Chiều Hư

Chương 5: Kiều Lộc: "Giang Kỳ, kết hôn với tôi đi."



Kiều Lộc cảm thấy mình bị ám chỉ rồi...

Người này nói cái gì vậy? Chẳng lẽ trí nhớ của cô kém?

Ừ... Mặc dù cô vừa mới nói thỉnh thoảng mình sẽ quên vài chuyện...

Nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng thôi mà, trí nhớ của cô cũng tốt lắm được không!

Đương nhiên, Kiều Lộc hoàn toàn không nhận ra khoảnh khắc mà cô nhìn thấy Giang Kỳ đích một khắc kia, trạng thái của anh hoàn toàn khác với trạng thái tâm phiền ý loạn đến nỗi quẹt tấm thẻ một triệu của cô ngày hôm qua.

Kiều Lộc ở chỗ Giang Kỳ, cô mãi luôn kiêu ngạo và mạnh miệng như vậy, nhưng theo góc nhìn của Diệp Tử, những lúc như thế này, Kiều Lộc mới hoạt bát.

Những năm mà hai người hẹn hò, Kiều Lộc giống như một cô công chúa thực sự, mà trước đó, Kiều Lộc lại giống như một con búp bê bị giam cầm trong tòa lâu đài, mặc lên mình những bộ váy công chúa xinh đẹp.

Người yêu cô từ lâu đã không còn trên thế giới này, người còn sống lại xem cô như một gánh nặng.

Cho đến khi Giang Kỳ xuất hiện, công chúa trốn ra khỏi tòa lâu đài, muốn sống cuộc sống của một người bình thường, nhưng người đã mang cô thoát ra khỏi tòa lâu đài kia lại nói: Em không cần phải làm người bình thường, em mãi mãi là công chúa của anh.

Giang Kỳ yêu cô, cũng chỉ yêu một mình cô.

Nếu để cho Diệp Tử nhìn thấy bạn học Kiều Lộc ngày hôm qua sống dở chết dở, lúc này lại đang tranh luận với Giang Kỳ, không chừng sẽ vỗ tay khen hay, đứng một bên thêm dầu vào lửa, để cho hai người "cãi nhau" càng lớn hơn.

Đương nhiên, Diệp Tử không có ở đây, lúc này Kiều Lộc tạm thời không nhận ra hành vi của mình có gì đó không ổn.

Vào giờ phút này, ý nghĩ duy nhất trong đầu Kiều Lộc chính là —— Tên chó họ Giang đang chọc giận cô!

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng một ly khác lên.

Ánh mắt Kiều Lộc sáng lên, vừa đúng lúc!

Cô gọi nhân viên phục vụ lại, đôi mắt cong lên nhìn về phía Giang Kỳ, cô nói với nhân viên phục vụ, "Phiền cậu giúp anh này rót đầy ly Americano đá."

Kiều Lộc mỉm cười, đôi mắt cong lên thành trăng lưỡi liềm, trên má cô còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhân viên phục vụ bị nụ cười này làm cho lóa mắt, ôm khay, đỏ mặt nói: "Được, được, xin chờ một chút."

Chẳng qua là vừa mới dứt lời, người kia đã cản lại, "Không cần, cảm ơn."

Nhân viên phục vụ hơi ngớ người ra, "Hả?"

Giang Kỳ nhìn về phía cậu, lịch sự gật đầu rồi lặp lại một lần, "Không cần, cảm ơn."

Nhân viên phục vụ gãi gãi đầu rồi ôm khay rời đi.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, không đợi Kiều Lộc lên tiếng, Giang Kỳ nhìn ly Hazelnut Latte vừa mới đến tay cô, anh nhướng mày, "Không định mời anh một ly sao?"

Kiều Lộc nhìn hay ly Hazelnut Latte trong tay mình, cô nghi ngờ hỏi anh, "Chẳng phải anh không uống ngọt sao?"

Giang Kỳ không nói gì, anh không hề khách sáo chút nào mà vươn tay ra lấy ly mà cô gọi, dưới ánh mắt hoang mang của Kiều Lộc, mặt anh không đổi sắc mà uống một ngụm, anh dùng hành động thực tế để bày tỏ, đồ ngọt anh cũng uống được.

Nhưng thật ra, khi vị ngọt như sữa của Hazelnut Latte trượt xuống cổ họng anh, anh gần như muốn ho khan.

Chờ vị ngọt trôi đi, anh giả vờ như không có chuyện gì, tự do phóng khoáng nói: "Thỉnh thoảng cũng có uống. Cảm ơn đã mời"

Kiều Lộc: "..."

Nửa phút sau, Kiều Lộc thật sự không chịu nổi nữa, cô phá lên cười.

Giang Kỳ: "..."

Kiều Lộc thật sự rất buồn cười, tên này rốt cuộc là làm sao vậy, rõ ràng không thể uống còn cố tỏ ra là mình kiên cường, mạnh mẽ, cũng không biết anh đang giả vờ làm gì nữa.

Nhưng mà có nên nói không nhỉ, "Mặc dù nét mặt của anh bây giờ trông rất nhếch nhác, nhưng dáng vẻ giả vờ của anh vẫn rất đẹp trai." Kiều Lộc đưa hai tay ra làm biểu tượng like cho bác sĩ Giang, " Không tồi."

Giang Kỳ: "......"

Nhìn thấy tai của người nào đó đỏ lên vì tức giận, Kiều Lộc nhịn cười, cô hắng giọng, "Anh chờ một chút nhé." Nói xong, cô đứng dậy đi đến quầy gọi món nhờ nhân viên phục vụ rót một ly nước.

Lúc nhân viên phục vụ rót nước, Kiều Lộc quay đầu lại nhìn người đang ngồi bên cạnh cửa sổ, cô thấy anh nhìn đi chỗ khác, đang cúi đầu che miệng ho nhẹ.

Cảnh tượng này, Kiều Lộc cảm thấy rất quen thuộc, cô sao lại nhớ đến, có người nào đó mấy năm trước vì uống một ngụm trà sữa mà ho đến nỗi không thở nổi nhỉ?

Đây có lẽ là chuyện của tám năm trước, khi đó cô và Giang Kỳ vừa yêu nhau chưa được bao lâu, đôi tình nhân trong thời kỳ cuồng nhiệt, luôn muốn chia sẻ cho đối phương những thứ mà mình thích nhất.

Lúc ấy gần trường học của bọn họ có mấy tiệm trà sữa, có một tiệm mà Kiều Lộc và Diệp Tử nhận định là uống ngon nhất, Kiều Lộc không đợi được mà chia sẻ trà sữa của tiệm này cho Giang Kỳ.

Hai người cùng nhau vào tiệm, lúc Giang Kỳ nói mình muốn gọi một ly Americano đá, Kiều Lộc đã rất sốc, từ góc độ của cô mà nói, Americano đá không khác gì thuốc bắc cả, đến tiệm trà sữa đương nhiên phải uống trà sữa trân châu rồi, ai lại uống Americano đá chứ!

Nhưng mà cô cũng không nói gì, sở thích cá nhân của mỗi người không giống nhau mà.

Đến lượt cô, cô gọi món trà sữa trân châu khoai môn, 80% đường trong tiệm.

Giang Kỳ nhìn cô giống hệt với ánh mắt cô nhìn anh lúc anh gọi Americano đá.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người biết khẩu vị của nhau chênh lệch lớn đến như vậy, nhưng mà cũng không sao, bọn họ có thể thử thứ mà người kia thích, đời người luôn có lần đầu tiên mà.

Nhưng mà, lần đầu tiên trong cuộc đời Kiều Lộc, cô bị loại Americano đá làm cho vị giác của cô gần như biến mất!

"Tại sao lại có thứ đồ phản vị giác loài người như Americano đá vậy!" Kiều Lộc bày ra vẻ mặt đau đớn vì đắng.

Khi đó Giang Kỳ mặc áo sơ mi trắng quần jean, trong trẻo đến nỗi phảng phất nét trẻ trung của tuổi trẻ.

Anh vặn vòi nước khoáng cho cô súc miệng, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, vào lúc ấy nở một nụ cười dịu dàng có thể làm tan chảy cả núi băng, anh nói: "Không thích thì không uống nữa."

Kiều Lộc uống một ngụm trà sữa, cô dùng đôi mắt hạnh chớp chớp mắt nhìn chàng trai trẻ, "Nhưng anh thích uống mà, em cũng muốn uống thử thứ mà anh thích."

Chàng trai trẻ giúp cô vén những lọn tóc bị gió thổi lòa xòa trên trán, anh nhẹ nhàng nói: "Không cần, em chỉ cần làm thứ mình thích là được rồi, không cần phải chiều anh."

Kiều Lộc lại uống một ngụm trà sữa, sau khi cô ngậm trân châu khoai môn, cô nhai trân châu khoai môn giống như một chú chuột hamster nhỏ, nhìn thỏa mãn cực kỳ, chẳng qua là ngay sau đó đôi mắt hạnh đảo qua đảo lại, ánh mắt lấp lánh Giang Kỳ, "Vậy anh có muốn thử của em một chút không?"

Biểu cảm Giang Kỳ rõ ràng đơ ra một chút, dường như anh ngửa đầu ra sau như phản xạ có điều kiện.

Kiều Lộc cố nén lửa giận, cô không chịu buông tha, "Thử một chút thôi, thử một chút mà, uống rất ngon đấy! Em không cần phải chiều anh vậy anh chiều em đi, chẳng phải bọn họ đều nói, yêu đương là chiều theo ý người kia sao? Uống một ngụm thôi! Chỉ một ngụm! Giang Kỳ anh đừng chạy! Giang Kỳ!"

Giang Kỳ của tuổi 28, có lẽ cũng không ngờ rằng, mình của tuổi 20 bị bạn gái cầm trà sữa dọa cho bỏ chạy, mặc dù "bị dọa bỏ chạy" giống như những trò đùa giữa những cặp đôi trẻ, nhưng đó cũng là một trong những khoảnh khắc không chín chắn ít ỏi trong cuộc đời của Giang Kỳ.

Giống như Kiều Lộc ở bên anh sẽ sẵn lòng cởi bỏ lớp ngụy trang của mình xuống để làm một cô công chúa vui vẻ.

Giang Kỳ cũng sẽ vứt bỏ mọi gánh nặng khi ở trước mặt Kiều Lộc, làm một người thiếu niên không chín chắn thậm chí còn có chút ngây thơ.

Đương nhiên, Giang Kỳ của tuổi 20 không dám để cô bạn gái yếu ớt của mình đuổi theo suốt đoạn đường, đến cuối cùng nửa ly trà sữa kia vẫn là vào bụng anh.

Những gì anh nhận được là đỏ mặt vì ho khan ngoài đường và một đêm mất ngủ.

Công bằng mà nói, Giang Kỳ thời học đại học, nửa đêm uống một ly Americano đã vẫn có thể ngủ được, kết quả là nửa ly trà sữa lại khiến anh tỉnh táo suốt đêm...

Ngày hôm sau, biết được chuyện anh mất ngủ, Kiều Lộc biết mình đã gây họa, cô vô cùng áy náy, cố ý xếp hàng mua cho anh một ly Americano, còn cùng anh đến thư viện học bài.

Đợi đến khi hai người ra khỏi bệnh viện, Giang Kỳ mới phát hiện ra tâm trạng của cô bạn gái nhà mình có gì đó không đúng, mặt mày ủ rũ, giống như một quả cà tím bị sương giá.

Giang Kỳ vỗ vỗ đầu cà tím nhỏ: "Có đói không? Muốn ăn gì?"

Kiều Lộc tủi thân nhìn anh.

Trái tim Giang Kỳ đột nhiên đập thình thịch, anh không nhìn được vẻ mặt của cô như vậy.

Vì vậy, anh chống đầu gối, hơi khom người nhìn thẳng cô, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Kiều Lộc mím môi, cô nói ra tâm sự của mình, "Làm sao đây Giang Kỳ, em phát hiện ra sợ thích của em và anh không giống nhau." Cô xòe bàn tay ra đếm, "Anh thích Americano đá, em thích uống trà sữa, anh thích đến thư viện, còn em lúc đọc sách sẽ buồn ngủ..."

Kiều Lộc lo lắng, "Em nghe nói mấy cặp yêu nhau, rõ ràng sắp kết hôn rồi, kết quả là trước khi cưới lại phát hiện ra một người lúc nấu ăn thích bỏ gừng, người còn lại thì ghét gừng, cũng vì chuyện này mà hai người gây gỗ rồi chia tay. Còn có cặp vợ chồng mới cưới trong lúc trang hoàng nhà cửa, chọn giấy dán tường không giống nhau, hai người cũng kết thúc luôn."

"Anh nói xem, có phải chúng ta không hợp nhau không?"

Cũng vào lúc đó, Giang Kỳ cũng dần phát hiện ra cô công chúa nhỏ luôn kiêu ngạo khoe khoang, hóa ra trên phương diện tình cảm cũng thiếu cảm giác an toàn như vậy.

Khi đó Giang Kỳ đã trả lời như thế nào nhỉ?

Anh nói: "Không ăn gừng, thì gắp gừng ra. Chọn giấy dán tường không giống nhau, vậy thì chọn cái mà cả hai đều thích. Nếu như vẫn không được, vậy thì để anh nhường em."

"Anh có thể uống trà sữa, có thể không ăn gừng giống em, cũng có thể chọn loại giấy dán tường mà em thích."

"Như vậy thế nào? Em còn cảm thấy chúng ta không hợp nhau nữa không?"

Kiều Lộc vô cùng vui vẻ, chẳng qua là cô vẫn rất mạnh miệng, "Nhưng mà em cũng không muốn để anh luôn luôn chiều em, như vậy giống như em đang vô cớ gây chuyện."

Giang Kỳ lấy hai tay đỡ đầu cô lắc trái lắc phải, "Vậy thì vứt những thứ lộn xộn này đi, chỉ nhớ một điều là được."

"Cái gì?"

Người thiếu niên khẽ mỉm cười, trong mắt tựa như có hàng vạn vì sao, sáng ngời rực rỡ.

"Giang Kỳ nói, cậu ấy thích Kiều Lộc. Bất kể là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai."

Lúc đó, ánh hoàng hôn chiếu vào đôi mắt của chàng trai, lời hứa của thiếu niên cũng nóng bỏng như ánh tà dương.

Ánh nắng chiều như lửa, Giang Kỳ giống như ánh hoàng hôn ngày đó, khắc sâu vào trong trái tim Kiều Lộc.

Dù là nhiều năm sau này, Giang Kỳ, người đã hứa sẽ mãi luôn nhường cô, sau khi nói cô nói câu "thật xin lỗi" kia, dùng sự im lặng thay thế đi sự kháng cự của anh, Kiều Lộc vẫn nhớ lấy ngày hôm đó, cũng tin tưởng rằng, lời hứa và tiếng tỏ tình của Giang Kỳ dưới ánh hoàng hôn.

Chủ quán cà phê rất có thể là một fan cứng của Châu Kiệt Luân, từ 《 Ngày nắng 》 đến 《 Thất lý hương 》và giờ là《 Chiếc đồng hồ quay ngược》.

Lời bài hát: "Nhịp đồng hồ vượt qua không gian lẫn ký ức, từ từ bắt đầu những vòng quay ngược, quay về thời điểm bắt đầu chuyện tình hai ta, với những ước vọng chẳng còn nguyên vẹn..."

Có lẽ là ánh mặt trời quá chói mắt, có lẽ là lời bài hát quá cảm động, cũng có thể là nửa tháng qua tích tụ quá nhiều cảm xúc tiêu cực, cho nên giờ phút này, Kiều Lộ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.

Cô muốn bắt lấy.

Dù là cô vẫn còn sợ hãi chuyện đó.

Nhưng...

Cô muốn bắt lấy!. Đọc 𝐭𝒓uyệ𝓃 𝐭ại ﹛ T𝚁uMT𝚁U 𝘠𝑒𝙉.V𝓃 ﹜

"Nước của cô đây."

Kiều Lộc nhận lấy ly nước kia, giống như đã hạ quyết tâm, sau khi nói cảm ơn nhân viên phục vụ, cô cầm ly nước, ánh mắt kiên định từng bước từng bước đi về phía Giang Kỳ.

Giang Kỳ đã điều chỉnh xong dáng vẻ nhếch nhác của mình, làm cho mình trông lạnh lùng như khi mới đến, thấy Kiều Lộc quay lại, trên tay còn cầm một ly nước, khoảnh khắc đó biểu cảm lạnh lùng vì một nụ cười khó mà nhận ra, mà xuất hiện kẽ hở.

Chẳng qua là ngay sau đó, vẻ mặt anh bỗng cứng đờ lại.

Bởi vì anh nghe Kiều Lộc nói ——

"Giang Kỳ, kết hôn với tôi đi."