Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 63



Nếu không phải hành động và suy nghĩ có đôi khi trái ngược nhau, thì khi mà ngoài miệng từ chối nhưng lại rất muốn động tay động chân, chỉ cần người ta động não một chút, sẽ nhìn ra được manh mối.

Mà khi bạn từ chối một người, nhưng lại có chút do dự không biết nên hay không, thì dưới sự kiên trì của đối phương, cuối cùng hơn phân nửa sẽ thuận theo.

Đối với Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà vào lúc này, hai câu trên là vừa đúng.

Mặc dù Thẩm Giáng Niên bị sốt cao mơ hồ, nhưng mà khả năng nhìn mặt bắt hình dong không hề giảm. Thẩm Giáng Niên sinh bệnh thậm chí hiểu rõ cách thu phục Thẩm Thanh Hoà hơn Thẩm Giáng Niên lúc tỉnh táo, cô sẽ không quá nhút nhát, cũng không quá thẳng thừng, càng sẽ không vội. Nó có điểm giống như nước ấm nấu ếch xanh. Bắt đầu từ những chi tiết, thực thi từng bước một, thử thăm dò dây dưa... Chỉ cần Thẩm Thanh Hoà không đẩy cô ra, cô sẽ tiếp tục hành động. Không phải vì sinh bệnh mới quấn lấy người, mà ngày thường cô vẫn luôn quấn lấy Thẩm Thanh Hoà, chỉ là lúc Thẩm Giáng Niên tỉnh táo sẽ không làm thế.

Về phần Thẩm Thanh Hòa, cô ấy hoàn toàn tỉnh táo, nhưng người mà cô ấy đang đối mặt với người không tỉnh táo... Vì vậy, thiên kim nhà họ Thẩm đã đạt tới giới hạn cao của kiên nhẫn và bao dung. Thẩm Giáng Niên khiêu khích như vậy, Thẩm Thanh Hoà cắn chặt môi, để không kêu lên tiếng, hàm răng trắng nõn cắn nhẹ rồi mạnh vào quả châu, đầu lưỡi hồng hào đẩy đưa lúc nhanh lúc chậm, đôi môi áp lên quầng vú, cọ xát như có như không...

Không phải Thẩm Thanh Hoà không muốn né, mà né không được, Thẩm Giáng Niên theo sát, nhưng một tiểu hổ bị cai sữa, bởi vì không muốn buông cho nên cắn chặt, đôi khi dùng lực quá mức, Thẩm Giáng Niên sẽ nhăn mặt vì đau, nhưng Thẩm Giáng Niên dường như biết, mỗi lần sau lần cắn đau dùng đầu lưỡi để xoa dịu nó. Sự kích thích đau đớn này thực sự không thể chịu nổi.

Cô không thể né tránh, chứ đừng nói là đẩy người kia ra. Sau khi Thẩm Thanh Hoà đợi cơn tê dại qua đi, cô hít một hơi thật sâu, vuốt ve gáy Thẩm Giáng Niên và nhẹ nhàng luồn vào tóc cô ấy. Quả nhiên, Thẩm Giáng Niên ăn đau, cái miệng nhỏ lập tức buông ra.

Thẩm Thanh Hoà vừa định buông ra, Thẩm Giáng Niên lại định cắn cô, Thẩm Thanh Hoà vuốt ve mặt cô, trên má ửng hồng, giọng có chút nghiêm khắc nói: "Không cho phép lộn xộn, nằm xuống đi ngủ." Thẩm Giáng Niên mấp máy miệng, hít sâu một hơi, không nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối.

Thẩm Thanh Hoà tự mình nằm xuống, Thẩm Giáng Niên cũng ngoan ngoãn nằm xuống cùng cô.

Đêm, yên tĩnh, Thẩm Thanh Hoà không biết mấy giờ rồi, nhưng luôn cảm thấy trời đã sáng, chủ yếu là do Thẩm Giáng Niên lăn lộn quá lâu. Ngôn Tình Tổng Tài

Thẩm Thanh Hoà mặc dù mệt nhưng cô không buồn ngủ, qua ánh đèn tường, cô có thể nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt của Thẩm Giáng Niên sáng ngời nhìn cô chằm chằm: "Em muốn ngủ sao?" Thẩm Thanh Hoà hỏi, Thẩm Giáng Niên ngây ngốc lắc đầu, mắt nhắm mắt mở.

"Không buồn ngủ cũng nhắm mắt lại."

"Người cũng nhắm à?" Thẩm Giáng Niên chớp chớp mắt hỏi.

"Tôi ngủ rồi."

"Em cũng vậy." Thẩm Giáng Niên bắt chước giọng điệu của cô, Thẩm Thanh Hoà híp mắt, Thẩm Giáng Niên cũng bắt chước phong cách của cô.

Thẩm Thanh Hoà không biết Thẩm Giáng Niên sẽ chơi chiêu gì tiếp theo. Chắc do lăn lộn quá lâu Thẩm Thanh Hoà luôn cảm thấy trong khoảnh khắc im lặng này có ẩn chứa "sát khí" nào đó, Thẩm Giáng Niên nhất định phải có thủ đoạn mới đúng không?

Thẩm Giáng Niên mở miệng một cái nói cái gì xấu là cái đó thành sự thật, miệng của Thẩm Thanh Hoà có lẽ bị Thẩm Giáng Niên hôn lâu như vậy, chắc cũng dính được chút linh nghiệm, cô vừa mới nghĩ như vậy, Thẩm Giáng Niên lại không an phận, nhích đến trước mặt Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà nằm yên không nhúc nhích.

Thẩm Giáng Niên giơ cánh tay lên, khoác lên người Thẩm Thanh Hoà, ôm rất chặt nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn không nhúc nhích.

Hai chân của Thẩm Giáng Niên cũng không nhàn rỗi, cô luồn một chân xuống dưới đùi phải Thẩm Thanh Hoà, uốn cong chiếc chân dài của mình móc vào đùi của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà vẫn chống cự không nhúc nhích, nhưng... Thẩm Thanh Hoà suy nghĩ: Ngàn vạn lần đừng như cô nghĩ. Suy nghĩ còn chưa kịp kết thúc, Thẩm Giáng Niên đã dùng lực kẹp chặt hai chân anh, có lẽ chưa đủ gần, Thẩm Giáng Niên đã cọ sát vào người cô.

Da đầu Thẩm Thanh Hoà tê dại một hồi, cô không có cách nào phớt lời, cảm giác hai nơi ập đến. Đôi ngực mềm mại của Thẩm Giáng Niên đang áp vào người cô, sự đụng chạm mềm mại khiến làn da của Thẩm Thanh Hoà nóng lên; điều khủng khiếp nhất, Thẩm Giáng Niên khoả thân, hoàn toàn mở ra thế giới riêng tư giữa hai chân, hướng đến cơ thể của Thẩm Thanh Hoà.

Hơi thở của Thẩm Thanh Hoà gấp gáp, cô ấy cần phải hết sức kiềm chế để hơi thở của mình ổn định. Tôi không biết bạn đã trải nghiệm chưa, khi bạn nhắm mắt lại và trải nghiệm mọi thứ xung quanh bằng các giác quan khác với thị giác, cảm giác xung quanh bạn sẽ được phóng đại lên gấp nhiều lần. Thẩm Thanh Hoà lúc này nhắm mắt lại, giống như vừa rồi cô có thể nghe thấy âm thanh khi làn da của Thẩm Giáng Niên chạm vào cơ thể cô, giống như một ngọn lửa đang cuồng nộ, không biết khi nào sẽ đốt cháy thành tro tàn.

Nếu Thẩm Giáng Niên giữ tư thế này, Thẩm Thanh Hoà cũng có ý định chấp nhận cô ấy. Nhưng mà... tiểu sư tử không an phận, nếu lúc không sinh bệnh chỉ số an phận có lẽ 1.0, thì bây giờ sinh bệnh chỉ số an phận lại là 9.0. Hai chân của Thẩm Giáng Niên không ngừng đụng vào đùi Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà có lẽ đoán được tư thế lúc này, kẹp chặt hai chân cô, dùng lực ở eo cô, nâng mông về phía trước... Lần này, lực vừa đủ, nơi tư mật chạm vào đùi một cái rồi rời đi trong chốc lát.

Thẩm Thanh Hoà nghiến răng, dây tóc bóng đèn trong não cô bị nhiệt độ bất thường làm bỏng khiến đầu Thẩm Thanh Hoà ong ong, lần này không chỉ da đầu tê dại mà cả người cũng nhũn ra.

Nếu Thẩm Giáng Niên làm điều này một lần nữa, Thẩm Thanh Hoà sẽ mở mắt ra và ngăn cô ấy lại. Vốn dĩ bị đau bụng kinh và cảm giác khó chịu bên dưới, cho nên cô không có hứng thú làm tình, nhưng mà vào ban đêm thế này, gặp một Thẩm Giáng Niên sinh bệnh, khiến cô dấy lên dục vọng.

Thẩm Thanh Hoà nhớ đến lần đó sau khi cô và Thẩm Giáng Niên gặp mặt nhau, Thẩm Duyệt từng hỏi cô, cảm giác thế nào, lãng mạn không? Lúc đó Thẩm Thanh Hòa đang ở trong văn phòng rộng rãi sáng sủa của tập đoàn Nhã Nại, cô chống cằm nhìn ra những đám mây đung đưa, cái này làm cô đến những thay đổi của Thẩm Giáng Niên khi ở dưới thân người cô. Lãng mạng sao? Không biết, Thẩm Thanh Hoà không hiểu lắm về cái gọi là lãng mạn của người thường, đối với mấy người trong công ty hay nói cái gì mà lãng mạng này nọ, cô thấy thật ấu trĩ. Cho nên lãng mạn thì không có, nhưng lãng, thật ra có.

"Lãng" là lúc gặp nhau, cái dáng người xinh đẹp quyến rũ mềm mại của Thẩm Giáng Niên đã khiến Thẩm Thanh Hoà mê mẩn; Thẩm Thanh Hoà cho rằng đó là cái lãng cao nhất rồi, nhưng giờ phút này, cô thật sự nghi ngờ phán đoán ban đầu của cô. Có khi nào cái lãng kia chỉ mới là khởi đầu? Rốt cuộc, Thẩm Giáng Niên có bao nhiêu lãng chứ? Không trách Thẩm Thanh Hoà được, vì lúc này đây, Thẩm Giáng Niên lại đổi kiểu mới, hai chân câu chặt lấy cô, nơi tư mật kề sát da thịt, đánh vòng nhẹ nhàng.

"A~" Thẩm Giáng Niên cọ xát thoải mái, thì đột nhiên tai bị véo một cái, đúng là hơi đau. Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy vẻ mặt ấm a ấm ức của cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn so với dự đoán, "Không phải tôi bảo em đừng lộn xộn sao?"

"Em làm nhẹ mà." Thẩm Giáng Niên nghiêm túc giải thích, giống như cô không có làm gì quá mức so với yêu cầu của Thẩm Thanh Hoà.

"Tôi bảo em ngủ, thế đây là ngủ à?" Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà nghiêm nghị hơn.

"Nhắm mắt rồi mà." Thẩm Giáng Niên ấm ức nói, đùi của Thẩm Thanh Hoà vẫn kẹp giữa hai chân cô.

"Bỏ chân ra." Hơi thở của Thẩm Thanh Hoà có chút lộn xộn, Thẩm Giáng Niên tiếp tục tán tỉnh như vậy cô cũng không nhịn được, đó là điều chắc chắn, vốn dĩ cô đã rất thích cơ thể của Thẩm Giáng Niên, ôm người này vào ngực, cô vẫn nỗ lực sắm vai Liễu Hạ Huệ, nhưng mà Thẩm Giáng Niên luôn thách thức giới hạn của cô.

Thẩm Giáng Niên nghe thấy giọng điệu có phần hung dữ, không chắc Thẩm Thanh Hoà có thực sự tức giận hay không. Vì vậy, thay vì buông chân ra ngay lập tức, cô chớp mắt, nhướng người đến nũng nịu lấy lòng Thẩm Thanh Hoà, ngoài miệng còn nói lời ngoan ngoãn, "Ngủ nha~" Sau đó, đôi mắt ướt át nhắm lại, gương mặt cọ cọ cánh tay Thẩm Thanh Hoà, khò khò, giả vờ ngủ.

Thẩm Thanh Hòa thực sự... bất lực, đoán chừng lúc Thẩm Giáng Niên còn nhỏ, hẳn là một đứa trẻ nghịch ngợm, là cái loại con nít ranh. Thẩm Giáng Niên không lộn xộn, thế là Thẩm Thanh Hoà cho cô cơ hội khác, không yêu cầu cô buông chân ra. Lần này, Thẩm Giáng Niên rất thông minh, nhịn một hồi lâu. Có lẽ, cô ấy nghĩ rằng mình đã chịu đựng nó trong một thời gian dài... nhưng thực tế là chưa đầy 5 phút.

Chân của Thẩm Giáng Niên hình như bị đè nên có chút tê, giật giật một cái, sợi dây tóc bóng đèn sáng chói trong đầu Thẩm Thanh Hoà lại không ngừng căng lên. Nói là không ép Thẩm Giáng Niên làm cái gì hết, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà không yên tâm, người phụ nữ bé nhỏ này không an phận từ trong xương cốt. Mới vừa rồi vờ ngoan hiền, để lúc sau càng thêm phóng túng.... Cho nên, Thẩm Thanh Hoà yên lặng chờ đợi.

Quả nhiên, cái cô đợi đã đến, Thẩm Giáng Niên cử động rất nhẹ, dùng lực nhẹ về phía Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà đêm nay, có lẽ bị tra tấn đến phát điên, cho nên đột ngột giật chân, vừa lúc đón ý hùa theo động tác của Thẩm Giáng Niên.

Nơi tư mật cùng với da thịt hoàn toàn chạm vào nhau, lần này, bởi vì động tác của Thẩm Thanh Hoà, kích thích mãnh liệt, Thẩm Giáng Niên không kìm chế được, rên nhẹ, "Ưm...." Nếu là trước kia rên nhẹ thì Thẩm Thanh Hoà sẽ hành động không cần suy nghĩ. Thẩm Giáng Niên chỉ muốn bản thân thoải mái, mà lại đi tra tấn cô, nhưng hiện tại Thẩm Giáng Niên đang là người bệnh, còn phát sốt cao, nên cô kìm nén, khắc chế bản thân, thỏa hiệp lần nữa.

Bây giờ, không chỉ có trong lòng phát giận, mà người mặt cũng đã nổi giận: "Lấy chân ra." Lần này, giọng nói của Thẩm Thanh Hoà lạnh lùng. Cơ thể Thẩm Giáng Niên run lên một cái, rõ ràng là bị giật mình. Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn không cho sắc mặt tốt, "Không được dựa đến gần đây nữa, ngủ đi." Thẩm Thanh Hòa chủ động đẩy "thảm hoạ" dục vọng ra.

Lần này, hai người đã kéo khoảng cách ra, Thẩm Giáng Niên ấm ức nhìn cô, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà vẫn bất động thanh sắc, giọng nói lạnh nhạt: "Đừng nhìn tôi nữa, ngủ!" Dứt lời, xoay người qua bên khác, không thèm để ý đến Thẩm Giáng Niên nữa. Nếu nhìn vào đôi mắt ướt át kia một hồi lâu, cô sợ cô sẽ mềm lòng, làm cô nhịn không được không thèm thương hoa tiếc ngọc, muốn yêu, muốn hung hăng... mà làm.

Trong lúc này, phía sau có tiếng động như nhích gần đến cô, Thẩm Thanh Hoà đều lạnh lùng nói, "Không được lại gần đây." Tiếng động phía sau dừng lại. Sau mấy lần như thế, phía sau yên tĩnh một lúc, Thẩm Thanh Hoà mới nhẹ nhàng thở ra, rồi phía sau lại có động tĩnh, giống như không có nhích đến gần cô, mà xoay người. Thẩm Thanh Hoà nghe một hồi, cứ thấy Thẩm Giáng Niên sột soạt, nhịn một hồi lâu lại hỏi: "Khó chịu à?" Thẩm Giáng Niên không trả lời.

Rõ ràng là cảm thấy sau lưng có chút lún, Thẩm Thanh Hòa định quay đầu nhìn lại, lại thấy Thẩm Giáng Niên trần như nhộng đã đứng dậy đi về phía cửa phòng ngủ, "Em muốn làm gì?" Thẩm Thanh Hoà cũng đứng dậy.

Thẩm Giáng Niên không đáp lại cô, tiếp tục đi về phía trước, Thẩm Thanh Hoà xuống giường cao giọng: "Đứng lại, tôi hỏi em đó, trả lời tôi!" Ba câu có chút gay gắt, Thẩm Giáng Niên đứng lại, cúi đầu gãi giữa hai chân, trầm giọng nói: "Đi tắm."

"Em còn đang bệnh, mai rồi tắm." Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, sợ Thẩm Giáng Niên lại khó chịu.

"Em khó chịu." Thẩm Giáng Niên đáng thương nói, Thẩm Thanh Hoà vội vàng đi tới, "Khó chịu ở đâu?"

"Chỗ này." Thẩm Giáng Niên vẫn cúi đầu, xoa giữa hai chân, "Ướt."

.... Quả nhiên là tiểu yêu nghiệt!

Thẩm Thanh Hoà làm sao yên tâm để Thẩm Giáng Niên tắm một mình, "Tôi tắm cho em, em có ngoan không?" Thẩm Giáng Niên gật đầu như một đứa trẻ ngoan. Thẩm Thanh Hoà kéo tay cô đi đến nhà tắm, "Ngâm bồn tắm." Thẩm Giáng Niên đến nhà tắm, nhìn thấy bồn tắm không có nước.

"Trễ rồi, mai lại ngâm." Thẩm Thanh Hòa lo cũng không phải chuyện giờ giấc, mà Thẩm Giáng Niên, "kẻ tái phạm" này, cô lo sẽ xảy ra chuyện gì không tốt.

"Em muốn tắm bồn." Thẩm Giáng Niên đứng trước bồn tắm nói ra yêu cầu của mình. Bất kể Thẩm Thanh Hoà nói gì, cô ấy luôn nói "Muốn tắm bồn.".

"Vậy thì em tự ngâm mình đi." Thẩm Thanh Hoà không tin, Thẩm Giáng Niên chỉ đơn giản muốn tắm bồn. Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu nhìn cô, chớp chớp mắt, ừ một tiếng, thế mà đã đồng ý rồi.

Thẩm Thanh Hoà đi mở nước vào bồn cho cô, điều chỉnh nhiệt độ, đỡ người nằm trong bồn tắm. Thẩm Giáng Niên có vẻ như thoải mái, hừ một tiếng, "Tôi đi ra ngoài, đừng tắm lâu quá, cần gì thì gọi cho tôi." Thẩm Thanh Hoà muốn xem cô có thể tắm trong bao lâu.

Thẩm Giáng Niên không đáp lại, chỉ là đầu ngón tay phe phẩy trong nước, Thẩm Thanh Hoà tự hỏi có phải bị tra tấn lâu rồi không, cho nên làm thế nào cũng nghe ra hương vị dục vọng. Thẩm Thanh Hoà không thèm nhìn nữa, đi thẳng ra ngoài. Thẩm Thanh Hoà từ trong nhà tắm đi ra, nhẹ nhàng thở ra, làm dịu đi cảm giác khó chịu trong người.

Một lúc sau, bên trong không có âm thanh gì nữa, Thẩm Thanh Hoà không thể chịu đựng được nữa, nghĩ đến việc tại sao mình phải phân cao thấp với Thẩm Giáng Niên, rốt cuộc người này cũng đang bệnh. Thẩm Thanh Hoà gõ cửa, nhưng bên trong không có âm thanh gì, cô đẩy cửa đi vào, không khỏi há hốc mồm, hít một hơi thật sâu.

Thẩm Giáng Niên đã ra khỏi bồn tắm, lưng cô ấy quay về phía Thẩm Thanh Hoà, hai tay của cô ấy đang di chuyển giữa hai chân. Khi Thẩm Thanh Hoà bước vào, dường như cô ấy không để ý, Thẩm Thanh Hoà không biết cô ấy đã tắm rửa bao lâu, luôn lặp đi lặp lại cái xoa phía dưới, thỉnh thoảng khi xoa đến chỗ nhạy cảm, lại khẽ rên rỉ.

Thẩm Thanh Hoà hô hấp dồn dập, giọng nói có chút gấp gáp: "Em làm gì vậy?"

Thẩm Giáng Niên đột nhiên quay đầu lại, bực bội nói: "Em không rửa sạch được." Có lẽ là tự làm đau mình, cô khẽ hừ một tiếng, yếu ớt nói: "Vẫn luôn khó chịu." Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống.

Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu, mím môi đi tới, Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay cô, "Rửa cho em đi." Thế giới trơn trượt cũng là thế giới đầy dục vọng.

"Rửa không sạch à." Thẩm Thanh Hoà bế ngang người lên, "Vậy tôi đến trừ diệt hoả khí của em."