Chiến Lang Ở Rể

Chương 26: Quỳ xuống nói chuyện



“Nhưng em không thích anh ta.” Diệp Mộng ngẩng đầu lên, nhìn Lê Văn Vân, khi nói lời này, bên trong đôi mắt xinh đẹp vẫn là sự bình tĩnh có một không hai.

Lê Văn Vân nhướng mày nói: "Không thích thì đừng cưới."

Diệp Mộng thở dài một cái, lắc đầu nói: "Không còn cách nào khác, công ty nhà em gặp chút vấn đề, vừa vặn nhà Vưu Tường họ có thể giúp một tay, yêu cầu của họ là cưới em, em muốn từ chối nhưng không cách nào từ chối được!”

Trong gia tộc của nhà giàu, chắc chắn luôn dính líu đến những việc như vậy.

Lê Văn Vân cau mày một cái, hỏi: "Cho nên, em muốn anh giúp em sao?"

Diệp Mộng lắc đầu nói: "Anh có thể giúp em gì đây? Nếu như ban đầu anh không xảy ra chuyện như vậy, thành tựu của anh không tệ, được nhà họ Lê coi trọng, có lẽ anh có thể giúp em một chút."

Trong lòng Lê Văn Vân chết lặng.

Trên thực tế, bây giờ anh căn bản không quá coi trọng nhà họ Vưu!

Anh có thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, trong sáu năm làm cho Người Gác Đêm, anh đã nắm trong tay mạng giao thiệp khổng lồ, có không ít sản nghiệp cả trong và ngoài nước, hơn nữa được sự hậu thuẫn của một nhân vật khổng lồ trong Người Gác Đêm...

Tuy rằng anh chưa từng trở lại Giang Thành, nhưng trên thực tế, cha mẹ anh vẫn luôn được anh sắp xếp ổn thỏa.

“Có lẽ… Anh thực sự có thể giúp một tay.” Lê Văn Vân sờ mũi.

Diệp Mộng cau mày, sau đó nói: "Lê Văn Vân, anh hẳn biết tính tình này của em không có nhiều bạn khác giới, thậm chí là không có, anh đã từng được tính là một người, chín năm trôi qua, chuyện lúc trước em không muốn nhắc tới, em họ em cũng đã lập gia đình, anh vất vả từ ngục giam ra ngoài, tối hôm qua em đã nói với Tịch Tịch, nhờ cô ấy giới thiệu anh vào làm việc trong công ty của họ. Anh hãy trở thành người tốt đi!"

Lê Văn Vân im lặng, rõ ràng Diệp Mộng không nghe hiểu câu nói oan uổng hôm qua của anh!

Anh cong môi nói: "Cho nên em gọi anh đến đây để nói điều này sao?"

“Em nói, em không có nhiều người bạn khác giới.” Diệp Mộng nói: “Hơn nữa chín năm không gặp, em muốn gặp anh. Cùng anh nói chuyện mấy câu... Hôm qua Vưu Tường ở đó, cùng anh nói những chuyện này, anh ta sẽ không vui!"

Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, anh ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Mộng!

Chín năm, tuổi của Diệp Mộng đã lớn thêm một chút, nhưng tính cách của cô dường như không có gì thay đổi, vẻ lạnh lùng và tao nhã vẫn tồn tại từ trong xương tủy.

Khi Diệp Mộng thấy Lê Văn Vân đang nhìn mình, mặt thoáng đỏ lên.

“Em thật sự không muốn kết hôn với Vưu Tường sao?” Lê Văn Vân lại hỏi.

"Không muốn kết hôn thì sao chứ? Em đã đính hôn rồi." Diệp Mộng nói: "Nếu như không kết hôn, tổn thất của gia đình sẽ rất lớn, người nhà không cho phép."

Lê Văn Vân khẽ mỉm cười nói: "Anh hiểu rồi!"

Diệp Mộng nhíu mày khi nghe những lời Lê Văn Vân nói, sau đó lắc đầu.

Cô không nghĩ Lê Văn Vân có thể làm gì, cô lắc đầu một cái, nhìn ra bên ngoài nói: "Tịch Tịch, vào đi!"

Đỗ Tịch Tịch bước vào, trên mặt cô ấy lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhàn nhạt nói: "Sao hai người nói chuyện phiếm xong sớm vậy."

Diệp Mộng gật đầu một cái, sau đó đứng dậy nói: "Chúng ta phải trở về, nếu không lát nữa Vưu Tường hỏi tới sẽ rất phiền phức."

Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi động, sau đó gật đầu nói: "Được rồi! Để anh tiễn hai người."

Đỗ Tịch Tịch đi trả phòng, một nhóm ba người rời quán trà, đi về phía bãi đậu xe bên cạnh!

“Hả?” Sau khi rời khỏi quán trà không lâu, lông mày của Lê Văn Vân khẽ giật, anh cảm giác được phía sau mình còn có một người theo đuôi.

Đưa mắt nhìn hai người Đỗ Tịch Tịch rời đi, Lê Văn Vân vỗ trán nói: "Thôi chết, quên mất hỏi hai người họ tới Giang Thành làm gì."

Cùng lúc đó, phía sau lưng có hai người đi về phía anh, một người trong đó tiến lên vỗ bả vai Lê Văn Vân một cái.

“Có chuyện gì?” Lê Văn Vân bình tĩnh hỏi.

“Anh Trịnh của chúng tôi mời anh đi một chuyến.” Người đó nhìn Lê Văn Vân, thản nhiên nói.

Anh Trịnh, Trịnh Hòa?

Hóa ra là chuyện Đỗ Tịch Tịch lấy anh làm lá chắn.

Hôm qua anh đã hỏi thăm một chút về Trịnh Hòa với Phạm Nhược Tuyết. Anh phát hiện gia đình đó thật không bình thường, Đỗ Thương Bắc là người giàu nhất Giang Thành, mà trên thực tế nhà của Trịnh Hòa so với Đỗ Thương Bắc cũng không kém hơn bao nhiêu.

Giang Thành lớn như vậy, trên phương diện làm ăn hai nhà chắc chắn có tranh đoạt lẫn nhau, cho nên quan hệ hai nhà này không tính là quá tốt.

Mà trong số những người có tiền ở Giang Thành, Trịnh Hòa và Đỗ Tịch Tịch có tuổi tác xấp xỉ nhau, còn quen nhau từ nhỏ, phần lớn đều học chung trường, sau khi vào đại học Trịnh Hòa đã bắt đầu theo đuổi Đỗ Tịch Tịch!

Đúng vậy, Trịnh Hòa cũng tốt nghiệp Đại học Lâm Hải, là trường hàng đầu trong nước, không ít người có tiền muốn đưa con cái mình đến trường đại học này.

“Dù sao cũng không có chuyện gì, vừa vặn có thể giải quyết phiền toái này.” Lê Văn Vân sờ mũi, nhìn hai người nói: “Dẫn đường!”

Lời nói của anh ngược lại khiến hai người kia sững sờ.

Ban đầu họ nghĩ rằng Lê Văn Vân sẽ từ chối, sau đó họ sẽ đe dọa một chút, thể hiện một chút thủ đoạn của họ.

Nhưng Lê Văn Vân lại đồng ý, ngược lại bớt đi cho họ không ít phiền toái, một người trong đó cười âm hiểm một tiếng, nói: “Vậy chúng ta đi.”

Nói xong, anh ta đẩy Lê Văn Vân một cái.

Lê Văn Vân cười một tiếng, đi theo họ lên một chiếc xe.

“Thằng nhóc, lá gan không nhỏ, Đỗ Tịch Tịch là người phụ nữ mà cậu có thể có sao?” Sau khi khởi động xe, một người cười lạnh nói: “Tôi đã nói rõ với cậu rồi, cô ấy là vợ chưa cưới của anh Trịnh chúng tôi.”

Lê Văn Vân mỉm cười, phớt lờ anh ta.

“Vẫn còn có thể cười được, đến khi thấy anh Trịnh, chính là lúc cậu sẽ khóc!” Trên mặt người kia lộ ra một tia ác độc nói.

Tất nhiên, những lời này không có tác dụng đe dọa nào đối với Lê Văn Vân, anh còn có thể đi nhờ xe miễn phí trở lại thành phố bình thường!

Xe chạy khoảng nửa giờ, dừng lại ở một xưởng sửa xe, trước cửa có mấy chiếc ô tô hạng sang, sau khi Lê Văn Vân xuống xe, một người trong hai người theo dõi liền nhẹ đẩy anh, nói: "Vào đi!"

Lê Văn Vân từ cổng bước vào thì thấy bên trong khá rộng, bên ngoài nhìn qua thì giống xưởng sửa xe nhưng bên trong thì có đủ thứ!

Sân tennis, sân bóng rổ nhỏ, ở giữa còn được ngăn bởi mấy tầng lửng. Trong sảnh để không ít xe sang, Lê Văn Vân nhìn một cái, có ít nhất mười mấy chiếc.

Giữa sân có một khoảng trống lớn, kê rất nhiều ghế sô pha, lúc này có khoảng hai mươi nam nữ thanh niên đang ngồi trên ghế sô pha, Lê Văn Vân nhìn qua, liền phát hiện có vài người quen!

Bắt mắt nhất dĩ nhiên là Trịnh Hòa với mái tóc nhuộm màu xanh lam. Ngồi bên cạnh anh ta chính là Vưu Tường!

Đúng vậy, Lê Văn Vân không ngờ Vưu Tường cũng ở đây, bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, lúc này Vưu Tường đang ôm eo cô ta!

Nhìn thấy cảnh này, Lê Văn Vân khẽ nhíu mày.

Khi Vưu Tường nhìn thấy Lê Văn Vân, anh ta cũng hơi kinh ngạc đứng lên.

Ngoài ra, còn có một số người quen, vết thương trên mặt của Trần Nghị và Cao Phái vẫn chưa lành. Anh cũng đã nhìn thấy một số người đàn ông khác trong cuộc tụ tập của đám con nhà giàu.

Khi anh bước vào, Trịnh Hòa đang ngông cuồng khoe khoang: "Anh Tường, không phải em khoe khoang với anh đâu, căn cứ này tốn của em không ít tiền, bàn về chỗ sửa xe, hiếm có nơi nào ở trong nước sửa xe sang tốt hơn chỗ của em, xe của những người anh em này đều được sửa ở chỗ em đấy... "

“Anh Trịnh, đã mang người tới.” Hai người dẫn Lê Văn Vân tiến vào nói.

Lê Văn Vân bị đẩy đến giữa đám người này, Vưu Tường nhìn Lê Văn Vân, cười như không cười nói: "Cậu nói bạn trai của Tịch Tịch chính là anh ta à!"

Trịnh Hòa sửng sốt một chút, nhìn về phía Vưu Tường hỏi: "Anh Tường, anh quen biết à?"

"Biết! Tôi biết." Vưu Tường vui vẻ nói: "Nhưng mà không cần để ý đến tôi, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế, tôi không quen anh ta, hơn nữa... còn coi như có chút thù!"

Lúc này Trịnh Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta vắt chéo hai chân, ngồi trên cái ngai lớn, ngẩng đầu nhìn Lê Văn Vân, nhàn nhạt nói: "Quỳ xuống trước đã!"

Hơn hai mươi ánh mắt đều đổ dồn vào trên người Lê Văn Vân, cô gái kia có vẻ ngoài không tệ, ăn mặc gợi cảm, dường như họ đã quá quen với việc nhìn thấy chuyện như vậy, nhìn Lê Văn Vân với ánh mắt xem náo nhiệt.

Trần Nghị và Cao Phái đều ngồi bên kia, cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn Lê Văn Vân.

"Chậc chậc, mày cho rằng có lão già Đỗ Thương Bắc kia che chở là tao sẽ sợ mày ư? Tao không phải cái loại như Phan Minh Vũ!" Trịnh Hòa nói, đồng thời sắc mặt đen xuống, nói: "Tao bảo mày quỳ xuống nói chuyện, nghe không hiểu à?"

Âm thanh vừa dứt, vài người bên cạnh cầm theo gậy bóng chày, ống thép, vợt tennis,… đồng thời đi về phía trước vài bước.

Lê Văn Vân sờ mũi, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt chậm rãi quét qua Trịnh Hòa, sau đó môi khẽ động mở miệng nói: "Anh cũng xứng được sủa trước mặt tôi sao?"