Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 34



Edit: Chanh

Beta: Dii

________________________________________________

Hôm nay Đồ Ngôn và Kỳ Hạ nhận được lời mời tham gia một buổi lễ trao giải, đến hiện trường mới nhận ra, nhà tài trợ của buổi lễ này là Hoa Thịnh, trên đường tiến vào hội trường bày đầy standee người đại diện cho mẫu điện thoại mới nhất của tập đoàn.

Đồ Ngôn dừng bước, nhăn mày hỏi: “Cậu ta là ai vậy?”

“Ông không biết hả? Là người đảm nhận vị trí visual trong nhóm nam mà tôi ký hợp đồng ấy, tên là Tạ Chi Dao, cực nhiều fans mẹ.”

“Tại sao lại nhiều fans mẹ?”

“Ông không thấy à? Đáng yêu như này, lúc cười lên hai mắt cong cong, bây giờ mọi người đều thích mẫu hình như vậy.”

“Mới debut đã có thể nhận hợp đồng của Hoa Thịnh, tài nguyên không tệ à nha.” Đồ Ngôn có chút ghen tị, không nhịn được liếc thêm mấy cái, lầm bầm: “Sao Cố Trầm Bạch không để tôi làm đại diện? Tôi còn chẳng lấy tiền.”

“Ông nhìn chủ đề của mẫu điện thoại mới lần này đi, Dịu dàng mùa thu, ông phù hợp hả? Ông dịu dàng chắc? Ông với dịu dàng có liên quan với nhau à?”

Đồ Ngôn tức giận, mắng một câu “Cút.”

Suốt cả buổi lễ trao giải, Đồ Ngôn đều suy nghĩ vấn đề này: Mình không dịu dàng à? Mình đối xử với Cố Trầm Bạch tốt như thế! Để được ở bên anh ấy nhiều hơn mà từ chối bao nhiêu công việc, trời mưa còn dùng khăn ấm đắp chân cho anh ấy, Cố Trầm Bạch nấu cơm mình ăn hết không bỏ thừa chút nào, còn mạo hiểm bị paparazi chụp được để đi chụp ảnh cùng anh ấy… mình còn sinh cho Cố Trầm Bạch một bé cưng nữa!

Mình đã dịu dàng tới nỗi không thể dịu dàng hơn rồi!

Đồ Ngôn đưa ra kết luận.

Cảm giác tức giận ấy cứ lởn vởn mãi trong lòng Đồ Ngôn từ lúc buổi lễ bắt đầu, đến cả khi lên nhận giải cũng phải để Kỳ Hạ nhắc cậu mới hoàn hồn đứng lên.

Kết thúc buổi lễ Cố Trầm Bạch tới đón cậu, cửa xe mở ra, Đồ Ngôn bất đắc dĩ ngồi vào, Cố Trầm Bạch kéo cậu vào lòng: “Thỏ con, có mệt không em?”

“Mới thế này đã mệt? Anh nghĩ em được nặn từ bột nhão à?”

Cố Trầm Bạch xoa bụng Đồ Ngôn: “Thỏ nhỏ được anh đưa tới nhà ba mẹ rồi, hôm nay chúng ta ăn ở ngoài được không em?”

“Ồ.” Đồ Ngôn liếc anh: “Anh muốn lười biếng, bớt phải nấu một bữa cơm tối.”

Cố Trầm Bạch bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười: “Bị em phát hiện rồi.”

Xe chậm rãi lăn bánh, Đồ Ngôn nằm yên trong lòng Cố Trầm Bạch.

“Thỏ nhỏ có khóc không anh?”

“Không, con bảo nhớ ông nội bà nội.”

Đồ Ngôn biết thừa nên không tin: “Thực tế thì sao?”

“Ba anh lại mua cho con một đống đồ chơi.”

“À.”

Đồ Ngôn nói rồi nói, chợt cảm thấy giọng điệu của mình kém đi, cậu nhớ lại những lời trước đấy Kỳ Hạ bảo cậu.

Đồ Ngôn xoay người lại: “Cố Trầm Bạch, em hỏi anh một vấn đề?”

“Được, em hỏi đi.”

“Anh…” Đồ Ngôn hơi lắp bắp, cậu nghiêng đầu nhìn Cố Trầm Bạch, nhưng lại nhanh chóng dời mắt, căng thẳng hỏi: “Anh có thấy em… dịu dàng không?”

Cố Trầm Bạch ngẩn ra, khẽ nhướn mày, nghiêm túc đáp lại: “Dịu dàng chứ, cực kì dịu dàng.”

Mình đã nói rồi mà!

Đồ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cậu dụi dụi trong lòng Cố Trầm Bạch: “Hứ, anh xem, anh hạnh phúc lắm đấy.”

Cố Trầm Bạch cười, ôm chặt lấy cậu, đáp lại: “Anh cũng thấy vậy.”

Hoàn chính văn

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!