Chi Viện Thượng Tiên Độ Kiếp Nhân Gian

Chương 3: Phiên ngoại: Tám năm người rời đi



Edit: MandarinWEB

Phiên ngoại – Tám năm người rời đi.

(Góc nhìn của công)

1.

Cả đời này của ta, từ trong tay đạo tặc cứu vô số người dân quần chúng, lại cứu không được người yêu của chính mình.

Ta không chỉ không cứu được hắn, mà lúc hắn tắt thở cũng không thể nhìn hắn lần cuối.

Hắn vốn có tính tình kiều khí, ngày thường quần áo dính một giọt dầu thì liền hận không thể tẩy rửa 800 lần. Nhưng lúc đó, hắn mặc bộ quần áo đều bị nhiễm bùn máu đen thẫm, một chút sạch sẽ cũng không có, bị mọi người nâng lên xe cứu thương.

Ta ảo tưởng muốn đi theo lên xe, không màng tất cả ôm hắn vào trong ngực. Chính là ta làm không được, thiên chức phục tùng mệnh lệnh của ta không cho phép, ta còn nhiệm vụ. Điều duy nhất ta có thể làm, chính là giống rất nhiều năm trước khi tan học ở trường nắm tay hắn thật chặt.

Thật lạnh a, hơi lạnh trên người hắn truyền đến tay ta.

Như là nắm trong tay một nắm tuyết, một lát rồi cũng sẽ tan đi không để lại gì.

Hắn chính là tuyết của ta, xối trắng tâm ta, sau đó ở ngày xuân tiêu tán.

2.

Lần này khi ta đi thực hiện nhiệm vụ, vốn chính là đem đầu cột vào lưng quân giặc, ta không sợ chết, hắn đi rồi, ta lại càng không sợ.

Ta đấu tranh anh dũng, rất nhiều lần từ dưới mắt quỷ môn quan trở về, nhưng ta không cảm thấy may mắn, mà chỉ là tiếc nuối.

Ta vốn không tin tưởng trên đời người có quỷ thần, nhớ hồi trước hắn xem phim kinh dị bị dọa đến không dám đi tiểu đêm ta còn ở cạnh bên cười hắn bồi hắn. Chính là sau khi hắn mất rồi, ta lại hy vọng là có. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể miễn cương an ủi chính mình, có lẽ có một ngày nào đó ta còn có thể nhìn thấy hắn một lần.

Bằng không hắn một mình nơi đó tối om đen đuốc, không phải sẽ rất cô đơn sợ hãi sao. Sau khi hắn rời đi ta, ta mới phát hiện rằng khi trời mưa, không còn ai dặn ta nhớ đem theo dù, cũng không còn ai bung dù chạy theo ta mỗi khi ta quên đem. Vừa thấy trời mưa, tâm ta liền sầu, rất nhớ hắn.

Ta sầu đến phát hoảng, vạn nhất mưa lớn quá, đem hắn xối đi mất thì làm sao bây giờ.

Chính là tâm hắn thật là tàn nhẫn, từ khi hắn bỏ ta mà đi cũng đã tám năm ròng, thời gian dài như vậy, hắn cư nhiên một lần cũng không nhập mộng thăm ta.

Ta mơ thấy những con người sài lang hổ báo chết trong tay ta, mơ thấy oan hồn đòi mạng, lại không lần nào mơ thấy hắn.

Hắn thật là nhỏ mọn, còn không phải không thể bồi hắn đi nhạc hội mà thôi, sao lại phát cáu với ta, trốn ta lâu đến như vậy.

3.

Gần đây ta về hưu nên nhàn rỗi ở nhà, đơn vị cho ta sinh hoạt thoải mái tiêu sái về sau, ta mới 45 tuổi, nếu không bệnh không tai nạn thì có thể sống thêm rất nhiều năm.

Ta đây chờ đến khi nào mới có thể đi đâu bồi hắn?

Vì quốc gia tận trung, vì phụ mẫu tận hiếu, ta đều hoàn thành hết nhiệm vụ.

Hiện tại ta đã cởi quân trang, bọn họ nói ta có thể tìm một người mới để thành gia lập thất, thừa dịp bây giờ chưa già, sinh thêm mấy đứa con, về sau già rồi ngậm kẹo đùa con cháu.

Chính là, ta chỉ nghĩ đi bồi hắn.

Chỉ muốn đi tìm hắn, đi theo hắn xin lỗi.

Là ta không đúng, nhiều năm như vậy vất vả hắn trả giá quá nhiều.

Là ta không đúng, không nên mỗi lần hẹn hò đều cho hắn leo cây.

Là ta không đúng, làm hắn đáng thương hề hề nằm một mình dưới lòng đất.

Ta có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của hắn, chỉ cần hắn gặp lại ta một lần.

4.

" Người chết đương nhiên tra đến, nhưng chết không phải người ngươi muốn tra ra như thế nào?"

Hắn rời đi tám năm ta chỉ khóc khi ôm xác hắn, không khóc khi nhớ hắn, không khóc khi hắn không tìm ta, nhưng bây giờ tại thời điểm nhìn thấy hắn, ta lại khóc đến rối tinh rối mù.

Hắn hỏi ta vì cái gì lại khóc.

Ta lại chỉ nghĩ ôm lấy hắn thật chặt, đem thần hồn hắn hòa vào thân thể ta,. Có lẽ lâu lắm rồi ta không có nói lời gì dễ nghe, ta thẹn thùng đến lợi hại, chỉ có thể lắp bắp nói với hắn.

" Ta.......... Ta đã lâu lắm rồi không được thấy ngươi."

Hắn cười nói: "Tám ngày mà thôi, làm ơn đừng ở nơi này bày tỏ tâm tình với ta."

"Heo ngốc." Xem bộ dạng vô tâm vô phế của hắn, ta liền ôm thật chặt. "Trên trời một ngày dưới đất một năm, ngươi chỉ tám ngày còn ta tận tám năm."

Huống chi, ta làm sao có thể nói với hắn, trước giờ phút này, ta còn tưởng rằng cảnh bây giờ là tưởng niệm của ta lúc cuối đời.

Ta thật may mắn.

Hoàn toàn văn 08/09/2022

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!