Chia Tay

Chương 33: Tôi từ chối cùng cặn bã làm bạn bè



Chu Hạo đổi sang một cửa hàng bán cháo. Đường Dịch đêm trước say rượu, hôm nay tỉnh lại không ăn gì, vì vậy phải ăn cháo để bồi dưỡng cái dạ dày đáng thương của cậu.

Chu Hạo đi gọi hai phần đồ ăn, lúc trở lại thì cháo đã được dọn lên. Đường Dịch cầm lấy muỗng từng hớp từng hớp ăn cháo trong chén. Như là mèo đói thèm ăn, đối diện là hai con cá nóng hổi mà thèm thuồng ăn lấy ăn để.

Hắn nhịn không được cười, ngồi xuống phía đối diện:” Không nghĩ đến em lại thích ăn cháo “

Đường Dịch mí mắt cũng không nâng lên, chăm chú thổi nguội cháo táo đỏ, chờ ăn hết vào bụng mới hài lòng híp híp mắt cười nói:” Tôi cũng không nghĩ đến Chu tổng vậy mà cũng đến mấy nơi bán cháo như này ăn tối “

” Cái này có là gì … ” Chu Hạo biết cậu chỉ chính là hoàn cảnh nơi này, lại nhìn xung quanh bốn phía.

Cửa hàng bán cháo này ở trên đường Giang Ninh, phía trước cửa tiệm rất rộng lớn. Nhưng mà hai người lại chỉ có thể ngồi ở trên hành lang mà ăn. Trên thực tế đa phần các tiệm cơm bình dân đều kinh doanh như vậy. Phòng riêng lịch sự cũng có nhưng rất ít. Mùi vị rất ngon, nhưng người đến ăn lại khá hỗn tạp. Thương nhân, lưu manh hay đại gia khi vào cửa cũng trở thành khách hàng bình thường. Rất ít người đòi hỏi cái gì đặc biệt.

Lúc trước Chu Hạo mời Đường Dịch ăn cơm, lần nào cũng là đến các quán cơm nổi tiếng lại có thâm niên lâu đời. Hoặc là nhà hàng có thiết bị hiện đại, trang trí hoa lệ đẳng cấp. Cho dù đến nơi bình dân, thì cũng là do bạn bè hay người quen của Chu Hạo mở. Hai người đến không cần chờ trực tiếp đi vào phòng ăn VIP.

Đường Dịch nhiều năm thói quen khó sửa. Luôn không muốn nợ ân tình, trong lòng là một cuốn sổ luôn tính toán, nhớ kĩ mọi chuyện. Mỗi khi Chu Hạo mời hoặc cho cậu cái gì, cậu sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách trả lại cho đối phương. Cậu đi khắp  nơi công tác trong mấy năm nay, kiến thức có được không ít. Tìm ra nơi để làm no cái bụng cùng những nơi Chu Hạo thường đến cũng rất tương tự. Điều này khiến Chu Hạo cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mơ hồ mang theo chút đắc ý vui vẻ vì hợp nhau.

Bất quá hắn rất nhanh liền phát hiện. Kỳ thật Đường Dịch cũng không thích đến mấy nơi như vậy.

Có thể vờ bình thản ăn xong cùng hắn, đoán chừng cũng là gượng gạo không muốn thất hẹn mà thôi. Như hắn đến cửa hàng cháo này ăn tối, đôi lúc thì còn có thể chịu được. Nhưng mà thời gian càng lâu, sự chú ý của hắn liền rất khó từ mặt sàn dinh dính dưới chân cùng với mặt bàn còn đọng nước mà dời đi.

Hai người nội dung nói chuyện như cũ vẫn là chuyện công việc. Đường Dịch ăn cháo xong, bụng đã no đủ, dùng chiếc đũa chọc vào cái chén đựng thịt cá, như nghĩ đến điều gì, nói:” Lần này hạng mục bên Hoa Nguyên việc phân phối và đánh giá rủi ro đều do công ty mẹ làm. Cũng không biết Nghiêm Kha có kiểm tra đối chiếu việc này chưa. Tiểu tử này gần đây không biết gặp vấn đề gì nữa “

Chu Hạo ngẩng đầu liếc nhìn cậu:” Vấn đề gì “

” Khó mà nói, nhưng mà lần này sai lầm thật sự không nên. Khiến tôi có chút thất vọng đấy ” Đường Dịch thở dài:” Hắn lúc vào công ty tôi cũng đã xem qua sơ lược lý lịch của hắn. Giống tôi, cha mẹ đều mất. Hắn tuy rằng do một nhà thúc thúc nuôi lớn, chỉ sợ cũng chịu không ít khổ cực. Vì vậy tôi mới có chút thiên vị che chở hắn. Mấy năm này biểu hiện của hắn hoàn toàn có thể nhận ra là tròn hay méo. Nhưng mà khi nghĩ lại vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó … “

” Là em quá ưu tú, không nên tự tạo áp lực cho mình ” Chu Hạo bất đắc dĩ đưa tay nhéo nhéo tay cậu, cười nói:” Chủ nhật rãnh không Đi ra ngoài thư giản một chút. Em xem có ai làm ông chủ như em còn tự tay làm, em ngồi ở vị trí này cũng là để sai khiến người khác đấy. Người dùng thuận tay thì dùng, không thuận tay thì liền đổi thôi “

Hắn dừng một chút, dứt khoát trực tiếp đề nghị:” Duy Duy cũng đã lâu không gặp em rồi. Đi công viên giải trí thế nào “

Phàm là liên quan đến Duy Duy, Đường Dịch sẽ rất ít khi cự tuyệt. Cậu không để ý đến Chu Hạo ngẫu nhiên sẽ mượn danh bạn nhỏ Chu Duy Duy ra để nhận được lời đáp ứng. Trước khi đi còn xác nhận xem tiểu gia hỏa đó gần đây có làm loạn hay không.

Sau khi ăn xong Chu Hạo còn có việc khác nên Đường Dịch một mình trở về công ty. Đợi cậu đi đến gần công ty, một chiếc xe màu trắng luôn chạy phía sau cậu mới chậm rãi chạy vượt lên trên.

Tao Bàn một bên lái xe, một bên nhìn sắc mặt xanh mét của Cố Ngôn Đình.

Cố Ngôn Đình vừa quay về thành T đã liên hệ với Tao Bàn, ngữ khí thành khẩn thừa nhận lỗi lầm. Hai người xa cách nhiều năm, đột nhiên đoàn tụ. Tao Bàn vẫn là cao hứng nhiều hơn, mỉa mai Cố Ngôn Đình vài câu sau đó vui vẻ muốn hẹn hắn đi ăn cơm.

Hôm nay hai người đều rãnh rỗi, muốn đến quán thịt dê trên đường Giang Ninh ăn lẩu. Không ngờ đến nơi, Cố Ngôn Đình đột nhiên động kinh, vỗ cửa sổ xe sửng sốt nói muốn y ngừng ở trước một cửa hàng bán cháo. Sau khi dừng lại cũng không xuống xe, Tao Bàn quay đầu nhìn lại mới phát hiện Đường Dịch cùng một người đàn ông khí vũ hiên ngang đang nói cười nhàn nhã ăn uống.

Đường Dịch hai năm qua đã mấy lần giúp đỡ Tao Bàn. Lúc trước Cố Ngôn Đình rời đi không bao lâu, Tao Bàn cầu hôn bạn gái, nàng thế nhưng lại bỏ đi. Trước khi đi còn để lại cho Tao Bàn chín chữ thật to:” Anh mặt mũi xấu xí, ít tiền nhiều tật “. Tao Bàn tức giận đến đau gan, tinh thần sa sút ba ngày rồi lại vì làm việc gặp phải sai xót mà bị đuổi việc. Lúc cuộc đời đang xuống dốc thảm hại thì Đường Dịch từ trên trời rơi xuống, giới thiệu cho y một công việc trợ lý.

Sau này y bởi vì công việc này mà quen biết vợ mình hiện tại. Kết hôn liền sinh ra được một đứa con gái bảo bối, người một nhà tương thân tương ái mỹ mãn hạnh phúc. Đường Dịch rất ít cùng y liên lạc, bất quá ngược lại cậu rất hay gửi cho hắn tả giấy nhập khẩu cùng sữa bột. Từ đó về sau Tao Bàn triệt để phản bội, đem Cố Ngôn Đình giống với bạn gái trước đây của mình, mà tặng cho một câu ” Không biết quý trọng người trước mắt “

Nếu như đổi lại là trước kia, nhìn thấy Đường Dịch cùng người đàn ông khác thân mật ăn cơm như thế. Tao Bàn tất nhiên nóng lòng thay Cố Ngôn Đình căm phẫn mà bệnh vực kẻ yếu một phen. Nhưng hiện tại y với tư cách là một đại tướng đã phản bội, không thể nói gì thêm, còn vui cười hớn hở hướng Cố Ngôn Đình nói vài câu.

” Ây, là Đường ca kìa, còn người kia là ai Phong nhã nha! Ai khí chất này … cùng người khác không cách nào so sánh được … “

Cố Ngôn Đình:” … “

Đợi Đường Dịch cùng người đàn ông đó đi ra, người sau đi lấy xe. Tao Bàn bên cạnh theo chỉ thị của Cố Ngôn Đình đi theo Đường Dịch, vừa quay đầu lại ai ai hét lên kinh ngạc.

” Hắc, hắn chạy Jaguar*. Thật may Đường ca không đi xe của hắn. Nếu không cái xe này của tôi chạy cả buổi cũng đuổi không kịp … Ai, lão đại. Anh xem bọn họ thật sự không phải mặc đồ đôi, nhưng sao tôi nhìn thế nào cũng như là đồ đôi thế này “

Âu phục vốn không khác biệt lắm về hình dáng. Đường Dịch quần áo cùng Chu Hạo lại không phải cùng một màu. Cố Ngôn Đình biết là Tao Bàn đang châm chọc hắn, trầm mặc nửa ngày, hai năm qua đã luyện được tính nhẫn nại lập tức bị phá nát. Không thể nhịn được nữa mắng:” Câm miệng! “

Vì vậy Tao Bàn liền ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, đợi đến lúc Đường Dịch đã vào công ty cũng không nói thêm gì. Chẳng qua trên mặt biểu tình vẫn là cười trên nỗi đau người khác.

Lúc này xe đi đến ngã tư đường thì dừng lại. Lúc đợi đèn đỏ Cố Ngôn Đình thở hắt ra, tay phải đặt trên mũi, khẽ nghiêng đầu. Tao Bàn nhìn hắn như muốn mở miệng nói gì đó, môi run rẩy mấp mấy gì đó ngược lại bỏ qua, giả bộ như nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Cố Ngôn Đình:”…”

” Được rồi, tôi đã như vậy. Cậu cũng đừng có đâm chọc tôi nữa ” Cố Ngôn Đình thở dài, đưa tay đặt lên cái trán hỏi:” Cậu nói, Đường Dịch hai năm qua tốt không “

Tao Bàn thật sự không biết, bất quá nhìn Đường Dịch hai năm qua bộ dáng như người có tiền, hẳn là không sai biệt lắm. Y nghĩ ngợi một lát, thành thật trả lời:” Hẳn là rất tốt. Từ khi hai người chia tay, sự nghiệp Đường ca thật sự rất thuận buồm xuôi gió tăng tiến cực nhanh “

Cố Ngôn Đình cười khổ một tiếng, hắn hiện tại cũng không hề tệ, nếu so về thu nhập khả năng còn nhiều hơn Đường Dịch. Chẳng qua là khi đó ngày đêm khát vọng sự nghiệp thành công khiến hắn vui sướng. Nhưng sâu trong đó lại vì nguyên nhân muốn chống đỡ mất mát việc hai người chia tay.

Tao Bàn dù sao vẫn là anh em của hắn. Nhìn hắn như vậy cũng không đành lòng ném đá hắn lần nữa. Vì vậy thoáng nghiêm mặt, lúc đèn xanh đạp nhanh chân ga rời đi đồng thời mở miệng:” Lão đại, anh trở về vì tìm Đường ca sao “

Cố Ngôn Đình từ từ nhắm lại hai mắt, cả buổi mới trả lời:” Không phải “

” Vậy thì được rồi. Tôi là anh em của anh nên cũng không cố kỵ cái gì, tôi biết anh không muốn nghe ” Tao Bàn thở dài:” Lúc ấy hai người chia tay, bọn tôi cũng rất ngạc nhiên. Đường ca những thứ khác không nói đến, lúc ấy đem anh coi như đương gia mà cung phụng. Chúng ta mấy lần tụ tập, lần nào không phải anh ấy đưa anh về, có đôi khi còn đưa cả chúng tôi về. Chúng tôi đến nhà anh cũng là Đường ca xuống bếp. Chơi đến mấy giờ liền cũng không nói gì. Những thứ khác không cần nói, tôi kết hôn rồi cũng có kinh nghiệm, vợ làm được hai việc này thật sự rất hiếm “

Cố Ngôn Đình trừng mắt nhìn, không nói gì.

Tao Bàn không nhanh không chậm, lời nói xoay chuyển thẳng đến vấn đề của hắn:” Thế nhưng Lâm Duệ vừa về hai người liền chia tay. Đừng nói là ai khác, như tôi cũng hiểu được vấn đề khẳng định là vì Lâm Duệ! Kỳ thật tôi vẫn rất bực mình, Lâm Duệ đó có chỗ nào tốt mà anh cứ như cọc bám theo hầu hạ hắn như thế Anh không biết Đường ca không thích hắn sao Anh thật không biết tính toán. Anh biết rõ mà còn tiếp cận Lâm Duệ, này không phải là anh tự tìm lấy sao Anh nếu thật sự thích hắn thì tốt rồi, bây giờ kết thúc rồi! Chia tay cũng đã chia tay, không bằng đi theo đuổi hắn đi! “

Tao Bàn hầm hừ, bỗng nhiên giật mình quay đầu nhìn Cố Ngôn Đình:” Anh hai năm qua không phải là thực sự đi theo đuổi hắn đó chứ “

Cố Ngôn Đình bị y châm chọc đến sắc mặt trắng bệch. Bất quá cũng không nổi giận, lắc đầu.

” Vậy được rồi, anh có thể thử một lần đó! ” Xe quành lại đường Giang Ninh. Tao Bàn đem xe đổ trước cửa tiệm thịt dê. Trịnh trọng nói với hắn:” Đường ca nói chia tay chính là chia tay, hiện tại nếu đã có đối tượng mới thì cũng đúng thôi. Anh muốn chen chân vào thì chính là người thứ ba. Đến giờ anh còn không xác định được tâm ý của mình, nếu can thiệp thất bại. Lại quay đầu tìm Lâm Duệ thè lưỡi ra liếm chân hắn không một chút tiền đồ thì anh chính là đồ cặn bã “

Tao Bàn lành lạnh liếc nhìn hắn:” Tôi từ chối làm bạn bè với cặn bã “

Tao Bàn nói xong tinh thần sảng khoái đi ăn lẩu dê. Cố Ngôn Đình toàn bộ quá trình đều trầm mặc, đợi đến lúc Tao Bàn tính tiền hắn mới phát hiện mình thế nhưng không gắp hành thái ra mà ăn hết.

Trước kia lúc chưa chia tay Đường Dịch, cậu sẽ gắp rau thơm với hành thái ra cho hắn. Hai năm qua hắn một mình sinh hoạt, bản thân cũng tự đem mấy thứ này gắp bỏ trở thành thói quen. Không ngờ chở về nơi cũ lại thất thần, trong lòng tràn ngập cảm xúc.

Cố Ngôn Đình đợi Tao Bàn quay lại thì gọi y, không đầu không đuôi nói:” Tôi không nghĩ đến sẽ theo đuổi Lâm Duệ, cũng không nghĩ đến cùng cậu ấy quen nhau. Từ đầu đến cuối cũng không hề cân nhắc qua chuyện đó “

Tao Bàn sửng sốt một chút, nhìn hắn nói:” Anh vẫn là lầm trọng điểm của vấn đề. Mấu chốt không phải anh nghĩ muốn hay không. Mà là chúng tôi nhìn anh có muốn hay không. Lâm Duệ chính là một đóa hoa Cao Lãnh. Anh nói anh không muốn hái, nhưng chúng tôi lại nhìn ra anh đang một mực cố gắng, chỉ là không có hái xuống “

Cố Ngôn Đình vốn muốn tìm anh em uống rượu giải sầu. Kết quả lại bị anh em vừa chuốc rượu vừa châm chọc. Nên hoạt động buổi chiều tạm thời hủy bỏ, hắn nói với Tao Bàn muốn về nhà yên tĩnh một chút.

Tao Bàn cũng nhớ vợ con, con y cũng đã một tuổi. Con gái y so với nhà khác chậm nói, vừa mới học được gọi mẹ. Vợ y liền vui đến không thể ngừng cười, Tao Bàn trong lòng ghen tị dâng trào, mấy ngày nay không việc gì khi trở về sẽ dạy nàng gọi ba ba.

….

Tao Bàn bên kia không dạy được con mình gọi ba. Đường Dịch bên này tự dưng lại có nhiều hơn một con chó nhỏ.

Thẩm Phàm vẫn là không nghe cậu nói, ngàn dặm xa xôi mua về cho cậu một con chó. Tiểu gia hỏa vừa đầy ba tháng, vừa tiêm xong vắc-xin phòng bệnh, sau đó liền hưởng thụ tư vị đi đường hàng không. Đường Dịch lúc nhận được điện thoại gần như muốn gào lên, đối với Thẩm Phàm rống to «  Tôi tự nuôi mình còn không được, anh lại để tôi đi nuôi thêm một con chó!  « 

Thẩm Phàm hai năm qua tâm địa xấu xa, miệng lưỡi cũng trơn tru hơn. Bộ dáng chính trực trước đây đã bị vứt bỏ không xót lại một mảnh. Y cười hì hì trấn an Đường Dịch nói:” Không việc gì, em nuôi không được mình thì tôi nuôi em! Không phải chỉ là một con chó thôi sao! Tôi đã nói với em rồi đó, nó rất thông minh, trên thế giới là loại chó thông minh nhất đó em biết không Ngoảnh đầu lại em đã có con rồi, em có thể dỗ dành con mình rồi. Em đợi đó, tôi cho em xem mấy cái video này. Xem hết cam đoan em sẽ yêu đến chết đi sống lại “

Đường Dịch giận quá chỉ cười, nói:” Tôi ở đâu ra có con! Cùng với ai sinh Anh hả! “

Thẩm Phàm sâu kín nói:” Có thể xem nó là con của mình mà! “

Y lúc trước cố tình nói qua với Đường Dịch vật nuôi có chứng lo sợ bị vứt bỏ. Đường Dịch là người ngoài mặt cứng rắn nhưng lại mềm lòng. Thực tế không nhìn nổi những thứ cơ khổ không nơi nương tựa. Lần này đem chó con lên máy bay gửi đến cho cậu, Đường Dịch tức giận đến đau cả ngực cũng chỉ có thể ép xuống, nghe mấy lời này lại nghĩ đến một việc – chó có chứng lo sợ này, đoán chừng mình mỗi ngày phải về nhà hầu hạ nó. Uhm, được lắm, Thẩm Phàm là dùng con chó này nhốt cậu ở nhà.

Đường Dịch chậm rãi hít sâu vài hơi, sau đó trầm thấp nói:” Anh đi đi! “

Thẩm Phàm hừ hừ hai tiếng không nói gì. Cuối cùng Đường Dịch bất đắc dĩ vẫn là lái xe ra sân bay đón chó con y gửi đến. Chuyến bay đáp xuống cách thời gian lấy vật nuôi còn hai tiếng. Đường Dịch lúc nhận được nó rồi còn kỹ lưỡng lựa tên cho nó, không chút tức giận.

Cậu điển hình là người trong ngoài bất đồng. Chó con màu lông đen trắng, gương mặt như con lừa đi đến gần cậu. Trong va li ngược lại vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên tiểu gia hỏa không có tiểu tiện bên trong. Đường Dịch nhận được điện thoại không bao lâu liền đến đón nó, thức ăn cho chó hay nệm nằm cũng không có mua. May mắn chỗ bán hàng còn đưa cho cậu thêm một túi bánh nhỏ bằng sữa bột cùng một cái bát nhựa, nhìn cũng có thể tạm chấp nhận.

Đường Dịch một đường lái xe đem chó con về nhà. Lần đầu tiên có tinh thần vừa lái xe vừa nói chuyện.

” Thẩm Phàm đem ngươi coi như đồ chơi mà vứt cho ta chẳng phại là đang hại ngươi sao Ngươi nói xem sao ngươi lại xấu số như vậy. Ai ~ ! Ta đã nói với ngươi, ta sẽ không có thời gian chơi đùa với ngươi, ngươi thích đồ chơi gì “

Chó con đang nằm sấp trong ***g hai mắt lóe sáng nhìn cậu. Đã đến trước cửa nhà, nó bỗng nhiên quay đầu hướng về phía góc tối mà yếu ớt kêu lên một tiếng:” Ẳng ~~~~! “