựa vào mu bàn tay ngốc ngốc nhìn về phía bên này, cũng không biết đã nhìn bao lâu, Lục Kiêu Hà nheo mắt: "Bé con, nhắm mắt."

Mãn Nhập Mộng a một tiếng, hai tay nhỏ che mắt lại, cằm gác ở trên lưng ghế, thân thể nho nhỏ, bộ dáng ngốc nghếch, trong miệng còn ngậm kẹo que, thật con mẹ nó đáng yêu!

Lục Kiêu Hà liếm môi, thủ hạ đột nhiên nhanh chóng đoạt lấy gậy trong tay Ninh Giải Hàng, một quyền đánh vào phổi của hắn, anh không rảnh tiếp tục dây dưa, bởi vì trong lòng đã nhớ thương bạn nhỏ bên cạnh.

Thân thể Ninh Giải Hàng cứng đờ, cả khuôn mặt đau đến vặn vẹo, còn chưa phản ứng lại được từ trân đau đớn co rút kia, Lục Kiêu Hà liền vung một gậy tới, trong đầu hắn lập tức vang lên tiếng ầm ầm, sức lực như bị rút cạn, lập tức tê liệt ngã xuống đất, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, âm thanh ồn ào bị kéo xa.

Trước khi hắn hôn mê, dường như nhìn thấy cô gái kia chạy tới, ngăn lại cánh tay muốn vung gậy của Lục Kiêu Hà lại, nói với anh: "Đừng đánh, đánh tiếp sẽ ra mạng người."

Lúc này Lục Kiêu Hà mới ngừng tay, sau đó cô gái kia liền quay đầu phân phó những người bên cạnh: "Đưa Ninh thiếu gia về đi."

Ninh Giải Hàng cảm giác cánh tay mình bị người ta đỡ lên, mặt Mãn Nhập Mộng cũng dần dần không thấy rõ, không nghĩ tới, cô thế nhưng lại cứu mình...

Đám người ồn ào rời đi, nơi này lại khôi phục lại vẻ an tĩnh, Mãn Nhập Mộng còn đang nhìn chằm chằm phương hướng Ninh Giải Hàng đi mất, bên tai vang lên tiếng gậy gộc trầm đục bị ném xuống đất, ngay sau đó, cánh tay cô bị Lục Kiêu Hà kéo tới, đối phương lạnh mặt: "Vừa rồi tại sao lại muốn cứu hắn?"

Mãn Nhập Mộng nhìn bộ dáng tức giận của anh, nghĩ trăm lần cũng không ra: "Nhưng mà nếu anh đánh hắn tàn phế hoặc chết thì anh cũng không thể thoát tội được."

Sắc mặt Lục Kiêu Hà biến hóa nhanh hơn so với lật sách, nghe xong mấy lời này của cô, thần sắc mù mịt thoáng chốc biến mất hầu như không còn, nhẹ cười một cái: "Bé con quan tâm anh?"

Mãn Nhập Mộng ừ một tiếng, bị đôi mắt liễm diễm của anh nhìn, trong lòng cảm thấy bồn chồn, mau chóng cúi đầu, Lục Kiêu Hà nâng mặt cô lên: "Bảo em ngồi bên kia không được nhìn, sao lại không nghe lời?"

Nhiệt độ da thịt của hai người tiếp xúc bên nhau, phảng phất càng thêm nóng bỏng, Mãn Nhập Mộng cảm giác được lòng bàn tay anh đang từng chút từng chút vuốt ve cằm mình, hàm răng không nhịn được cắn lấy kẹo que trong miệng, đôi mắt ngó loạn: Em... em tò mò."

"Ừ."

Ngữ khí anh nhàn nhạt, thấp giọng hỏi: "Nhìn thế nào?"

"Rất tốt."

Mãn Nhập Mộng nhanh chóng trả lời, nhìn anh một cái, phát hiện Lục Kiêu Hà còn đang nhìn mình chằm chằm, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi: "Tiểu Lục gia đánh nhau rất giỏi."

"Vậy..."

Lục Kiêu Hà kéo dài âm kiếu, thanh âm từ tính ngày càng gần, sườn mặt anh dán lên sườn mặt Mãn Nhập Mộng, chậm rãi xoay qua một bên, làm như đang hôn lên má cô, cố tình lại giữ khoảng cách vài centimet, thấp thấp cười: "Bé con có khen thưởng gì không?"

Thanh âm trầm thấp thận chí có chút khàn khàn này nổ tung ở màng tai cô, Mãn Nhập Mộng không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt, kẹo que trong miệng bị cắn nát, nhân tiện cũng cắn đau đầu lưỡi mình, cô lập tức che miệng lại, ánh mắt Lục Kiêu Hà dừng ở trên mặt cô: "Sao thế?"

"Em cắn phải lưỡi rồi." Thanh âm cô rầu rĩ vang lên, có vài phần oán trách cùng ủy khuất.

Lục Kiêu Hà nắm lấy cổ tay cô: "Anh nhìn xem."

Mãn Nhập Mộng đột nhiên lắc đầu, như thế nào cũng không có giương miệng qua cho anh nhìn, nghĩ như vậy, lại càng đà điểu cúi gằm mặt xuống, Lục Kiêu Hà ôm lấy mặt cô, cô gái nhỏ thề sống thề chết không cho anh xem, mặt vùi vào ngực anh, hai tay nắm chặt quần áo bên eo anh, Lục Kiêu Hà bất đắc dĩ nhíu mi, bàn tay đặt trên tóc cô nhẹ vỗ hai cái: "Có đau không?"

"... Không đau."

Trán cô dựa vào ngực anh, nhìn chằm chằm mặt đất đến phát ngốc: "Hết kẹo rồi."

Vừa mới rồi sốt ruột quá nên nuốt hết kẹo xuống rồi, thời điểm còn đang đau lòng không thôi, Lục Kiêu Hà lại duỗi tay ra, trong lòng bàn tay còn có vài cây kẹo nữa, Mãn Nhập Mộng vui mừng nhìn anh: "Sao tiểu Lục gia lại có nhiều kẹo như vậy?"

"Tùy tiện mua."

Anh trả lời rất lười nhác, có trời mới biếng để tìm loại kẹo có vị này, anh phải chạy biết bao cửa hàng, vị yêu thích của cô nàng này cũng thật sự kỳ lạ.

Lục Kiêu Hà kéo túi cô ra, bỏ kẹo vào trong túi cô, nhìn cô cười giống như đứa trẻ, anh cũng cong môi, xoa bóp má cô: "Bé con của anh, vẫn nên luôn vui vẻ như vậy."

Ngữ khí này cùng lời này của anh đều quá sủng nịnh, quá nuông chiều.

Mãn Nhập Mộng giật mình, có chút ngơ ra, Lục Kiêu Hà cong lưng nhìn cô: "Được nghỉ, có muốn làm gì hay không?"

Mãn Nhập Mộng không cần nghĩ đã nói: "Có thể thả diều không?"

Bây giờ cũng không phải mùa thả diều, cô cũng cảm thấy Lục Kiêu Hà hẳn là sẽ từ chối, cho nên mới nói cái này, lại không nghĩ tới anh thật sự sẽ gật đầu: "Có thể."

"Nhưng mà bây giờ không phải mùa thả diều, cũng không có ai bán diều hết."

"Em thích thì không gì là không thể." Một câu tản mạn đến cực điểm, anh nói vô cùng thong dong chắc chắn, phảng phất như phàm là thứ cô muốn, bất luận là cái gì, anh đều có thể lấy tới cho cô.

Tay Mãn Nhập Mộng bị anh giữ chặt đi ra ngoài: "Đi đâu vậy?"

"Về nhà, ngày mai đưa em đi thả diều."

"Đi đâu thả?"

"Đương nhiên là tới một nơi phù hợp."

Xe của anh dừng ở cạnh hồ thiên nga, Lục Kiêu Hà giúp cô mở cửa xe.

Lên xe mới biết được, trong xe của anh cơ hồ đều là đồ ăn vặt, trên ghế sau là đủ loại đồ ăn vặt nhập khẩu, thế nhưng còn đều là những thứ bình thường cô thích ăn, cánh tay Lục Kiêu Hà dừng ở trên tay lái, nghiêng đầu đánh giá biểu tình tỏa ánh sáng của Mãn Nhập Mộng, nhướng mày, mê hoặc nói: "Bé ngoan, gọi ca ca, tất cả những thứ đó đều là của em."

"Ca ca!"

Mãn Nhập Mộng gọi một tiếng kia rất nhanh, Lục Kiêu Hà bị chọc cười, "Sau này đều phải gọi như vậy, biết chưa?"

Lúc trước người của Lục gia cũng từng gọi anh là ca ca của Mãn Nhập Mộng, bảo anh chăm sóc cô gái nhỏ này nhiều hơn một chút, khi đó anh nghe thấy hai từ ca ca này, phiền muộn đan xen, nhưng mà sau đó nghe được hai chữ này từ trong miệng tiểu nha đầu phát ra, anh liền cảm thấy sao lại có tình thú đến vậy, giống như là móng vuốt nhỏ của mèo con đang cào ngứa, cô chỉ cần gọi một tiếng ca ca, anh thậm chí đều muốn vì cô mà đầu rơi máu chảy.

Mãn Nhập Mộng gật đầu: "Dạ dạ dạ!"

Cô là nghĩ, gọi ca ca thì ca ca, dù sao trong trường ai cũng đều biết bọn họ là quan hệ anh em rồi.

Chỉ là Mãn Nhập Mộng trăm triệu không nghĩ tới, cả một đời về sau, hai chữ ca ca này lại bị anh quấn lấy, dỗ dành, mê hoặc gọi cả đời.

***

Ngày hôm sau, Mãn Nhập Mộng vẫn như mọi khi rời giường từ rất sớm, ở trong hoa viên đi dạo một vòng, sau khi ăn cơm sáng xong cũng không có thấy bóng dáng của Lục Kiêu Hà đâu, cô không khỏi có chút thất vọng, còn tưởng là thật sự có thể ra ngoài thả diều.

Chỉ là lúc ngủ trưa, phòng ngủ của cô lại bị gõ vang, Mãn Nhập Mộng kéo thân thể mệt mỏi ra mở cửa, buồn ngủ nhìn Lục Kiêu Hà đang đứng đưa lưng lại với mình ở bên ngoài, thanh âm có chút khàn: "Tiểu Lục gia có việc gì sao?"

Lục Kiêu Hà xoay người, kẹp lấy điếu thuốc trong miệng, sương khói mờ mịt tiêu tán, anh lười nhác phun một ngụm, ánh mắt xuyên qua khói nhẹ dừng trên đôi chân trần của cô, bỗng nhiên tiến liên vác Mãn Nhập Mộng vào phòng ngủ, cơn buồn ngủ của cô lập tức tan biến, có chút kinh hoảng: "Anh làm gì thế, mau thả em xuống!"

Anh đặt cô lên giường, đi tới trước tủ quần áo, chọn một bộ váy liền áo ném lên trên giường: "Mặc cái này, chúng ta phải ra ngoài."

"Đi đâu vậy?"

Anh đi tới, đầu ngón tay lướt qua độ cong nơi cẳng chân của cô, Mãn Nhập Mộng lập tức lui về phía sau, nhanh chóng dùng chăn che lại hai chân, thanh âm trầm thấp của Lục Kiêu Hà vang lên: "Đưa em đi thả diều."

"Vậy anh ra ngoài trước đi, em muốn thay quần áo."

Lục Kiêu Hà đem bộ dáng thẹn thùng của cô thu vào trong mắt, nhướng mày cười một cái, đi ra ngoài đóng cửa lại, ước chừng mười mấy phút sau Mãn Nhập Mộng mới đi ra.

Anh vẫn luôn ngồi ở trên sofa ngoài hành lang đợi cô, chống cánh tay nâng mặt, tóc mái nhỏ vụn che khuất đôi mắt anh, nửa khuôn mặt dưới góc cạnh rõ ràng, thấy cô đi ra, đầu tiên là đánh giá một cái, hỏi: "Xong rồi?"

Tiếng nói khàn khàn ôn nhu câu người, mặt Mãn Nhập Mộng đỏ lên, gật gật đầu, Lục Kiêu Hà đi tới muốn nắm tay cô, Mãn Nhập Mộng lại lui về phía sau, anh tới gần, không cho phép cô cự tuyệt kéo tay cô qua nắm chặt: "Hôm nay ngoan một chút."

Mãn Nhập Mộng đi theo phía sau anh: "Diều đâu?"

"Ở trên xe."

Cốp sau của Lục Kiêu Hà quả nhiên có đặt vài con diều, có diều hình bướm, chuồn chuồn, còn có cả hình Hải Đông Thanh, Mãn Nhập Mộng cầm con diều Hải Đông Thành yêu thích không buông tay, ngón tay Lục Kiêu Hà búng vào giữa mày cô: "Cô nhóc ngốc, thứ con gái thích thì em lại không muốn."



Anh còn cố ý chuẩn bị những còn diều đáng yêu khác, nhưng cô lại chẳng nhìn lấy một cái, chỉ yêu thích không buông con Hải Đông Thanh này, còn may là anh có chuẩn bị.

Mãn Nhập Mộng cao hứng phấn chấn ngồi trên ghế phụ, Lục Kiêu Hà cũng lên xe, vừa quay đầu, cô liền đưa tới một viên kẹo ý bảo anh ăn. Lục Kiêu Hà nắm lấy cổ tay cô, cứ thế để tay cô đút kẹo vào miệng cho mình: "Ngủ tiếp một lát, vừa mới rồi em chưa có ngủ đủ."

Anh đem tấm chắn sáng ở trước mặt cô kéo xuống, cả khuôn mặt của Mãn Nhập Mộng bị phủ bởi bóng đen, nửa người dưới chìm trong ánh mặt trời, làn da trắng nõn phảng phất như có thể sáng lên, Lục Kiêu Hà nhìn tới cổ họng khô khan, lại từ ghế sau lấy ra một cái chăn mỏng phủ lên đùi cô tránh nắng, Mãn Nhập Mộng kinh ngạc nhìn anh, Lục Kiêu Hà tiếp xúc với ánh nhìn của cô, vặn chìa khóa xe: "Nhìn cái gì, chưa thấy anh chăm sóc bạn nhỏ bao giờ à?"

Anh nói bạn nhỏ đương nhiên là chỉ cô, Mãn Nhập Mộng quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói thầm: "Chưa từng thấy qua."

Lục Kiêu Hà thấy cô dựa vào cửa sổ xe ngủ, lại lo sợ có thể làm cô tỉnh giấc, đem xe ngừng ở bên đường, từ trong cái túi ở ghế sau lấy ra cái gối ngủ kẹp vào cổ cô, lúc Mãn Nhập Mộng mở mắt ra, Lục Kiêu Hà đang thay cô sửa sang lại đầu tóc.

Ánh mặt trời sau giờ Ngọ lọt vào trong đôi mắt màu hổ phách của anh, làm anh tan đi vài phần thanh lãnh, Lục Kiêu Hà hiện tại quả thực ôn nhu đến cùng cực, anh đứng dậy, cánh tay chống ở trên cửa sổ xe nhìn bộ dáng lười biếng nửa híp mắt của cô, dỗ dành: "Ngoan ngoãn ngủ, có anh ở đây."

Cô thong thả nhắm mắt lại, không biết ngủ từ lúc nào, càng không biết xe chạy bao lâu mới đến, tóm lại ngủ rất ổn, thời điểm tỉnh lại thì đã là 6 giờ chiều, nơi cần tới cũng đã tới.

Trên xe không có thân ảnh của Lục Kiêu Hà, lúc Mãn Nhập Mộng xuống xe, một cơn gió mạnh thổi tới, cô vội vàng giữ váy lại, nâng mắt, Lục Kiêu Hà đã phóng con diều Hải Đông Thanh kia lên trời.

Bầu trời rộng lớn, mênh mông vô bờ, anh đứng ở trên đỉnh núi, áo sơ mi trắng rộng thùng thình cùng quần đen, bộ dáng thanh lãnh đơn giản, nhưng ở trong mắt Mãn Nhập Mộng lại là màu sắc chói mắt nhất.

Lục Kiêu Hà khống chế hướng bay của con diều, nhẹ nhàng lôi kéo một chút, ngón tay rũ xuống kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, quần áo anh bị gió thổi tới, tóc cũng bị thổi đến hơi rối loạn, phía sau là ánh chiều tà màu vàng đậm, thân hình thon dài của thiếu niên đứng sừng sững ở chỗ cao, gió mạnh lên, thổi bay tàn thuốc trong tay, anh vẫn thong dong khống chế con diều đang bị gió thổi.

Mãn Nhập Mộng chậm rãi đi về phía anh, Lục Kiêu Hà thấy cô, đi về phía cô, đem con diều giao cho Mãn Nhập Mộng.

Mãn Nhập Mộng nhận lấy: "Sao lại không đánh thức em?"

"Em ngủ rất sâu." Lúc cô tới gần, anh liền dập tắt thuốc: "Không nỡ đánh thức em"

Mãn Nhập Mộng nhìn diều: "Em có thể vừa chạy vừa thả không?"

Lục Kiêu Hà cười: "Em muốn thế nào cũng được."

Anh quay lại nơi đỗ xe, từ trong xe lấy ra một chai bia cầm ở trong tay, nhìn cô gái nhỏ đang chạy nhảy trên đỉnh đồi.

Mãn Nhập Mộng đã lâu rồi chưa được vui vẻ như vậy, lung tung chạy nhảy, cô đem còn diều thả đến càng cao hơn, nhìn Hải Đông Thanh ngao du phía chân trời, vui vẻ cười lớn, vui mừng càng chạy càng nhanh.

Lục Kiêu Hà dựa vào xe nhìn cô, thấy thế cũng cười một cái, cô chạy nhanh, hồn nhiên không biết chính mình hiện tại có bao nhiêu mê người, gió rất lớn, thổi loạn tóc cô cùng góc váy, theo động tác chạy nhanh của cô, váy bay lên tới trên cái đùi mảnh khảnh, hai chân trắng nõn thẳng tắp đạp ở trên thảm cỏ màu xanh, giống như là hoa dại thơm ngát sinh trưởng trong môi trường khắc nghiệt.

Mãn Nhập Mộng không ngừng chạy nhảy, có lẽ là mệt mỏi, cô dừng lại chậm rãi bước lùi, sau đó xoay người nhìn về phía Lục Kiêu Hà vẫy vẫy tay: "Tiểu Lục gia, mau nhìn kìa, diều của em bay thật cao!"

Lục Kiêu Hà vẫy tay với cô, mở nhạc trong xe lên, trong ánh chiều chạng vạng, điệu nhạc theo gió nhẹ nhàng nổi lên, anh đem lon bia đặt ở trên đỉnh xe, cũng đi về phía cô gái bên kia.

Bầu trời vang lên một tiếng sấm, ước chừng là sắp mưa, hướng gió nháy mắt rối loạn, diều cũng bắt đầu bay loạn lên, Mãn Nhập Mộng không khống chế được, thời điểm đang sốt ruột, phía sau lại được một người ôm lấy.

Tay Lục Kiêu Hà cầm lấy tay cô, thay cô đem con diều điều chỉnh về hướng cũ, Mãn Nhập Mộng quay đầu, ngẩn ngơ nhìn sườn mặt anh, đôi mắt Lục Kiêu Hà nhìn thẳng về phía trước, tản mạn hỏi: "Sao vậy?"

"... Tiểu Lục gia, anh thật đẹp." Đặc biệt là dưới sắc trời hơi tối như thế này, gương mặt của anh phá lệ thâm thúy, trong mắt có ảnh ngược của sắc trời phía xa xa, nói một câu thôi cũng khiến người ta say mê.

Chỉ là, sao cô lại ma xui quỷ khiến thế nào nói ý nghĩ trong lòng ra thế này?

Mãn Nhập Mộng không được tự nhiên vuốt tóc mái ra sau tai, Lục Kiêu Hà buông diều ra, con diều lại bay loạn lung tung. Anh cong môi, cong lưng chống tay xuống đầu gối, mượn góc nhìn thấy rõ thần sắc đang rũ đầu của cô, gió đêm thổi bay tóc cô, khuôn mặt cô gái đỏ ửng, Lục Kiêu Hà gọi cô: "Bé con."

"Ừm?"

Anh cười khẽ, sủng nịnh nói nhỏ: "Bé con của anh mới là cô gái đẹp nhất trên đời."

Trái tim Mãn Nhập Mộng lấy tốc độ cực nhanh mãnh liệt đập mạnh, Lục Kiêu Hà đứng thẳng người, cầm lấy tay cô, ngón tay ở trong lòng bàn tay cô viết từng chữ, giống như đang khắc vào trong tim cô.

Anh viết: Em. là. của. anh.

Có hạt mưa dừng ở trong lòng bàn tay cô, trời đã sắp mưa, cách đó không xa truyền đến tiếng vang của âm nhạc.

Bất động thanh sắc, không lời nào có thể diễn tả được.

Sắm vai ôn nhu, thẳng đến hôm nay,

Tất cả xảm xúc của anh đều hóa thành...

Cái ôm lỗ mãng trong màn mưa...

Lục Kiêu Hà nâng cằm cô lên, cúi người cắn lấy đôi môi cô.