Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 29: Đi bộ, có thể khiến thời gian trôi chậm hơn?



Edit: xuanruan

Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK

Đã chín giờ tối, khi mở trò chơi Diệp Hiểu Tư tuy nói có chút chờ mong, nhưng cũng không ôm hy vọng quá nhiều.

Dù sao Sương Nguyệt Dạ đã thật lâu không online rồi.

Quả nhiên, trong danh sách bạn bè kia tên của nàng vẫn màu ghi (màu ghi là không online á... bạn nào chơi game sẽ biết ^^). (Beta: giờ trong game thường là màu xám)

Diệp Hiểu Tư thở dài, tắt danh sách bạn bè, có chút rầu rĩ mà điều khiển bạch y thư sinh ở trong trò chơi chẳng có mục đích mà đi loạn lên, đến lúc đi qua hồ Bích Thủy thì theo bản năng ngừng lại.

Nàng cùng Nguyệt Dạ lần đầu tiên gặp mặt chính là ở chỗ này đây.

Bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mình cùng Nhan Mộ Sương ở bên hồ Mặc Minh, Diệp Hiểu Tư không khỏi nhíu nhíu mày.

Lại như thế, lại như thế rồi!

Tại sao lại biến thành như vậy?! Cùng học tỷ xinh đẹp ở một chỗ sẽ nghĩ đến Nguyệt Dạ còn có Kỷ Ngưng. Bây giờ nhìn Bích Thủy Hồ lại nghĩ đến học tỷ xinh đẹp!

A a a... Diệp Hiểu Tư, ngươi rốt cuộc sao lại thế này, vì sao lại trở nên hoa tâm như vậy?

Cơ hồ là có chút cấp bách mà đem trò chơi ẩn xuống, sau đó mở QQ, khi nhìn thấy avatar của Nghiêm Thiều Nguyệt còn sáng mới thoáng an tâm.

Diệp Hiểu Tư: tỷ...

Nghiêm Thiều Nguyệt có chút tức giận trả lời: lại làm sao rồi?

Tiểu tử này, khẳng định lại có chuyện, quả thực là đem nàng coi thành thùng rác để trút phiền muộn rồi

Diệp Hiểu Tư: Tỷ có cảm thấy em rất hoa tâm không?

Hả?

Người này lại đang trúng gió cái gì đây?

Không rõ Diệp Hiểu Tư tại sao lại có ý nghĩ như vậy, Nghiêm Thiều Nguyệt nhắn lại: tại sao lại nói như thế?

Cắn chặt răng, tay đặt ở trên bàn phím nắm thành quyền, bởi vì quá dùng sức nên đốt ngón tay có chút trở nên trắng bệch. Diệp Hiểu Tư cố gắng hít thở sâu muốn giảm đi cảm giác đau lòng, viết: em quên không được Kỷ Ngưng.

Nhìn thấy sáu chữ này, Nghiêm Thiều Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Nàng đương nhiên biết tiểu tử ngốc nhà nàng quên không được Kỷ Ngưng. Thế nhưng gia hỏa kia không phải luôn làm bộ như không có việc gì sao, còn nói quyết định sẽ theo đuổi cái học tỷ xinh đẹp kia sao?

Nàng cũng là bởi vì muốn giúp đứa nhóc kia quên đi Kỷ Ngưng, nên mới tích cực trù hoạch giúp đỡ kế hoạch theo đuổi học tỷ kia.

Không đợi nàng nghĩ ra nên nhắn lại như thế nào, Diệp Hiểu Tư lại tiếp tục nhắn: Sau đó, em giống như đối Nguyệt Dạ nhớ mãi không quên.

Đây cũng là việc khiến nàng suy nghĩ. Chưa từng thấy qua Diệp Hiểu Tư đối người nào vốn không quen biết lại quan tâm đến như vậy. Cho nên nàng đã hoài nghi Hiểu Tư đang yêu qua mạng, có phải thực sự thích cái người tên Sương Nguyệt Dạ kia rồi. Bây giờ xem ra, coi như không phải ưa thích thì cũng là rất có hảo cảm rồi.

Tiếp theo, câu thứ ba lại hiện ra: thế nhưng em giống như có chút thích học tỷ xinh đẹp.

Sau đó, câu thứ tư: tỷ, em có phải thực hoa tâm hay không?

Nghiêm Thiều Nguyệt nhìn Diệp Hiểu Tư nhắn liền bốn câu, thực không nề hà sửa sang lại suy nghĩ, cố gắng gõ ra vài câu an ủi đứa nhóc rõ ràng trong lòng đang rất rối loạn kia, nhưng lại không nghĩ ra câu nào.

Diệp Hiểu Tư ngồi trước máy tính lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Nghiêm Thiều Nguyệt, mặt không chút thay đổi.

Suy nghĩ thật lâu, Nghiêm Thiều Nguyệt bắt đầu dùng tốc độ thật chậm đánh chữ ra, thỉnh thoảng lại xóa đi vài chữ sửa lại câu viết ra: tiểu tử, em hãy nghe tỷ nói. Không có người nào, có thể quên người mình từng yêu sâu đậm nhanh như vậy, em và Kỷ Ngưng cùng một chỗ lâu như thế, em lại yêu nàng như vậy, kỷ niệm của hai người có khi đã chiếm gần một nửa não của em rồi, em hiện tại có phản ứng như thế thực bình thường. Ngược lại, nếu như em thật nhanh đem nàng quên đi sẽ khiến cho tỷ khinh bỉ em, hoài nghi em rốt cuộc có thật sự yêu hay không.

Gõ xong đoạn văn này, Nghiêm Thiều Nguyệt quét mắt đọc lại một lần nghĩ nghĩ, rồi mới ấn vào phím Enter. Sau đó tiếp tục viết ra: Đối với Sương Nguyệt Dạ kia, ở khoảng thời gian nghỉ hè kia, lúc em thống khổ nhất, là nàng luôn luôn bồi bên em, cho em một tia ánh sáng, mặc dù là vô tình mới như vậy, tuy rằng chỉ ở trong trò chơi. Thế nhưng, dù sao cũng giúp cho ngươi có thể tạm thời quên những thống khổ kia. Cho nên, em luôn nghĩ đến nàng như vậy cũng không gì đáng trách. Nhưng trò chơi dù sao cũng là hư ảo, người bên kia là "Nàng" hay là "Hắn" tạm thời không nói đến, cho dù là "Nàng", thì họ tên nghề nghiệp công việc cuộc sống tình trạng hôn của người kia em có biết hay không? Trong trò chơi là một nữ hiệp trượng nghĩa ôn nhu nhưng ở ngoài hiện thực là một người như thế nào em có biết được không? Hết thảy hết thảy đều cho thấy, em chỉ có thể đem nàng trở thành một bằng hữu tâm ý tương thông trong game mà thôi.

Có thể do Nghiêm Thiều Nguyệt đối với vấn đề về tình yêu qua mạng của Hiểu Tư vẫn luôn thực lo lắng, cho nên mượn cơ hội nói thật nhiều. Đồng dạng kiểm tra lại một lần rồi mới ấn Enter để phát đi, tiếp tục đánh chữ: Đối với học tỷ xinh đẹp, em vốn là đối với nàng có hảo cảm, mới nói muốn theo đuổi a, nàng nhất định cũng có chỗ khiến cho ngươi thưởng thức. Lấy tính tình của em, không có khả năng đối với một người một chút hảo cảm cũng không có, chỉ muốn quên một đoạn vết thương cũ liền mù quáng theo đuổi nàng để bắt đầu tình yêu mới. Mà em đã quyết định theo đuổi, thì nhất định là sẽ cố gắng chú ý tới nàng, quan tâm nàng. Lại nói, gần đây em lại vô cùng thân mật với nàng. Đêm thì cùng nhau ngắm sao, mưa liền đem ô đi đón, ở giữa cũng đã xảy ra không ít chuyện khác đi. Tóm lại tỷ cảm thấy em đối với tỷ tỷ xinh đẹp đó có cảm tình là thật sự, nghĩ kỹ rồi thì đừng buông tay.

Đánh xong một đoạn này, Nghiêm Thiều Nguyệt ngay sau đó lại phát ra một đoạn văn có tính tổng kết:

Ngoan, em phải nghe lời không được nghĩ lung tung, cẩn thận sắp xếp lại vị trí của các nàng. Kỷ Ngưng là quá khứ của em, kỳ thật không cần phải bắt buộc quên đi, thời gian sẽ hòa tan hết thảy, đem ký ức về Kỷ Ngưng sửa sang lại cho vào một vị trí mềm mại trong trái tim, ngẫu nhiên nhớ tới thì sẽ mỉm cười. Sương Nguyệt Dạ là người lạ mà em ngẫu nhiên quen biết trên mạng, em có thể xem nàng như bằng hữu, nhưng phải nhớ rằng, chỉ là ở trên mạng, trong hiện thực các em không có khả năng sẽ có bất kỳ dính dáng nào. Đối với học tỷ xinh đẹp, em vốn dĩ đã định theo đuổi nàng không phải sao? Vậy thì lo lắng cái gì? Thích nàng thì càng tốt đúng không?

So với bốn câu ngắn ngủn của Diệp Hiểu Tư, bốn đoạn văn của Nghiêm Thiều Nguyệt thoạt nhìn giống thao thao bất tuyệt, hơn nữa lời nói thấm thía, khiến người ngồi ở một máy tính khác một trận cảm động.

Nếu không có tỷ ở đây, cô thực không biết mình nên làm cái gì bây giờ, khẳng định lại rơi vào trong rối rắm tự trách không thể tự thoát ra được.

Nhìn bốn đoạn văn kia, Diệp Hiểu Tư cảm thấy suy nghĩ của mình tựa hồ dần dần bắt đầu khai thông. Nặng nề thở ra một hơi, nhắn ra cái icon cười ngây ngô: tỷ, em hiểu rồi.

Nghiêm Thiều Nguyệt: Xú tiểu tử, lần sau mà còn suy nghĩ linh tinh tỷ sẽ đi Z thị đánh em.

Diệp Hiểu Tư rất khinh thường hứ một tiếng.

Mới không tin tỷ nỡ đánh mình.

Hơi thở vốn nặng nề chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, Diệp Hiểu Tư lúc này mới đem khung chat ẩn xuống, tiếp theo mở game lên.

Sau đó, cực kỳ hoảng sợ.

Bích y nữ tử đã đứng ở cạnh nàng rồi, dấu chấm than ở trên đầu bạch y thư sinh luôn luôn lóe lên, mở ra, là rất nhiều tin nhắn.

Sương Nguyệt Dạ: ta tới rồi.

Sương Nguyệt Dạ:?

Sương Nguyệt Dạ:??

Sương Nguyệt Dạ: lại ẩn game?

Sương Nguyệt Dạ:.....

Diệp Hiểu Tư nhìn tin nhắn đầu tiên, gửi tới lúc cô mới login không bao lâu, mà tin nhắn cuối cùng lại là năm phút trước.

Có chút lo sợ bất an nhắn lại: ách, ta vừa ẩn game, ngươi...

Ngươi luôn luôn chờ ta?

Cô muốn hỏi như vậy, nhưng không dám hỏi, huống hồ...

Tuy nói rằng muốn đặc biệt hơn, nhưng không thể luôn đối Nguyệt Dạ mơ hồ như vậy, mặc dù chỉ là trò chơi.

Sương Nguyệt Dạ thực mau nhắn lại, rất đơn giản: làm nhiệm vụ đi.

Diệp Hiểu Tư sửng sốt, sau đó: a, được.

Đồng hồ đã điểm chín giờ rưỡi, từ lúc này đến mười giờ,chỉ còn lại có nửa giờ.

Biết rõ ràng thói quen của Sương Nguyệt Dạ, Diệp Hiểu Tư nhìn Sương Nguyệt Dạ triệu hồi thú cưỡi ra, nhưng lại không lên theo.

Sương Nguyệt Dạ:?

Chính là tiểu bạch kiểm: hôm nay có thể không cưỡi thú cưỡi được không?

Sương Nguyệt Dạ tựa hồ có chút không rõ tại sao, nữ hiệp cưỡi trên thú cưỡi, không có bất cứ động tĩnh gì.

Một phút đồng hồ sau, mới thu thú cưỡi vào.

Diệp Hiểu Tư nhìn bích y nữ tử cùng bạch y thư sinh sóng vai mà đứng ở trong màn hình, ánh mắt càng phát ra ôn nhu, nhịn không được viết ra: à, hôm nay, ta không muốn đi quá nhanh tới nơi cần đến.

Sương Nguyệt Dạ qua thật lâu mới trả lời: ngươi cảm thấy, đi bộ, có thể khiến thời gian trôi chậm hơn sao?

Ách?

Diệp Hiểu Tư ý thức được vấn đề.

"Hiểu Tư, hôm nay không đi xe được không?" Sau khi kết thúc lớp tự học, Kỷ Ngưng nhìn thân ảnh đang dắt xe trong bãi đỗ xe, âm thanh mang theo điểm làm nũng nói.

"Hả?" Tay phải nắm lấy tay lái, đem xe đạp từ trong hàng xe dắt ra, Diệp Hiểu Tư có chút nghi hoặc nhìn nàng, "Vì sao?"

Kỷ Ngưng tiến lên từng bước, hai tay ôm lấy cánh tay trái của Diệp Hiểu Tư, trong hai mắt tràn đầy đều là chờ mong, "Có được hay không vậy?"

"....." Diệp Hiểu Tư bất đắc dĩ cười cười, rút tay trái lại trước ánh mắt kinh ngạc thất vọng của Kỷ Ngưng, "Đem cặp sách của cậu cho tớ."

"Ân?" Kỷ Ngưng chớp chớp mắt, sau đó nghe thấy một giọng nói trước sau như một luôn bình thản nhưng mang theo lo lắng, "Cậu muốn khoác một cái cặp nặng như vậy đi bộ?"

Đem cặp sách đang đeo ở trên lưng đưa cho Diệp Hiểu Tư, nhìn thấy nàng đem cặp sách của mình treo lên xe, sau đó đưa tay trái đến trước mặt mình, Kỷ Ngưng nở nụ cười, cao hứng ôm chầm cánh tay của cô.

Ha ha đứa ngốc này.

Hai người trong đêm tối như vậy, dắt theo một cái xe đạp, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng trò chuyện về các chủ đề thuận miệng nói ra.

Thẳng đến khi tới nhà Kỷ Ngưng thì Diệp Hiểu Tư mới đem xe dừng lại, sau đó đem túi sách đưa cho người vẫn còn đang ôm lấy tay trái của mình kia.

Kỷ Ngưng nhìn nhìn chung quanh, sau đó tiến đến bên tai Diệp Hiểu Tư, rất nhẹ rất nhẹ nói, "Đi bộ, thời gian trôi qua chậm hơn."

Sau đó hôn lên hai má gần trong gang tấc của người kia, cười nhẹ chạy vào trong hành lang, xoay người, đối với cái người vẫn còn đang ngơ ngác sờ sờ hai má của chính mình kia nói to, "Đứa ngốc Hiểu Tư, ngày mai gặp."

Đứa ngốc Hiểu Tư, ngày mai gặp.

Thế nhưng sau này, ngày mai của một ngày nào đó, các cô không còn gặp lại nhau nữa.

_______________________

Beta: Nghiêm Thiều Nguyệt tỷ, chị đúng là mẫu người con gái tuyệt vời mà, tỷ ơi làm bạn gái em đi O(≧∇≦)O

Hách Liên Thiền Hàn: *lườm* *rút độc dược ra* nói lại xem

Vợ Beta: *lườm* *cười tươi như hoa* em nói lại thử xem

Beta: *rùng mình* em... em không dám nữa đâu, cất độc vào đi, chết người như chơi đó ((((ヽ(゚Д゚)ノ

À, chỉ là tui xàm quần, không có gì làm, nên viết ra chơi thôi:v bạn nào không thích, có thể lướt qua nha, à, Hách Liên Thiền Hàn là lão bà của Nghiêm Thiều Nguyệt đó nha, xuất hiện ở cuối cuối thì phải, nếu muốn biết thêm nhiều chi tiết mấy bạn qua truyện Cuốn thứ 2 trong hệ liệt Tiểu Bạch luôn đấy (。┰ω┰。)

Chương 30 tối tui đăng nha, giờ đi ngủ cái =]]]]