Chiến Thiên

Chương 397: Trận pháp sư




Gió lạnh đập vào mặt, dường như từng con dao nhỏ thổi qua mặt đất, khiến da mặt mọi người đều cảm thấy hơi ran rát.

Thế nhưng, hàn ý trước mắt không cách nào dập tắt tâm ngọn lửa trong lòng Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư.

Bọn họ hai người tương thông, căn bản không cần ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt là có thể hoàn toàn hiểu được tâm tư đối phương.

Cứu người!

Suy nghĩ của họ trong lúc này chính là lần nữa tiến vào trong đại quân kim cương tộc, có thể cứu được bao nhiêu người trong đó ra thì cứu.

Trước khi được Trang Mạt Mạt nhắc nhở, bọn họ không có cái thực lực này.

Cho dù là tiểu kiếm hải của Cừu Hinh Dư thêm vào Trịnh Hạo Thiên, cùng đám La Khắc Địch, Dư Uy Hoa giúp đỡ cũng chỉ đủ miễn cưỡng bảo vệ mình mà thôi. Thế nhưng lúc này thì khác, dưới sự giao lưu của tinh thần ý niệm, các kỹ xảo cùng kinh nghiệm tu luyện của hai bên đều hoàn toàn mở rộng, tùy ý để đối phương cảm ngộ và nắm giữ.

Vì thế, phối hợp của họ càng ăn ý, mà Tiểu Kiếm hải dưới sự điều khiển của họ uy năng càng cường đại tới một mức không thể tưởng tượng.

Tuy rằng bọn họ biết chỉ dựa vào một tiểu kiếm hải căn bản không thể chiến thắng đại quân vô biên kim cương viên nhân, thế nhưng muốn ngang dọc trong đám kim cương viên nhân phổ thông thật sự không phải vấn đề.

Đương nhiên, chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là Độn Thiên Châu và Trang Mạt Mạt.

Đặc biệt là bọn họ tin rằng chỉ cần có nàng đứng ra, như vậy cho dù gặp cường đại kinh khủng cỡ nào, đều có thể tranh thủ thời gian cho bọn họ bỏ chạy.

Chính vì bọn họ có thực lực này cho nên mới quyết định một lần nữa thâm nhập vào đại quân kim cương để cứu người.

Bạch sắc quang mang như ánh chớt xẹt qua bầu trời, Trịnh Hạo Thiên thu hết tình hình xung quanh vào trong mắt.

Lúc này, đôi mắt hắn rực sáng, không ngờ lóe ra vài tia sáng không thuộc về nhân loại.

Đại Bằng điểu có tầm nhìn xa hơn nhân loại rất nhiều, cho dù địa phương cách xa hơn mười dặm chỉ cần không có chướng ngại vật cản tầm nhìn, nó đều có thể nhìn rõ đến từng chi tiết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trịnh Hạo Thiên hôm nay đã đem khả năng này vận dụng tới cực hạn, tuy rằng thân thể hắn không yêu hóa biến thân nhưng con mắt hắn đã xảy ra biến hóa vi diệu.

"Đi!"

Hầu như Trịnh Hạo Thiên vừa mở miệng một khắc, hai người họ đã từ trên trời hạ xuống, hóa thành một đạo quang mang mau lẹ khiến kẻ khác không kịp phản ứng nhảy vào một đám kim cương.

Trong khu vực này có hơn một nghìn nhân tộc tu luyện giả, bọn họ kết trận chống lại vây khốn của kim cương viên nhân.

Mà điều khiến hai người Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc chính là, hơn một nghìn người trong mắt tuy rằng hiện ra vẻ tuyệt vọng nhưng hành động của họ không vì thế mà trễ nải, ngược lại dưới áp lực của bầu không khí tuyệt vọng, trên người bọn họ đồng thời tỏa ra khí tức bi phẫn mạnh mẽ, cuối cùng là tinh thần cá chết lưới rách.

Bọn họ ra tay hoàn toàn không để ý đến bản thân, nếu có thể cùng chết với kim cương viên nhân, bọn họ khẳng định chọn đấu pháp cả hai cùng chết này.

Có thể vì đấu pháp hung lệ của nhân tộc khiến cho đám kim cương viên nhân không dám tấn công mạnh vào.

"Tổ một lui về sau, tổ bảy tiếp ứng sườn trên."

Một giọng nói trong trẻo vang lên, sau đó vài người tác chiến lập tức lui xuống, mà khi kim cương bộ tộc đang vui mừng xông lên thì phía sau chợt xuất hiện một đám tu luyện giả nhân tộc đánh giết tới khiến vài kim cương ngã xuống, đám còn lại cuống quýt thối lui.

Giọng nói trong trẻo không ngừng đưa ra các mệnh lệnh, mà đám người ở đây luôn nghiêm túc chấp hành lời của người này, không có đến nửa điểm chần chờ.

Mà dưới chỉ huy của giọng nói kia, tiềm lực của hơn một nghìn người đều được phát huy ra ngoài.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư trong khi phi thân xuống đã nhận ra, nhóm người này có thể kiên trì lâu đến vậy, cố nhiên là vì thái độ hung mãnh liều mạng bất chấp tất cả thế nhưng kẻ đang chỉ huy ở trung tâm kia mới là nhân vật thực sự quan trọng.

Theo lời nói của nàng, không ngờ khiến đám người này tuân theo một trận pháp đặc thù, lợi dụng sự lưu chuyển của trận pháp mà hóa giải thế công của kim cương viên nhân.

Không hỏi cũng biết, người này chắc chắn là một vị trận pháp sư cường đại.

Có thể đoàn kết một đám ô hợp lại một chỗ, hơn nữa có phát huy ra năng lực cực lớn, người này nếu sống sót sau cuộc chiến, như vậy chắc chắn uy danh của hắn vang vọng khắp Phiêu Miễu đại lục.

Trong đại chiến tự nhiên là tràn ngập nguy cơ, nhưng cũng đồng thời là một kỳ ngộ cực lớn, chỉ cần là nhân vật có bản lĩnh thực sự là có thể tại phiến chiến trường đầy máu tanh này viết nên một truyền kỳ thuộc về chính mình.

"Ầm..."

Bạch sắc quang mang đột nhiên xẹt qua bầu trời trong nháy mắt hạ xuống, đồng thời hung hăng lao vào hàng ngũ kim cương viên nhân.

Tốc độ của Độn Thiên Châu cực nhanh, không ngờ đại đa số kim cương viên nhân còn chưa kịp phản ứng lại.

Khi bọn họ thấy bạch quang lớn mật kia chầm chậm rơi xuống đỉnh đầu mình, thậm chí còn chưa kịp hiện lên ý nghĩ công kích trong đầu thì một mảnh kiếm mạc thật lớn đã rơi xuống đất.

Tiếng nổ thật mạnh vang lên, dưới sự lưu chuyển của kiếm mạc, có ít nhất trên trăm kim cương viên nhân hóa thành một mảng máu thịt, tay chân chia lìa, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất.

"Tiểu kiếm hải!"

"Vạn Kiếm tông - Tiểu kiếm hải!"

Ít nhất hơn trăm giọng nói hưng phấn cất lên.

Thấy uy năng lực lớn của kiếm mạc, cùng với khí thế không chút lưu tình chém giết kim cương viên nhân, cho dù kẻ ngu cũng biết đây là viện quân của nhân loại.

"Đội ngũ không được loạn." Giọng nói trong trẻo kia lại vang lên.

Người kia hiển nhiên có địa vị cực cao trong đám người, một khi hắn đã mở miệng mọi người lập tức an tĩnh xuống, tuy rằng trong lòng bọn họ đều tràn ngập kích động và mong chờ, nhưng tâm tình trong thời gian ngắn đã được bình ổn lại.

Trịnh Hạo Thiên âm thầm gật đầu, Trịnh Hạo Thiên đã gặp qua không ít đội ngũ kết đoàn kết lại để chống kim cương viên nhân, nhưng chưa từng thấy đội ngũ nào to lớn cỡ này.

Nhưng mà, nếu không phải với số lượng như vậy, cùng với người chỉ huy ở trung tâm, chỉ sợ bọn họ không cách nào kiên trì ở đây lâu đến vậy.

"Sư huynh Vạn Kiếm tông, xin hãy mang các vị sư đệ muội tứ, ngũ giai trong chúng ta đi." Giọng nói do dự một lát sau đó như hạ quyết tâm, nói: "Nếu ngươi có năng lực lớn hơn, vậy xin ra tay cứu nữ tu luyện giả trong chúng ta ra ngoài."

Khi nhìn thấy kiếm mạc này, tất cả đều biết chủ nhân kiếm mạc tới cứu người.

Chỉ là không ai tin tưởng chủ nhân kiếm mạc có thể mang toàn bộ hơn một nghìn người ở đây đi, cho dù là người lạc quan nhất cũng kiên quyết không tin điểm này.

Vì thế, kẻ chỉ huy kia rất nhanh đưa ra quyết định.

Lục giai tu luyện giả ở đây trong lòng đều trầm xuống, đôi mắt bọn họ đều toát lên tia khát vọng trong nháy mắt, thế nhưng tuyệt đại đa số vẫn chưa đánh mất ý chí chiến đấu, ngược lại kích phát mặt thô bạo trong con người họ, đem tất cả cừu hận trút lên người kim cương viên nhân.

Trịnh Hạo Thiên chưa kịp mở miệng, chợt nghe một tiếng hô như gà gáy vang lên: "Không được, xin vị sư huynh Vạn Kiếm tông hãy mang ta đi, ta là Nghiêm Tuấn, huyết mạch của thái thượng trưởng lão Phong Thần nhai." Giọng nói lúc này không thể che giấu được vẻ kinh khủng: "Chỉ cần ngươi có thể cứu ta ra ngoài, gia tổ nhất định hậu tạ."

Trịnh Hạo Thiên ngưng mắt nhìn lại, ở một góc có một vị tu luyện giả trẻ tuổi được bảo vệ bởi hơn mười người, người nọ đang dùng ánh mắt ngưỡng vọng đầy chờ mong nhìn hắn.

Đội ngũ nhân tộc nhất thời trở nên rối loạn, đám người vốn ngưng tụ ý chí quyết tâm sống chết hiện tại đều tiêu tán hơn phân nửa.

Kiếm mạc của hai người Trịnh Hạo Thiên chính là cọng rơm cứu mạng, mà lúc trước vị chỉ huy kia phân phối tuy rằng không thể khiến kẻ khác tâm phục, nhưng các vị nam tu luyện giả lục giai đều âm thầm chấp nhận rồi.

Bỗng nhiên Nghiêm Tuấn chợt quát vang, nhất thời khiến mọi người chợt nảy lên lòng ham sống.

Nếu như bọn họ ở đây liều mạng ẩu đả, cuối cùng có thể bảo toàn tính mạng cho loại nhân vật này, vậy sự liều mạng của họ có gì đáng giá?

"Nghiêm Tuấn, ngươi làm vậy còn có nửa điểm khí độ của đệ tử bát đại siêu cấp môn phái sao?" Giọng nói trong trẻo phẫn nộ chỉ trích: "Mặt mũi của bát đại siêu cấp môn phải đều bị ngươi làm mất hết rồi."

Giọng nói sắc bén không chút lưu tình của Nghiêm Tuấn vang lên: "Trì Thiên Thủy, tiểu nương bì Thiên Tinh môn ngươi, cái gì mà tận lực cứu giúp nữ tu luyện giả lục giai, không phải vị chính ngươi muốn chạy mà viện cớ sao, ngươi có tư cách gì nói ta."

Trịnh Hạo Thiên thế mới biết thì ra vị chỉ huy kia là một cô gái, nhưng lại là môn hạ đệ tử của Thiên Tinh môn.

Trì Thiên Thủy khinh thường nói: "Nghiêm Tuấn, ngươi có thể yên tâm, ta tuy rằng là thân nữ lưu nhưng không sợ chết, nếu không thể khiến tất cả mọi người thoát khỏi nơi đây, Trì Thiên Thủy ta tuyệt đối không một mình chạy trốn."

"Hay!"

Dường như cùng lúc đó, hơn trăm tiếng cười ầm ầm vang lên, hơn nữa xuất phát từ đám nam tử đầy nhiệt huyết.

Nghiêm Tuấn sắc mặt đỏ rực, nếu bình thường những người này ngại địa vị tổ phụ là Thái Thượng Trưởng Lão Phong Thần Nhai nào dám cười nhạo hắn. Thế nhưng lúc này trong tình cảnh sinh tử, ai còn kiêng kỵ cái gì thân phận nữa?

Đôi mắt hắn dần hiện lên một mảnh đỏ rực, ánh mắt nhìn đám người xung quanh một màu oán độc.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, trong bát đại siêu cấp môn phái thực sự là loại người nào cũng có.

La Khắc Địch, Cao Thăng, thậm chí vị nữ tu luyện giả Trì Thiên Thủy trước mặt này đều là cường giả có đủ bản lĩnh cùng nghĩa khí, thế nhưng trong số lượng người cực lớn này, cũng không phải thiếu những kẻ nhu nhược như Nghiêm Tuấn.

Liếc mắt với Cừu Hinh Dư, quang mang trên người họ đại thịnh, kiếm mạc nhất thời khuếch tán ra.

Tất cả mọi người đều biết hắn muốn dẫn người ra ngoài.

Chỉ là đến lúc này không ai đoán được bọn họ không phải muốn mang đi một bộ phận mà muốn mang tất cả mọi người ra ngoài.

Trong mắt Nghiêm Tuấn hiện lên vẻ điên cuồng, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, bắt được một vị nữ tử cách đó không xa, tàn bạo nói: "Trì Thiên Thủy, Thiên Nhãn Tinh của Thiên Tinh môn các người đang ở trong tay ta, nếu ta không thể đi, các ngươi một người cũng không được đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.