Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 21



Thư mời dự buổi tiệc lần này đúng là viết tên Lâm Khinh Thiền, thế nên cô ta có quyền quyết định. Nhưng trong lòng cụ Lâm lại tràn đầy áy náy, nhất là hôm nay, hầu như đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.

“Coi như ông nội van cháu, dẫn Tần Trạm đi cùng, được không?” Cụ Lâm lại lên tiếng.

Lần này, Dương Nghị cũng không vui, nhíu mày nói: “Ông nội, hy vọng ông hãy nghĩ cho kỹ, bây giờ cháu mới là cháu rể của ông.”

“Đúng thế, Dương Nghị chính là thanh niên tài tuấn, cậu ấy còn mạnh hơn Tần Trạm gấp vạn lần ấy chứ.” Người khác cũng hùa theo.

Thấy vậy, cụ Lâm biết mình đã không thể vãn hồi được gì, đành phải im lặng.

Trên đỉnh núi Long An, Tần Trạm vẫn ngồi khoanh chân. Có tụ linh trận, hầu hết linh khí ở Đạm Thành đều tụ tập trên núi Long An này, do đó số mệnh của cả núi Long An đều dâng lên, ngay cả hoa cỏ chung quanh cũng trở nên tươi tốt.

Giờ đây Tần Trạm đã đụng vào luyện khí kỳ tầng ba, không lâu sau sẽ chính thức phá vỡ ranh giới.

Bốn năm giờ sáng, một vài gia tộc lớn Đạm Thành bắt đầu rục rịch. Mục đích của họ chỉ có một, đó chính là bữa tiệc thương nghiệp của nhà họ Tô.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu lên người Tần Trạm. Khoảnh khắc ấy, thân thể Tần Trạm đã bắt đầu thay đổi, từng luồng linh khí thẩm thấu qua lỗ chân lông, cuối cùng chảy vào đan điền.

“Pặc!”

Đến sáu giờ sáng, Tần Trạm mở mắt ra. Dường như lỗ chân lông trên người anh đều bị giãn nở, thân thể sảng khoái như ngâm mình trong suối nước nóng. Ánh mắt của anh càng thêm sáng ngời, khuôn mặt cũng tuấn tú hơn.

“Luyện khí kỳ tầng ba!” Tần Trạm không nhịn được kích động.

Đứng trên đỉnh núi đưa mắt nhìn quanh, Tần Trạm có thể nhìn xa mười mấy dặm, vô số pháp môn ùa vào đầu anh như dòng nước lũ. Rất nhiều ký ức không thuộc về anh cũng dần dần hòa làm một với bộ não. Giờ khắc này, Tần Trạm có thể sánh bằng một học giả uyên bác.

“Hôm nay chính là bữa tiệc thương nghiệp của nhà họ Tô.” Tần Trạm nhìn thoáng qua đồng hồ, khẽ lẩm bẩm.

Thời gian đã hẹn là 8 giờ sáng, cho nên Tần Trạm không trì hoãn quá lâu, rửa mặt xong rồi mặc bộ quần áo mà Tô Uyên mua cho mình, sau đó xuất phát đi đến biệt thự nhà họ Tô. Vừa đến cửa khu biệt thự, Tân Trạm đã gặp Tô Uyên.

“Sao cô lại đến đây?” Tần Trạm kinh ngạc hỏi.

Tô Uyên trợn trắng mắt: “Tôi sợ anh trễ hẹn nên đến chờ anh.”

“Trễ hẹn?” Tần Trạm cười nói: “Đã hứa với cô thì sao tôi lại đổi ý chứ.”

“Tôi nhớ kỹ lời anh nói đấy nhé.” Tô Uyên nửa đùa nửa thật: “Được rồi, lên xe đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Thế là Tần Trạm lên xe của Tô Uyên, xuất phát đến nhà họ Tô.

Nhà họ Tô xưa thanh yên tĩnh bây giờ lại đông nghịt người. Vô số siêu xe đỗ chung quanh nhà họ Tô, trước cổng là hai vệ sĩ chuyên môn kiểm tra thư mời. Rất nhiều người ăn mặc chỉnh chu, tay cầm đủ loại quà cáp, mưu toan lấy lòng cụ Tô.

“Được rồi, anh vào trước đi, tôi còn phải chuẩn bị một chút.” Sau khi xuống xe, Tô Uyên bèn nói với Tần Trạm.

Tần Trạm gật đầu, lúc này Tô Uyên bỗng kêu Tần Trạm lại, lấy một tấm thư mời đưa cho anh, cười nói: “Suýt nữa quên mất thứ này.”

Tần Trạm cầm thư mời của nhà họ Tô, bước đến trước cổng. Anh đứng ở cổng nhìn chung quanh mà vẫn không thấy bóng dáng Lâm Khinh Thiền đâu, thầm nghĩ: “Chắc họ đã vào từ trước rồi.”

Hội trường nhà họ Tô được trang trí kỹ càng, trông như một bữa tiệc buffet, vừa có vô số món ngon, cũng có vô số rượu ngon. Đưa mắt nhìn quanh, hầu hết người đến dự đều là người trung niên, chỉ có mấy người trẻ tuổi ít ỏi, chắc hẳn đều là cậu ấm của các gia tộc lớn.

“Wow, nhà họ Tô thật giàu có.” Lâm Khinh Thiền đứng trước bàn tiệc, cầm một con tôm hùm Australia ăn ngấu nghiến. Dương Nghị cũng không nhịn được cảm thán có lẽ bữa tiệc hôm nay sẽ tiêu tốn tận mấy chục tỷ.

Đúng lúc này, một người trẻ tuổi mặc tây trang trắng bước tới. Thấy người này, Dương Nghị vội đặt đồ vật trên tay xuống, nhiệt tình lại gần chào hỏi: “Công tử Phóng, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông được gọi là công tử Phóng nhìn Dương Nghị, cười nói: “Ơ kìa, nhà họ Dương các cậu mà cũng có tư cách tham dự bữa tiệc này à?”

Nghe công tử Phóng cười nhạo, Dương Nghị không tức giận mà còn cười giải thích: “Tôi được hưởng sái từ vị hôn thê mà thôi.” Sau đó anh ta giới thiệu: “Vị này là công tử Phóng, Lục Phóng, còn đây là vị hôn thê của tôi, Lâm Khinh Thiền”

“Công tử Phóng? Anh chính là cậu chủ của tập đoàn Lục Địa sao?” Lâm Khinh Thiền kinh ngạc hỏi. Nhà họ Lục cũng có địa vị siêu phàm ở Đạm Thành, sản nghiệp của nhà Lục Phóng nằm trong top 3 của nhà họ Lục.

Lục Phóng gật đầu cười nói: “Thật khiến tôi kinh ngạc, ngay cả nhà họ Lâm mà cũng nhận được thư mời.”

“Đúng thế, tôi cũng rất bất ngờ.” Dương Nghị cười hùa theo.

“Có gì mà bất ngờ, chắc chắn nhà họ Tô coi trọng tiềm lực của nhà họ Lâm chứ sao.” Lâm Khinh Thiền lại ếch ngồi đáy giếng.

Nghe vậy, Lục Phóng không khỏi cười lạnh. Tiềm lực? Nhà cô thì có tiềm lực cái búa.

“Anh Phóng, anh có biết tại sao hôm nay nhà họ Tô lại tổ chức bữa tiệc này không? Có vụ đầu tư nào lớn à?” Dương Nghị hỏi.

Lục Phóng cười khẽ: “Nghe bảo là vì nhà họ Tô muốn nâng đỡ một người trẻ tuổi.”

Dương Nghị nhất thời hâm mộ: “Hầy, nếu người được nâng đỡ là tôi thì tốt biết mấy.”

Lục Phóng liếc nhìn anh ta, cười khẩy: “Ngay cả nhà họ Lục chúng tôi còn chưa có tư cách đó, huống chi là nhà họ Dương các cậu.”

Dương Nghị cười ngượng ngùng: “Anh Phóng nói chí lý.”

“Ơ, kia không phải là Tần Trạm sao? Tại sao anh ta cũng đến đây?” Đúng lúc này, Tần Trạm đang ở cách đó không xa, đang đi về bên này. Bao nhiêu đồ ăn ngon thế này, Tần Trạm vẫn là lần đầu tiên thấy, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

“Tên khốn này.” Lâm Khinh Thiền không nhịn được thầm mắng.

Lúc này, Tần Trạm đã lại gần.

“Tần Trạm, chỗ này mà anh cũng xứng đến đây à?” Lâm Khinh Thiền chống nạnh mắng: “Anh giỏi lắm, có phải anh mạo nhận là người nhà họ Lâm trà trộn vào đây không? Anh tin tôi kêu vệ sĩ đuổi anh ra ngoài không hả?”

Tần Trạm cười lạnh: “Nhà họ Lâm? Nhà họ Lâm các cô có thể diện đến mức đó cơ à?”

“Tiên sư nhà anh…” Lâm Khinh Thiền đang định mắng thì lại bị Dương Nghị can ngăn. Anh ta cười bước đến trước mặt Tần Trạm: “Có phải là cô bạn kia của cậu đã dẫn cậu đến đây không?”

“Liên quan gì đến anh?” Tần Trạm nhướng mày hỏi.

“Đây là ai?” Lục Phóng thuận miệng hỏi.

Dương Nghị cười nói: “Cậu ta ấy à, là chồng trước của vợ tôi, ở nhà ba năm làm người chồng nội trợ, sau này bị đá đít ra khỏi nhà họ Lâm, không biết bây giờ gặp may thế nào mà lại quen biết với một người phụ nữ giàu có.” Nói tới đây, Dương Nghị dừng lại, ghé vào bên tai Lục Phóng nói: “Anh Phóng, con đàn bà đó xinh đẹp lắm, tôi đoán hôm nay cô ta cũng tới.”

“Thế à?” Lục Phóng nở nụ cười: “Tôi không có sở thích nào khác, chỉ thích gái đẹp thôi.”

Dương Nghị lộ vẻ gian xảo, cố ý ra vẻ tiếc nuối: “Nhưng hình như con đàn bà đó rất giàu, anh Phóng, anh nên cẩn thận chút thì tốt hơn.”

“Giàu?” Lục Phóng hừ lạnh: “Ở Đạm Thành, chỉ cần không phải là người nhà họ Tô thì ai giàu hơn nhà họ Lục?”

“Anh Phóng nói chí phải.” Dương Nghị gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy gian trá.

“Mẹ nó, không ngờ anh ta có thể trà trộn vào đây.” Lâm Khinh Thiền vẫn hùng hổ mắng: “Đều tại con đàn bà chết tiệt kia.”

Dương Nghị cười nhạt: “Yên tâm đi, con đàn bà kia cũng sẽ gặp xui xẻo nhanh thôi.”

Họ đang nói chuyện thì hiện trường bỗng im lặng, trên sân khấu chính giữa đại sảnh, một ngọn đèn chiếu xuống, sau đó một cô gái tóc dài, mặc váy trắng uyển chuyển bước đến dưới ánh đèn, đó chính là Tô Uyên.

Sắc mặt Lâm Khinh Thiền không khỏi thay đổi, thầm mắng: “Thì ra là MC, có gì mà dám kiêu ngạo chứ?”

Dương Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm. Ở Đạm Thành, những MC này hầu hết đều là đồ chơi được người giàu có nâng đỡ, không đáng nhắc đến.

“Anh Phóng, con đàn bà mà tôi nói chính là cô ta.” Nghĩ đến đây, Dương Nghị vội chỉ vào Tô Uyên.

Nghe vậy, sắc mặt Lục Phóng nhất thời thay đổi, tức giận mắng: “Mày muốn chết hả? Đó là cô chủ nhà họ Tô, Tô Uyên!”