Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 2



Edit + Beta: Chanh

________________________________________________

03

Cậu cắn răng nói xong câu đó, người kia đáp lại thế nào?

Hình như là bật cười, nhưng cũng không bắt nạt lòng tự tôn nho nhỏ của Đồ Ngôn nữa, không hỏi nguyên do Đồ Ngôn trộm đồ, anh chỉ nói: “Thỏ con, cho anh vào được không em?”

Đồ Ngôn hậm hực: “Không được.”

Cứ như đây là nhà cậu, còn người kia mới là bên tự tiện xông vào.

Thật lâu sau, cậu mới chậm chạp đứng dậy, đeo khẩu trang kéo mũ lưỡi trai, nhanh chóng mở cổng, lướt qua người kia rồi vội vàng xông ra ngoài. Người nọ đuổi theo vài bước nhưng không đuổi kịp.

Đồ Ngôn muốn ngoảnh đầu nhìn thử, sắp một tháng cậu chưa được nhìn mặt người nọ rồi, cậu bước chậm lại, đang chuẩn bị quay đầu thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt giấc mộng đẹp của Đồ Ngôn, cậu không muốn tỉnh lại.

Là điện thoại của người quản lý giục Đồ Ngôn rời giường, tiếng di động kêu nửa phút, Đồ Ngôn mới nhập nhèm thức giấc.

Rốt cuộc vẫn không thể nhìn thấy.

“Tiểu Ngôn, 11 giờ có phỏng vấn, chị với thợ trang điểm đang trên đường tới nhà em, bữa sáng em muốn ăn gì chị mang qua cho.”

Đồ Ngôn còn hơi ngái ngủ, mất một lúc mới phản ứng lại người quản lý đang hỏi mình, đại não chậm rãi hoạt động, cậu nói: “Tuỳ chị.”

Sau khi ly hôn cậu sống rất qua loa, ba bữa ăn cho có, hình như lâu rồi chưa được nếm một bữa sáng ra hồn.

“Bánh bao sinh tiên được không?” Người quản lý cũng không nhớ Đồ Ngôn thích ăn cái gì, thuận miệng hỏi một món.

Đồ Ngôn bảo được, sau đó cúp điện thoại.

Đạp chăn ra, Đồ Ngôn cúi đầu nhìn, áo len của người kia bị cậu quấn chặt lên người, áo sơ mi thì trải ở dưới gối, mỗi tối Đồ Ngôn phải ngửi mùi mộc hương nhàn nhạt của người đó thì mới ngủ được, giống như bệnh nặng vừa khỏi nhưng vẫn để lại di chứng vô phương cứu chữa.

9 giờ làm xong tạo hình, lúc thợ trang điểm thu dọn đồ đạc còn đưa mắt quan sát Đồ Ngôn một hồi, Đồ Ngôn hỏi hắn: “Sao thế?”

Thợ trang điểm xấu hổ phất tay: “Không có gì không có gì, chỉ cảm thấy hình như cậu Đồ có hơi thay đổi, nhưng lại không rõ là thay đổi chỗ nào.”

Vẻ mặt Đồ Ngôn lạnh tanh: “Nửa năm không gặp, việc này không phải rất bình thường à?”

Thợ trang điểm gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại phủ nhận: Chắc chắn không chỉ có thế, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, một người lạnh lùng từ trong ra ngoài như cậu chủ Đồ có thể thay đổi lớn như vậy, nửa năm này một là được tình yêu xoa dịu, hai là chịu tổn thương vì tình, đáp án chắc chắn là một trong số đó.

11 giờ kết thúc cuộc phỏng vấn độc quyền, Đồ Ngôn ngồi xe tiến về hiện trường hoạt động thương hiệu. Cậu tưởng sẽ chẳng có mấy người quan tâm, dù sao cậu cũng biến mất nửa năm rồi, ai ngờ xe bảo mẫu vừa đi qua chỗ đèn giao thông, còn 100m mới đến trung tâm thương mại nhưng cách cửa sổ xe đã có thể nghe thấy tiếng người huyên náo ở bên kia. Ban tổ chức đặc biệt qua đây điều tiết giao thông, dẫn tài xế đi vào từ hầm gửi xe bên cửa hông, sau đấy đưa Đồ Ngôn vào phòng nghỉ theo lối đi của nhân viên.

Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, nhân viên công tác gấp gáp sắp xếp công việc, nghe nói người quá đông dẫn đến lối thoát hiểm bị tắc phải thay đổi địa điểm, nghe nói có fan bị đẩy ngã, đúng lúc va phải máy quay của phóng viên, hai bên náo loạn ầm ĩ, phía thương hiệu thì gửi tới mấy mẫu dây chuyền nam bảo Đồ Ngôn đeo thử, nói chung là nháo nhào chẳng ra đâu vào đâu.

Đồ Ngôn day huyệt thái dương, muốn đè xuống những phiền muộn trong lòng nhưng thử mấy lần đều thất bại.

Di động đặt trên tay vịn sofa, Đồ Ngôn do dự chốc lát, đột nhiên dứt khoát cầm điện thoại ấn hai cái lên màn hình, sau đó đặt bên tai.

“Tút tút” hai tiếng, điện thoại rất nhanh được kết nối.

Bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc: “Thỏ con, có chuyện gì thế em?”

Xung quanh dường như trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Đồ Ngôn nghe được nhịp tim của mình, từng chút từng chút vỗ về, hiện giờ người này đã trở thành liều thuốc duy nhất của cậu rồi sao?

“…Tôi gọi nhầm số.” Diễn xuất vụng về, từ ngữ nghèo nàn.

Người ở đầu dây bên kia cũng không phiền, ôn hoà hỏi: “Thật không?”

Đồ Ngôn đáp “Phải”, nhưng không cúp máy, sau hồi lâu, cậu tiếp lời: “Cố Trầm Bạch, hôm nay tôi comeback, cần tham gia một buổi họp báo của thương hiệu.”

“Bởi vì căng thẳng nên gọi điện thoại cho anh à?”

Đồ Ngôn thoáng giật mình, rồi cậu nghiêm túc lại: “Tôi việc gì phải căng thẳng, cũng không phải lần đầu lên sân khấu, tôi chỉ muốn báo trước với anh, không lát nữa sợ anh mở điện thoại đọc tin tức bị doạ thôi, dù sao tôi nổi tiếng quá mà, hiện trường hoạt động sắp bị chen nứt tới nơi.”

Cố Trầm Bạch cười nhẹ: “Anh đã bị doạ rồi đây, đúng là rất đông người.”

Đồ Ngôn mất một lúc mới phản ứng lại: “Ý, ý gì?”

Có lẽ Cố Trầm Bạch mới đi ra từ hầm để xe, tạp âm bốn phía càng lúc càng lớn: “Lần lộ diện đầu tiên của em sau comeback, sao anh có thể không ở bên chứ?”

“Anh——”

Đang nói chuyện thì Cố Trầm Bạch đã đi vào hội trường, tay Đồ Ngôn không dám di chuyển, dán sát ống nghe bên lỗ tai, trái tim như đặt ở bên phía Cố Trầm Bạch, dựa theo hô hấp đều đều của anh để tưởng tượng ra nhịp bước, trong lòng Đồ Ngôn thầm nhủ: Anh cẩn thận chút, đi chậm một chút.

Suýt thì thốt ra, nhưng vẫn nhịn xuống được.

Tốc độ di chuyển của Cố Trầm Bạch không chậm, tuy là một chân bị khuyết tật nhiều năm, nhưng anh luôn kiên trì rèn luyện thân thể, cơ bắp săn chắt rõ ràng. Có điều Đồ Ngôn vẫn sợ, mỗi lần Cố Trầm Bạch đi gần dòng người chen chúc, Đồ Ngôn còn hoảng loạn hơn bản thân anh.

“Ấy xin lỗi xin lỗi, anh không sao chứ?”

Trong điện thoại ồn ào đột nhiên truyền đến tiếng người lạ xin lỗi, Cố Trầm Bạch còn chưa nói gì, Đồ Ngôn đã đứng bật dậy, lớn tiếng với đầu dây bên kia: “Có phải anh bị đụng trúng không? Ngốc chết mất, anh không biết đường tìm chỗ ít người ngồi xuống hả?”

“Thỏ con đừng lo, anh không bị đụng trúng.” Cố Trầm Bạch ngừng lại chốc lát rồi vội trấn an cậu.

“Anh tự mình đa tình đấy à?” Đồ Ngôn hối hận mình vừa thất thố, sau khi bình ổn tâm trạng, theo thói quen nói lời châm chọc: “Tôi chỉ sợ vì anh mà xảy ra sự cố giẫm đạp, huỷ mất hoạt động comeback của tôi thôi.”

Cố Trầm Bạch tìm thấy vị trí của mình, thu gọn gậy kim loại, ngồi xuống. Anh hiểu quá rõ Đồ Ngôn, biết rằng trước giờ cậu toàn nghĩ một đằng nói một nẻo, liền coi như không nghe thấy, chỉ báo cáo: “Anh tìm thấy chỗ rồi, ở góc Đông Nam, nhưng chắc là em không thấy anh đâu.”

“Ai muốn thấy anh.” Đồ Ngôn lạnh lùng đáp.

“Nhưng anh muốn thấy em, anh nhớ em rồi.”

Đồ Ngôn im lặng, gương mặt bỗng nhiên nóng bừng, ngay sau đấy cậu nhớ lại khung cảnh mình chạy trối chết trước cửa nhà Cố Trầm Bạch, khuôn mặt càng đỏ hơn.

Lúc này người quản lý tới gõ cửa: “Tiểu Ngôn, phải lên sân khấu thôi.”

Đồ Ngôn gật đầu, đang chuẩn bị cúp máy chợt nghe thấy bên kia điện thoại có giọng nói của nữ giới.

“Anh đẹp trai, anh cũng là fan của Đồ Đồ à?”

“Bên này em còn thừa nhiều banner với đèn led lắm, tặng miễn phí cho anh đó.”

“Có thể kết bạn Wechat với anh không, em thêm anh vào group fans á!”



Đồ Ngôn lập tức sầm mặt, ánh mắt cũng tối đi. Cậu cúp máy, hung thần ác sát đứng yên tại chỗ, khiến cho thợ trang điểm đi vào dặm phấn sợ hết hồn.

_____________________________

Tối đó bạn fan nữ nói chuyện với bạn mình:

【Trời ơi! Hiện trường hôm nay siêu đông! Nam thần vẫn hot như cũ!】

【Sao rồi? Đồ Ngôn thay đổi gì không?】

【Đẹp trai hơn!!!!!! Đẹp tràn màn hình!!!】

【Huhuhu tui cũng muốn tới đó】

【Tui nói bồ hay, tui cảm giác… hình như hôm nay nam thần nhìn tui mấy lần, tui không nằm mơ đâu, thật đó, mấy lần mắt đối mắt luôn, làm cho người ngồi cạnh cũng quay sang nhìn tui á, tui không dám động đậy, đến cả máy ảnh cũng không dám ấn chụp, chỉ là…】

【Chỉ là gì?】

【Chỉ là ánh mắt anh ấy hung dữ kiểu gì á, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống tui luôn dzậy.】