Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 23



Edit: Chanh

Beta: Dii

________________________________________________

33

Đợi trước khi chính thức ghi hình phần nấu nướng, đạo diễn còn mời đến một chuyên gia dinh dưỡng, dựa theo kịch bản, chuyên gia dinh dưỡng sẽ căn cứ vào tình trạng cơ thể của mỗi vị khách mời để lên thực đơn tương ứng, sau đó khách mời sẽ thông qua các trò chơi giành lấy nhiều nguyên liệu cần thiết nhất.

Chuyên gia dinh dưỡng thoạt nhìn còn khá trẻ, trông chỉ khoảng 23 24 tuổi, ngoại hình xinh xắn, là một nữ beta, cô vừa xuất hiện, mọi người xung quanh đã ồ lên náo nhiệt. Cô bình tĩnh giới thiệu về mình, nói bản thân tên là Nguyễn Nam Khinh, rồi kèm theo một chuỗi danh hiệu làm người nghe hết hồn, còn thêm một câu mang thương hiệu “Hy vọng có thể giúp mọi người tìm được phương pháp ăn uống phù hợp nhất với bản thân”, sau khi dứt lời thì mỉm cười đi tới bên cạnh Đồ Ngôn.

Đồ Ngôn kéo ghế cho cô, cũng mỉm cười đáp lại.

“Cậu là Đồ Ngôn à?” Nguyễn Nam Khinh ngồi xuống, chợt thấp giọng hỏi.

Đồ Ngôn gật đầu, đang lúc tự hỏi tại sao tên của chuyên gia dinh dưỡng này quen tai, thì nghe Nguyễn Nam Khinh tiếp lời: “Tôi là bạn của Cố Trầm Bạch.”

Đồ Ngôn ngẩn ra, bấy giờ mới nhớ lại, vị chuyên gia dinh dưỡng này chính là “Tam tiểu thư của tập đoàn HT” mà Cố Trầm Bạch từng nhắc đến.

Nguyễn Nam Khinh cười với cậu: “Sao nào, cậu ấy giới thiệu về tôi cho cậu bao giờ chưa?”

Đồ Ngôn biết rõ Cố Trầm Bạch và người trước mặt chỉ là bạn bè, nhưng trong lòng vẫn cứ khó chịu, khách sáo trả lời: “Có nói, anh ấy còn bảo sẽ mời cô ăn cơm.”

Nguyễn Nam Khinh che miệng cười trộm: “Cậu ấy mời cơm là đúng rồi, tôi miễn phí lên kế hoạch ăn uống cho cậu cả năm, từ tiền sản tới khôi phục vóc dáng sau sinh, chi tiết đến ba bữa một ngày, phục vụ chu đáo vậy chẳng lẽ không đổi lại được một bữa cơm? À không, đáng ra cả hai phải mời tôi mới đúng.”

Trước kia Đồ Ngôn có chút hiểu lầm, sau đấy Cố Trầm Bạch đã chủ động nói rõ với cậu, đến bây giờ chính tai Đồ Ngôn lại được nghe Nguyễn Nam Khinh giải thích, trái tim cũng bình ổn trở lại, cậu mỉm cười đáp: “Vậy tất nhiên phải mời rồi.”

Quay tới chiều là đến thời gian nghỉ giữa giờ.

Nguyễn Nam Khinh đi tới, đưa một cốc nước ép rau củ cho Đồ Ngôn: “Cậu ấy nói cậu không thích ăn rau, tôi cố ý chọn giúp cậu mấy loại mùi vị không gây khó chịu, uống vào không tệ.”

“Cảm ơn.” Đồ Ngôn nhận lấy bằng hai tay.

Chẳng biết tại sao, Nguyễn Nam Khinh vừa xuất hiện, cậu lập tức cảm thấy không khí thoải mái hơn nhiều, chắc là nghe được tên của người nào đó.

“Khi nào thì hai người phục hôn?”

Đồ Ngôn đỏ mặt: “Nhanh thôi.”

Nguyễn Nam Khinh dí dỏm nhìn cậu: “Lần này là cam tâm tình nguyện?”

Đồ Ngôn không trả lời ngay, hỏi ngược lại: “Anh ấy kể với cô thế nào?”

“Chuyện phục hôn? Cậu ấy còn chưa nói, tôi tự đoán được.”

“Ồ.”

“Chẳng phải hồi trước cậu không cho cậu ấy công khai quan hệ hôn nhân của hai người hay sao, đến cả đám bạn bè chúng tôi cậu ấy còn giấu, sau này bọn tôi thấy không ổn, chủ động hỏi thăm thì cậu ấy mới nói, nhưng cậu ấy sợ bọn tôi sẽ lỡ miệng, ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu, ép từng người bọn tôi phải thề độc, còn thiếu nước bắt chúng tôi viết giấy cam đoan thôi.”

Đồ Ngôn cảm thấy mới mẻ, Cố Trầm Bạch qua lời kể của Nguyễn Nam Khinh không giống với Cố Trầm Bạch cậu gặp thường ngày, cậu thoáng ngập ngừng, lại hỏi: “Trước kia, Cố Trầm Bạch… là người như thế nào?”

Nguyễn Nam Khinh nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Rất thẳng thắn, rất hăng hái, ham chơi nhưng có nguyên tắc và giới hạn, là kiểu có rất nhiều đàn em ấy.”

Đồ Ngôn nghe xong thì giật mình.

“Cậu biết anh trai cậu ấy chứ, Cố Triêu Sính đó, suốt ngày nghiêm mặt, tính cách lập dị không phù hợp với đám đông. Lúc đó Cố Trầm Bạch đi đâu cũng dẫn theo anh trai, ở cùng anh ấy, không cho người khác bắt nạt anh mình.”

Nguyễn Nam Khinh vuốt tóc ra sau tai, nhớ lại: “Nói hoa mỹ một chút, cậu đừng ghen, nhưng Cố Trầm Bạch quả thực là người thu hút nhất trong đám thiếu niên mà tôi gặp hồi mười mấy tuổi, đến cả khuyết điểm cũng hấp dẫn, ai ngờ lại đột nhiên gặp tai nạn xe… Sau khi cậu ấy bị thương ở chân, dường như trong một đêm liền trở nên trưởng thành hơn hẳn, không thích nói cười cũng không thích quậy phá, qua nhiều năm mới chậm rãi tìm về một chút dáng vẻ của trước đây.”

Thấy Đồ Ngôn không nói gì, Nguyễn Nam Khinh khẽ đẩy cánh tay Đồ Ngôn: “Sao thế?”

“Không có gì.”

“Quả nhiên giống hệt lời cậu ấy nói.” Nguyễn Nam Khinh cười.

“Hửm?”

“Cậu chưa bao giờ chịu trải lòng mình.” Nguyễn Nam Khinh dùng tay vuốt tóc, mỉm cười nhìn Đồ Ngôn.

Đồ Ngôn cũng không giận, ngược lại còn rất thản nhiên, cậu nhìn nước ép rau củ trong tay, khẽ đáp: “Tôi chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối, không thể xuất hiện trong thời thanh xuân của anh ấy.”

“Thật ra không cần tiếc nuối, giờ cậu gặp cậu ấy mới là tốt nhất.”

Đang nói chuyện, phó đạo diễn đi tới thông báo tiếp tục ghi hình.

Các nghệ sĩ đã làm xong món tráng miệng đơn giản sau bữa ăn, ngồi thành một vòng tâm sự.

Chủ đề lần này là “tình đầu”.

Trần Khải nhìn kịch bản, đầu tiên đọc một lượt quảng cáo, sau đó khuấy động bầu không khí, nhóm nghệ sĩ lần lượt kể về mối tình đầu của mình.

Bởi vì phần lớn đều là thần tượng debut từ chương trình tuyển chọn nên không dám nói quá nhiều, chỉ tránh nặng tìm nhẹ kể lại những rung động ngây ngô hồi còn đi học, vài người thậm chí còn bảo mình không có tình đầu, yêu thầm cũng không nốt, người bên cạnh cười vang, bọn họ duy trì hình tượng đơn thuần cũng chỉ đành đỏ mặt nói quả thực không có.

Trong lúc đợi đến lượt Đồ Ngôn, bầu không khí đã sôi động hẳn lên, nhưng thấy người tiếp theo là cậu, cả đám lại thầm kêu không ổn.

Bọn họ đoán Đồ Ngôn chắc chắn sẽ ném ra một câu “Không có” rồi trưng vẻ mặt khó ở.

Nhưng chẳng ngờ, sau vài giây yên lặng, thế mà Đồ Ngôn lại nghiêm túc mở lời: “Mối tình đầu của tôi là một người rất tốt.”

Mọi người nín lặng, dùng ánh mắt hóng hớt để nhìn nhau, Hứa Gia An nhướn mày “xì” một tiếng.

Nguyễn Nam Khinh cũng quay sang, trong mắt có chút tức giận, cô bất bình thay Cố Trầm Bạch.

Với kinh nghiệm làm MC dày dặn, Trần Khải nhanh chóng tiếp lời, hỏi cậu: “Ồ? Một người rất tốt, đây là một lời đánh giá cao lắm nhé.”

“Phải, anh ấy có rất rất nhiều ưu điểm, kể không hết, tôi chỉ có thể dùng từ rất tốt để hình dung.”

“Thế Tiểu Ngôn này, giờ cậu còn liên lạc với tình đầu của mình không?”

Nguyễn Nam Khinh căng thẳng, trong lòng chỉ nghĩ đừng hỏi nữa đừng hỏi nữa, lại nghĩ liệu có nên đi tìm Cố Triêu Sính, nhờ quan hệ bảo người cắt đoạn này đi, tránh cho Cố Trầm Bạch xem được.

Đồ Ngôn đặt một tay lên bàn, vuốt ve đũa gỗ, cậu chợt cong khoé môi, nói ra một câu gây chấn động: “Có chứ, hiện giờ anh ấy là chồng tôi.”