Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 22



Edit: Chanh

Beta: Dii

________________________________________________

31

“Thỏ con, thỏ con, dậy uống chút nước đi em.”

Đô Ngôn nghe tiếng của Cố Trầm Bạch truyền tới từ một nơi rất xa, cậu mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã trông thấy Cố Trầm Bạch cầm cốc thuỷ tinh ngồi bên giường, ân cần nhìn sắc mặt của cậu.

“Phản ứng của đánh dấu hoàn toàn sao nghiêm trọng quá vậy? Em đã ngủ hơn hai tiếng rồi đó.”

Đồ Ngôn chớp mắt, trong chốc lát không phân biệt rõ là mơ hay thực.

Cố Trầm Bạch cúi người hôn cậu: “Sao thế? Nằm mơ à?”

Đồ Ngôn gật đầu: “Mơ thấy những chuyện trước khi ly hôn.”

Cố Trầm Bạch bật cười: “Còn bĩu môi, trước khi ly hôn anh khiến em chịu tủi thân gì à?”

Đồ Ngôn ngại nói mấy câu kiểu “Anh giày vò em ở trên giường, dằn vặt em sống dở chết dở”, nhưng thấy gương mặt đỏ bừng của cậu, Cố Trầm Bạch đoán ra đại khái, anh cũng không muốn khiến cậu phải ngượng, chỉ cúi xuống hôn cậu.

Hôn một lúc, Đồ Ngôn mới nhớ ra cậu đã được đánh dấu hoàn toàn vào hai tiếng trước.

Hôm nay cũng không phải dịp đặc biệt gì, chỉ là một ngày trời trong nắng ấm, ánh nắng chan hoà. Đồ Ngôn ghé vào lòng Cố Trầm Bạch ngủ trưa, khi tỉnh lại mơ màng ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt Cố Trầm Bạch.

Cố Trầm Bạch dậy trước Đồ Ngôn, anh nằm bất động, yên lặng ngắm cậu ngủ, nhìn cậu nằm mơ rồi chẹp miệng, chẳng biết nếm được món ngon nào. Đồ Ngôn bị anh nhìn mà phát ngượng, giương mắt, sau đó vùi mặt vào hõm vai anh, hậm hực nói: “Không được nhìn em.”

Cố Trầm Bạch khẽ cười: “Ngày mai em phải lên chương trình rồi, anh sợ sẽ nhớ em quá, phải tranh thủ bây giờ ngắm nhiều một tí.”

Tuy bây giờ mang thai không quá ảnh hưởng tới việc công tác, nhưng bởi vì lúc Đồ Ngôn mang thai chưa được đánh dấu hoàn toàn, dẫn đến không ít phản ứng phụ. Cậu thường xuyên cảm thấy đau đầu và buồn nôn, nghén nặng hơn so với những người khác. Vì thế Đồ Ngôn đã nói chuyện với đoàn phim trước kia để huỷ hợp đồng, lại tránh trường hợp xuất hiện quá ít liền chọn lựa rồi nhận một chương trình thực tế quay trong hai ngày, chỉ ở cùng nhau nói chuyện nấu ăn, không cần vận động mạnh.

Chẳng qua chỉ là chương trình trong hai ngày, còn nói sợ quá nhớ.

Đồ Ngôn vừa chê Cố Trầm Bạch dẻo miệng vừa dựa vào người anh, lăn lộn mấy cái đã thành úp sấp trên người Cố Trầm Bạch. Cố Trầm Bạch ôm cậu, sau đó nói: “Thỏ con, anh muốn đánh dấu em hoàn toàn, có được không?”

Đồ Ngôn sửng sốt, chống tay nhổm người dậy, đối diện với Cố Trầm Bạch.

Khoé miệng Cố Trầm Bạch cong cong, dịu dàng nhìn cậu: “Đầu tiên, anh tôn trọng ý kiến của em, nếu như em không muốn, anh tuyệt đối sẽ không ép buộc. Thứ hai, anh cũng lo lắng cho cơ thể của em, hai ngày tới anh không thể ở bên cạnh em, nếu không đánh dấu hoàn toàn, anh sợ em không vượt qua được. Cuối cùng,…” Cố Trầm Bạch ngừng lại, anh đưa tay vuốt ve khoé mắt của Đồ Ngôn rồi tiếp lời: “Anh cũng ích kỷ chứ, thỏ con, anh muốn đánh dấu em hoàn toàn, anh muốn ở bên em cả đời.”

Đồ Ngôn quên mất bản thân gật đầu hay là nói “Được.”

Có lẽ là cả hai.

Trong trí nhớ, cậu ôm lấy cánh tay Cố Trầm Bạch, mặc cho anh cắn lấy tuyến thể của cậu, pheromone giao hoà khiến hai người không kìm được tiếng thở dốc. Bởi vì Đồ Ngôn đang mang thai, đánh dấu hoàn toàn khiến cậu hơi choáng váng, trong tiếng dỗ dành của Cố Trầm Bạch, cậu nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ.

Trước khi nhắm mắt, trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ: Cố Trầm Bạch là của cậu rồi.

Đồ Ngôn vươn tay sờ ra sau gáy, cảm giác hơi châm chích khiến cậu tỉnh táo hơn một chút. Cố Trầm Bạch ôm cậu vào lòng, cầm tay cậu, chiếc nhẫn trên ngón tay hai người chạm vào nhau, phát ra âm thanh.

Đồ Ngôn nhìn ngắm, bỗng nhiên lên tiếng: “Em muốn công khai.”

Cố Trầm Bạch có hơi bất ngờ: “Đồ Ngôn, thật ra——”

“Em muốn công khai.” Đồ Ngôn lặp lại, không cho Cố Trầm Bạch cơ hội lải nhải. Cậu nói xong còn hất cằm, buông một câu đầy khí thế: “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

32

Đồ Ngôn sắp tham gia chương trình thực tế tên là 《Sao sành ăn》, chương trình sẽ mời một nhóm nghệ sĩ vào chung sống trong căn biệt thự hai tầng, sau đó dựa theo chủ đề mỗi tập để chế biến ra những món ăn ngon.

Vốn dĩ Đồ Ngôn chẳng có hứng thú gì với kiểu chương trình như này, một là tính cách cậu lạnh nhạt, không khéo léo trong việc xã giao, hai là cậu không có khiếu hài hước, luôn làm không khí rơi vào trầm mặc, thế là tính đến bây giờ, số lần cậu tới chương trình thực tế chỉ đếm trên một bàn tay. Nhưng lần này cậu không muốn tham gia cũng phải tham gia, có một nhóc thỏ đang nằm trong bụng, không thể đóng phim, cậu vừa comeback chưa được bao lâu, cũng không thể vô duyên vô cớ biến mất, chỉ đành lên chương trình cố gắng duy trì mức độ tạo đề tài.

Đồ Ngôn muốn Cố Trầm Bạch, nhưng cũng muốn comeback, một lần nữa trở về trạng thái trước đây.

Lúc Cố Trầm Bạch đưa cậu tới sân bay, Đồ Ngôn có chút không nỡ, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài, đeo kính râm lên, khoé miệng hạ xuống, lại trở về trạng thái người nổi tiếng tách biệt với thế giới.

Trợ lý gửi tin nhắn, bảo rằng cô đang đợi cậu ở lối vào sân bay bên phải.

Cố Trầm Bạch để tài xế dừng xe ở nơi ít người, chạng vạng tối, quang ảnh trong buồng xe giao hoà, Cố Trầm Bạch nghiêng người ôm chặt Đồ Ngôn, vươn tay xuống dưới vát áo vuốt ve bụng của cậu. Chỗ đó vẫn bằng phẳng, nhưng bởi vì sự tồn tại của một sinh mạng nhỏ mà có thêm cảm giác của sức sống mạnh mẽ. Cố Trầm Bạch đặt tay lên trên, Đồ Ngôn không động đậy, mềm nhũn dựa vào lòng anh.

Tài xế tinh ý xuống xe trước, trong xe rất yên lặng, chỉ còn giọng nói của Cố Trầm Bạch thì thầm bên tai Đồ Ngôn: “Không được ăn lung tung, không được uống đồ lạnh, phải ăn nhiều rau…”

“Rồi rồi, em biết rồi.”

“Buổi tối có thể dành thời gian gọi video cho anh không?”

Đồ Ngôn mím môi, khẽ “Ừm” một tiếng.

Trong mắt Cố Trầm Bạch chứa ý cười, tháo chiếc kính râm để nguỵ trang của Đồ Ngôn xuống, sau đó đổi hướng đè cậu lên ghế ngồi. Anh hôn lên môi cậu, trêu ghẹo: “Người nổi tiếng đều chảnh như vậy à?”

“Anh còn muốn sao nữa?” Đồ Ngôn giận lẫy, xấu hổ nghiêng sang một bên, trong bóng tối hướng về phía cửa sổ xe liếm môi một cái.

“Chăm sóc tốt cho mình, cũng chăm sóc tốt cả bé thỏ, đã biết chưa?”

“Chỉ hai ngày thôi mà, anh cứ làm như sắp sinh ly tử biệt tới nơi.” Đồ Ngôn cạn lời đánh giá: “Trong đầu chỉ toàn yêu với đương, không triển vọng gì hết.”

Cố Trầm Bạch làm bộ ghé lên người Đồ Ngôn: “Hôm qua còn nói sẽ chịu trách nhiệm với anh, hôm anh đã chê anh rồi.”

Đồ Ngôn cũng không biết có phải mình đã nặng lời hay không, nhưng cậu biết Cố Trầm Bạch sẽ không giận cậu, nhưng cậu vẫn suy nghĩ chốc lát, sau đó vươn tay vỗ lưng anh, ngập ngừng dỗ dành: “Em sẽ về nhanh thôi.”

Cố Trầm Bạch cắn vành tai Đồ Ngôn, khẽ cười: “Ừm, anh ở nhà chờ em.”

Trái tim Đồ Ngôn rung lên, chợt không biết đáp lại thế nào.

Ở nhà chờ cậu, bốn chữ thật êm tai.

Mặc cho ngoài kia mưa to gió lớn, vẫn luôn có người ở đó đợi cậu, mở chiếc đèn vàng bên đầu giường, giúp cậu làm ấm ổ chăn, chờ cậu về nhà.

Những ảo tưởng về “nhà” của thời niên thiếu, đến bây giờ đều biến thành sự thật.

Cậu đỏ mặt kéo tay Cố Trầm Bạch khỏi áo mình, mạnh mẽ hất ra.

“Cố Trầm Bạch, ngày kia trời mưa, anh đừng có ra ngoài đi lung tung.”

Đồ Ngôn nói xong liền đeo kính và khẩu trang, hoảng loạn mở cửa xe bước ra ngoài.

Sau ba tiếng, máy bay hạ cánh, lịch trình của cậu không biết bị lộ từ lúc nào, vừa xuống máy bay đã có một nhóm fans bao quanh, đèn flash chớp nhoáng khắp mọi nơi, Đồ Ngôn cúi đầu theo bản năng, cố gắng tránh những chiếc máy ảnh giơ thẳng vào mặt.

Có fan ở phía sau gọi to tên của Kỳ Hạ, chắc hẳn là fan CP, Đồ Ngôn không thể đáp trả hay phản bác, chỉ nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.

Tới địa điểm ghi hình, khách mời thường trực có một MC tên là Trần Khải, coi như có quen biết với Đồ Ngôn. Cậu được gã dẫn đi chào hỏi lần lượt với những khách mời khác. Phần lớn khách mời là nghệ sĩ vừa debut từ show tuyển chọn, tuổi tác không kém Đồ Ngôn là bao, nhưng dù gì cũng không phát triển chung hướng, cộng thêm tính tình Đồ Ngôn lạnh lùng xa cách, lại xem như một nửa tiền bối, trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên nói chuyện với cậu.

Đồ Ngôn yên lặng cầm hoa quả trên bàn đi rửa, đang bận việc thì Trần Khải dẫn theo một thiếu niên cao gầy bước tới, Trần Khải sáp lại gần Đồ Ngôn, nhỏ giọng: “Tiểu Ngôn à, thằng bé này mới debut từ công ti tôi, là một alpha, muốn phiền cậu hỗ trợ dẫn dắt, cho nó ít thời lượng lên sóng.”

Lời tuy đơn giản, nhưng Đồ Ngôn vừa nghe đã hiểu ngay.

Đang muốn gán ghép CP trên màn ảnh đây mà.

Đồ Ngôn lắc đầu: “Trong hợp đồng không có điều khoản này.”

Trần Khải bị mất mặt, ngượng ngùng đáp: “Hầy, tôi nói thẳng với cậu vậy, thằng bé là họ hàng xa của tôi, cứ coi như đây là yêu cầu cá nhân của tôi được chứ? Cũng không phiền cậu phải bận tâm lắm đâu, chỉ cần nói chuyện với nó nhiều vào là được, thằng bé còn chưa quen, không biết biểu hiện.”

Vẻ mặt của Đồ Ngôn vẫn bình tĩnh, chỉ có ánh mắt đã lạnh đi, thản nhiên đáp: “Anh Khải này, không phải tôi không muốn giúp anh, chẳng qua tôi cũng lực bất tòng tâm, biểu hiện của tôi khi tham gia chương trình vẫn luôn rất kém.”

Trần Khải bị chặn họng không nói được, gã biết Đồ Ngôn có chỗ dựa nhưng không ngờ cậu lại tự cao tới mức này, thấy Đồ Ngôn không nể mặt tí nào, gã tức giận bỏ đi.

Đáng tiếc cậu nghệ sĩ đứng sau gã không nhìn rõ tình hình, còn tưởng Trần Khải đã giúp mình kéo được quan hệ, trực tiếp đi tới chào hỏi: “Chào thầy Đồ, em là Hứa Gia An.”

Y lại nói mình là thành viên của ban nhạc nào đó, debut lúc nào, sắp đi tổ chức concert ở đâu, thân thiết cứ như bạn bè đã quen từ lâu, vài người đứng bên cạnh không ngừng nhìn qua, trong mắt lẫn lộn giữa hâm mộ và coi thường.

Đồ Ngôn vừa rửa hoa quả vừa yên lặng nghe, không tiếp lời.

“À đúng rồi, thầy Đồ này, trước kia anh biến mất nửa năm là đi đâu thế?”

Đồ Ngôn đặt hoa quả đã rửa sạch vào đĩa, sau đó rút khăn giấy lau tay. Cậu ngẩng đầu, tuỳ ý đáp: “Đi kết hôn.”

Hứa Gia An giật mình bất động hồi lâu, quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng đi thẳng của Đồ Ngôn. Lúc này mới ý thức được vốn dĩ Đồ Ngôn chẳng muốn thân thiết với mình.