Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 6: Cậu hạ tiện như vậy



Ngày hôm sau, Lâm Cẩn đang ở phòng khám truyền nước biển, chị Chu liền đưa tin tức tới, nói cậu buổi tối 8 giờ đến phòng số 6 ở Hương Tuyết Lâu.

Hương Tuyết Lâu là một hội sở giải trí vô cùng xa hoa, bên trong chi phí bình quân thấp nhất 3000, Lâm Cẩn biết một ít tiểu minh tinh đặc biệt thích đi nơi đó chơi, nói là có cơ hội gặp mặt các đạo diễn lớn cùng nhà đầu tư.

Vạn nhất nếu được bọn họ nhìn trúng, nói không chừng vai nam một liền đến tay.

Cậu chưa từng đến Hương Tuyết Lâu bao giờ, nhưng cậu biết vị kim chủ lớn bậc nhất giới giải trí Thịnh Diễn Chi khinh thường cái nơi này.

Cậu đã từng nghe hắn đánh giá qua Hương Tuyết Lâu, chỉ hai chữ: Thấp kém.

Thịnh Diễn Chi thường đi đến các hội sở tư nhân cao cấp.

Toàn bộ hội sở chỉ cho những ai là hội viên vào, tiêu chuẩn nhập hội là tài sản hơn trăm triệu, hội phí mỗi năm 100 vạn. Hội viên không vượt qua 200 người và bên trong hội sở chỉ có 200 người phục vụ.

Quan trọng nhất chính là, hội sở này không phải cứ có tiền là có thể gia nhập.

Lâm Cẩn đã từng cùng Thịnh Diễn Chi đến đó một lần, bên trong có núi giả cây rừng trùng điệp xanh mướt, phong cách thanh nhã, còn có phòng họp, phòng nghỉ, sòng bài, suối nước nóng, nhà ăn phân theo khu.

Một lần đó, Lâm Cẩn mới chân chính ý thức được cậu cùng Thịnh Diễn Chi hơn kém nhau quá nhiều, quả thực khác nhau một trời một vực, có lẽ cả đời này cậu cũng đều không xứng với Thịnh Diễn Chi.

Buổi tối gần đến 8 giờ, cậu đã tới Hương Tuyết Lâu, được chị Chu đưa tới một căn phòng lớn.

Căn phòng đại khái có hơn hai mươi chỗ, ánh đèn lờ mờ, tửu sắc ồn ào náo động, vài nhóm người tụ lại ở bên nhau uống rượu thưởng nhạc, trong không khí tràn ngập một hơi thở mập mờ.

Theo lý mà nói một tiểu nhân vật như Lâm Cẩn chắc chắn sẽ không có người chú ý tới, nhưng không hiểu tại sao lúc cậu đi vào không bao lâu liền cảm giác có một ánh mắt lạnh như băng đang dừng trên người mình.

Cậu theo bản năng giương mắt tìm kiếm, đảo một vòng liền cứng người lại: Thịnh Diễn Chi như thế nào lại ở chỗ này?

Lâm Cẩn hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi, nhưng nhìn chăm chú một lúc mới chắc chắn đúng là Thịnh Diễn Chi.

Chỉ thấy Thịnh Diễn Chi ngồi trên sô pha, trong tay cầm một ly rượu, hơn nửa người hắn bị che khuất bởi bóng tối, hơn nữa bên người hắn còn có những người khác, vì vậy cho nên lúc Lâm Cẩn vào cửa không nhìn thấy hắn.

Thịnh Diễn Chi lúc đầu không nghĩ sẽ tới loại địa phương này, hắn liếc mắt một cái về phía giám đốc của của hội sở này.

Vì theo đuổi được người trong lòng, vị giám đốc nào đó liền kiên quyết kéo hắn đến nơi này ăn mừng, đơn giản là vị kia của hắn nói một câu: Muốn được chính mắt nhìn thấy Thịnh tổng.

Nếu không phải muốn cấp cho cậu ta một chút mặt mũi, Thịnh Diễn Chi hắn chắc chắn sẽ không bao giờ bước tới nơi này, càng không nghĩ sẽ gặp phải Lâm Cẩn, hắn không chút nào che giấu mà lộ ra vẻ chán ghét.

Người khác cũng không biết quan hệ giữa hắn và Lâm Cẩn, thấy hắn nhìn chằm chằm Lâm Cẩn thì có người lên tiếng cười nói: “Thịnh tổng nhìn trúng cậu ta sao? Nếu không tôi kêu cậu ta tới rót rượu cho ngài?”

Nói là rót rượu, kỳ thật mọi người ai cũng biết ý tứ chân chính là gì.

Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: “Loại người này tôi chướng mắt.”

Hắn muốn tình nhân ngoan ngoãn nghe lời, biết thức thời, đúng mực chứ không phải cái loại dối trá lại hạ tiện như Lâm Cẩn, còn dám ở trước mặt hắn nói chữ “thích”.

Vì tiền bán thân thể, phần yêu thích này có thể có bao nhiêu chân tình, nhớ tới liền chọc người ta phản cảm.

Thịnh Diễn Chi chán ghét quá mức rõ ràng, người nọ cũng biết hắn nói sai rồi, vội vàng nói: “A, đúng vậy. Người này nhìn liền biết là vô cùng tục, tất nhiên là không xứng rót rượu cho ngài, ngay cả xách giày đều không được.”

Thịnh Diễn Chi không nói gì, mặc kệ đối phương luyên thuyên, ánh mắt từ trên người Lâm Cẩn dời đi.

Lâm Cẩn trong lòng vô cùng hụt hẫng.

Tuy rằng cậu không nghe thấy Thịnh Diễn Chi cùng người khác nói gì, nhưng thấy biểu tình chán ghét của Thịnh Diễn Chi cùng với ánh mắt dần trở nên khinh miệt của người bên cạnh thì cậu liền hiểu. Cảm giác như bị dao đâm thật mạnh vào trong lòng.

Cậu thậm chí còn có ý nghĩ xoay người chạy thật nhanh đi.

Chị Chu âm thầm đẩy cậu một cái, thấp giọng nói: “Thất thần cái gì vậy.”

Lâm Cẩn lúc này mới hồi phục tinh thần, nhớ tới 600 vạn, lập tức đem tâm tư áp xuống đáy lòng, điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt mình rồi tiếp tục đi theo chị Chu đến trước mặt Dương tổng.

Chị Chu cười khẽ một tiếng rồi nói: “Dương tổng, đây là người mà lần trước tôi đã đề cập đến, Lâm Cẩn. Tiểu Cẩn, còn không mau chào Dương tổng một tiếng.”

Lâm Cẩn lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Chào ngài Dương tổng, tôi là Lâm Cẩn. Đã sớm nghe chị Chu nói qua đại danh của ngài, đêm nay cùng ngài gặp mặt thật sự là vinh hạnh của tôi.”

Trên mặt cậu mang theo một nụ cười dịu dàng, nhìn qua vô cùng chân thành không có một tia dối trá cùng nịnh nọt, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú kia nhìn càng giống như thật sự ngưỡng mộ Dương tổng này đã lâu.

Dương tổng thân hình khổng lồ, cả người nhìn có chút dữ tợn, đôi mắt dường như đã bị thịt trên mặt che gần hết.

Thấy Lâm Cẩn lớn lên xinh đẹp, nói chuyện lại dễ nghe, tức khắc liền có hứng thú, thần sắc mập mờ mà đánh giá Lâm Cẩn: “Cũng không tồi. A, nhìn rất giống một người nha."

“Là Giang Tinh Thần.” Chị Chu cười nói.

“Đúng đúng đúng.” Ánh mắt Dương tổng dính chặt trên người Lâm Cẩn, hiển nhiên rất vừa lòng, “Tôi xem cậu so với Giang Tinh Thần còn xinh đẹp hơn, muốn hồng lên cũng không thành vấn đề.”

Thân là đàn ông, bị người đàn ông khác dùng ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm nói xinh đẹp, dạ dày Lâm Cẩn một trận cuồn cuộn, tươi cười cũng có chút cứng đờ.

Chị Chu thuận thế nói: “Dương tổng, ngài nói như vậy. Tiểu Cẩn của chúng tôi đành phải nhờ ngài dìu dắt rồi.”

Dương tổng một tay đem Lâm Cẩn kéo đến bên người, bàn tay mập mạp nhéo nhéo mặt Lâm Cẩn: “Muốn tiền hay danh tiếng đều rất đơn giản, liền xem biểu hiện của cậu như thế nào.”

Lâm Cẩn cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng, ngoan ngoãn nói: “Dương tổng muốn tôi làm thế nào tôi liền làm như thế.”

“Ha ha ha.” Dương tổng cao hứng mà cười to.

Chị Chu thức thời nói: “Dương tổng, vậy tôi đây liền không quấy rầy ngài. Tiểu Cẩn, đêm nay nhớ bồi Dương tổng cho thật tốt, đừng có chọc ngài tức giận.”

Lâm Cẩn cố gắng tươi cười: "Em biết rồi.”

Sau khi chị Chu rời đi, Dương tổng liền duỗi tay đến quần áo Lâm Cẩn: “Tới, trước hầu hạ tôi một chút, để nhìn xem kỹ thuật cậu thế nào.”

Lâm Cẩn sắc mặt có chút trắng: “Dương tổng, ở đây có nhiều người như vậy.”

“Vậy là cậu không hiểu rồi, nhiều người thì càng kích thích.” Dương tổng hưng phấn đến hô hấp dồn dập, thậm chí có điểm tức giận, "Còn không mau cởi quần áo, đừng có làm mất thời gian.”

Lâm Cẩn thầm mắng biến thái, cư nhiên lại thích trước mặt mọi người làm loại chuyện này, khó trách chị Chu nói hắn có vài sở thích ngầm, còn không biết kế tiếp sẽ có cái sở thích ghê tởm gì.

Nghĩ đến Thịnh Diễn Chi cũng có mặt tại đây, Lâm Cẩn gắt gao nắm chặt vạt áo, một cảm xúc khó có thể miêu tả, cả người cứng đờ như người gỗ.

“Như thế nào, không muốn?” Dương tổng cười lạnh một tiếng, trên mặt thịt mỡ run rẩy, “Tôi chưa bao giờ miễn cưỡng người khác, bất quá về sau cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong giới giải trí.”

Lâm Cẩn khóe môi nhếch lên một nụ cười cứng đờ: “Dương tổng hiểu lầm, tôi đương nhiên nguyện ý.”

Cậu nếu không làm, vậy thì khoảng tiền nợ phải làm sao đây?

Lâm Cẩn hít sâu một hơi, bàn tay đang nắm chặt vạt áo cũng dần buông ra.

Cậu gắt gao mà nhắm hai mắt, đôi mắt chua xót mà ướt át, đôi tay cũng run rẩy đến lợi hại.

Nhưng hiện tại không phải là thời điểm nên thẹn thùng, cậu cần phải đem toàn bộ tôn nghiêm đều vứt sạch, sau đó ở trước công chúng bị hắn đùa bỡn.

Vừa muốn cởi quần áo, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng 'bang' giòn vang!

Thanh âm này quá mức đột ngột, căn phòng nháy mắt yên tĩnh, ngay sau đó có người kinh hô: “Thịnh tổng, tay của ngài chảy máu rồi!”

Lâm Cẩn ngừng lại động tác, mở mắt ra, thấy tay Thịnh Diễn Chi đang nổi gân xanh, đầu ngón tay mang theo một vài sợi tơ máu, nửa ly rượu còn ở trên tay, thoạt nhìn như là bị Thịnh Diễn Chi bóp nát.

Thịnh Diễn Chi ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, mặt vô biểu tình nói: “Lâm Cẩn, lại đây.”

Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Lâm Cẩn, có tò mò, có tìm tòi nghiên cứu, đại khái là đều đang suy nghĩ quan hệ giữa Thịnh Diễn Chi cùng Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn nhất thời không phản ứng kịp.

Dương tổng vô cùng kinh hoảng mà đứng lên, hướng Thịnh Diễn Chi lấy lòng nói: “Thịnh tổng, thì ra ngài biết Tiểu Cẩn sao. Ai, tôi đúng là không có mắt, tôi tự phạt ba ly.”

Nói rồi hắn liền đem ba ly rượu trên bàn uống ừng ực, uống xong còn khẩn trương mà nhìn Thịnh Diễn Chi.

Trong cái giới giải trí này ai không biết Thịnh Diễn Chi là quyền quý đời thứ ba, đắc tội hắn chỉ có một con đường chết!

Dương tổng trong lòng thầm đem chị Chu mắng cả ngàn lần, thế nhưng cô ta lại đem người của Thịnh Diễn Chi đưa cho hắn.

Cho dù Lâm Cẩn không phải là người của Thịnh Diễn Chi, nhưng hiện tại Thịnh Diễn Chi coi trọng, hắn cũng phải ngoan ngoãn đem người đưa ra.

Thịnh Diễn Chi không để ý tới Dương tổng, đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa quay lại thấy Lâm Cẩn còn thất thần, không vui nói: “Còn không đi?”

Lâm Cẩn há miệng thở dốc, muốn hỏi hắn có ý gì.

Nhưng nhìn sắc mặt âm trầm cùng ánh mắt lạnh như băng của Thịnh Diễn Chi, cậu liền đem lời muốn nói nuốt vào.

Đi theo Thịnh Diễn Chi ra bên ngoài, thấy đối phương còn muốn đi tiếp, cái gì cũng đều không nói, Lâm Cẩn nhịn không được hỏi: “Thịnh tổng, ngài kêu tôi ra đây để làm gì?”

Thịnh Diễn Chi ngừng bước chân, quay đầu lại trào phúng nói: “Cậu hạ tiện như vậy, kêu cậu đi theo cậu còn không muốn?”