Chờ Em! Tôi Nguyện Một Đời

Chương 31: Ra mắt



Hạ Anh dù có cả một buổi chiều để chuẩn bị quà về ra mắt gia đình nhà người yêu, nhưng có lẽ vẫn là quá ít thời gian đi. Cô gọi điện thoại xin tư vấn từ dì An Nhiên cộng thêm anh quân sư bên cạnh nhiệt tình đến thế thì đương nhiên không có lí do gì lại không chọn được quà ưng ý cả. Hạ Anh đã rất tỉ mỉ và đặt nhiều tâm huyết vào đó mặc dù Nam Phong luôn khuyên cô nên đơn giản hóa, càng không nên quan trọng chuyện quà gì? Nhưng đối với Hạ Anh thì cô không thể không để ý được.

Vấn đề còn lại chính là tâm lý của Hạ Anh, cũng không phải là lần đầu tiên đến nhà anh. Với mẹ của anh cô cũng có phần quen rồi, bà thật sự rất quý Hạ Anh. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, bà đã có cảm giác quen thân đến lạ. Sau đó càng tiếp xúc bà càng muốn có một cô con gái như Hạ Anh, cho nên phải triệt để vun vào cho con trai bà thôi.

Nửa năm qua bà còn dành nhiều thời gian cho Hạ Anh hơn con trai mình nữa. Đôi khi là bản năng của một người mẹ bà thực lòng muốn quan tâm và chăm sóc cho cô bé. Nhiều lúc lại lấy thân phận là mẹ của bạn trai cô mà gọi Hạ Anh đi mua sắm chút gì đó cho ba con Nam Phong, bà cũng không ngại dạy cho cô biết nên chọn đồ cho Nam Phong như thế nào sẽ hợp. Bà lại càng không ngại bán đứng cậu quý tử nhà mình mà nói cho Hạ Anh biết hết cả thói xấu của anh. Thật sự không trừa cho Nam Phong một chút mặt mũi nào rồi.

Riêng đối với ba của Nam Phòng thì tuyệt nhiên cả hai mẹ con anh rất hiếm khi nhắc đến, thời gian đâu cô còn nghĩ có thể do mối quan hệ của họ không tốt. Nhưng khi thấy Nam Phong rất tự hào về ông thì Hạ Anh lại có suy nghĩ khác, cô tin là mọi người đều có lí do, đến khi thích hợp cô sẽ hiểu thôi. Và đây chính là khi thích hợp đó đấy, vậy mà trăm ngàn lần cô lại không thấy hôm nay nó thích hợp một chút nào. Thôi thì dâm lao phải theo lao, đến lúc này cô đã không thể từ chối nữa rồi.

Suy nghĩ thông suốt, Hạ Anh hít một hơi thật dài lấy lại tinh thần mà cùng Nam Phong vào nhà. Hiểu tâm trạng của người yêu, Nam Phong đan lấy tay cô còn có ngón tay cái của anh khẽ xoa xoa ngón tay nhỏ nhắn của Hạ Anh như nói lời động viên khích lệ, lại vô cùng đúng thời điểm như thế, đúng là tâm linh tương thông mà.

Ba của Nam Phong vừa đi từ trong phòng bếp ra thì nhìn thấy đôi trẻ, ông mỉm cười hỏi han các con đi về sớm vậy? Có mệt không? Đến chơi còn mang quà cáp khách sáo thế làm gì? Sau thủ tục chào hỏi cùng những lời thật lòng của Hạ Anh thì cuối cùng ông cũng vui vẻ nhận quà. Ông còn nói muốn bóc luôn, rồi kết quả là không ngừng ướm thử chiếc cà vạt mới lên người, xem ra vô cùng hài lòng, ông còn nói Lý phu nhân sau này có hay không nên để Hạ Anh tư vấn cho bà việc chọn đồ cho ông? Thật sự làm Hạ Anh ngại đến đỏ mặt, nhưng cô cảm nhận được đó không phải là những lời khách sáo, mà ngược lại đó là sự gần gũi, là tình cảm của gia đình. Phút chốc cô còn quên mất ông chính là nguyên Tổng Bí Thư Lý Uy Vũ.

Khi gặp trực tiếp ba của Nam Phong so với những gì Hạ Anh đã nghĩ thật sự khác xa. Hạ Anh bây giờ mới hiểu thế nào là "người đàn ông có thể lên được phòng khách thì cũng có thể xuống được nhà bếp". Nam Phong lại rất giống ba, cô tự thấy mình vô cùng cô cùng may mắn khi có một anh người yêu thập toàn như vậy.

Lúc này Khánh Duy mới từ đâu ùa vào như một cơn gió mang khuynh hướng của bão giật cấp mười trở lên, làm cả nhà cùng chú ý:

- Xin chào cả nhà ạ, con xin lỗi vì có việc đột xuất, nhưng những gì bác dặn con đã mang về hết rồi đây.

Cậu ta vừa thở vừa nói đồng thời đặt vài cái túi lớn nhỏ các loại vào bếp rồi hồng hộc chạy quay lại phòng khách mà tiếp:

- Ơ, ai cũng có quà? Thế của con đâu ạ.

Khánh Duy nhìn qua đã hiểu tình hình liền bắt được trọng điểm mà trêu Hạ Anh, nhưng vẫn là bị Lý phu nhân dập tắt:

- Quà của con rất nhiều ở trong này, đi.. đi theo bác chỉ cho con.

Nói rồi bà một mạch lôi cậu ta vào bếp cùng mình, cũng không quên đẩy đôi trẻ lên phòng mà tranh thủ chuẩn bị đồ cho chuyến công tác vào ngày mai của Nam Phong. Hạ Anh đương nhiên cũng nắm được lịch trình, nhưng dù gì vẫn thấy mình nên vào bếp xem giúp được gì không vẫn là hợp lý nhất, nên cô nói muốn vào bếp với bà. Trước sự ái ngại của Nam Phong thì mẹ anh rất hiểu mà nói hôm nay cô là khách đặc biệt, muốn vào bếp thì còn nhiều cơ hội, sau này bà sẽ dạy cho cô dần dần, chưa gấp chưa gấp.

Lên đến phòng, đây là lần đầu tiên Hạ Anh vào phòng riêng của Nam Phong, cô liền muốn xem qua một chút. Nam Phòng luôn nhìn cô mà trên mặt không giấu nổi nụ cười:

- Em thấy nhà anh có vui không, thật sự ở nhà ba mẹ anh luôn như vậy, họ thoải mái lắm.

- Vâng, hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của em. Em càng không ngờ ba anh còn nấu ăn nữa.

- Ba nấu ăn rất ngon nhưng cũng ít khi vào bếp, hôm nay là đặc biệt bị mẹ anh lôi kéo nữa đấy.

Hai người vừa trò chuyện vừa xem cái này cái kia một lúc, Nam Phong thấy đúng là cũng cần chuẩn bị đồ cho chuyến đi Thành Phố Hồ Chí Minh một tuần tới.

- Em muốn cùng anh chuẩn bị đồ không? Anh còn không muốn đi một chút nào đây!

- Sao vậy anh? Công việc có gì không như ý sao ạ?

- Không phải, là vì không nỡ xa em.

Hạ Anh biết đang bị trêu nhưng vẫn là có chút đỏ mặt, cô định cảnh cáo anh bằng một cái cấu thật mạnh vào eo anh, nơi duy nhất mà Nam Phong bị nhột. Tuy anh cũng không rõ tại sao Hạ Anh lại biết điều đó chỉ biết rằng cô rất hứng thú với việc bắt nạt anh, còn anh lại vô cùng tận hưởng cái cảm giác này. Nhưng lần này Nam Phong không để cô dễ dàng đạt được mục đích, anh xoay người bắt được tay cô liền thuận thế kéo sát vào người mình, hoàn hảo dặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.

Hạ Anh nghĩ đến phụ thân phụ mẫu còn ở dưới nhà mà thoáng rùng mình, cô đẩy anh ra rồi vội vàng đi lấy đồ mang đến vali của anh.

Là lần đầu tiên Hạ Anh tự tay chuẩn bị đồ cho anh, có chút lúng túng vì còn chưa rõ vị trí đồ dùng của Nam Phong, nhưng lại rất chính xác lấy những thứ mà anh cần. Thậm trí trang phục cho ba cuộc hợp quan trọng cũng vô cùng vừa ý, Nam Phong không khỏi ngạc nhiên, những vẫn là muốn ghẹo cho người yêu đỏ mặt mới chịu:

- Em là đủ tiêu chuẩn lấy chồng rồi đấy.

- Không phải anh xúi em tảo hôn đấy chứ? (em mới mười bảy tuổi thôi)

- À, uhm thì đủ mười tám tuổi nên kết hôn luôn kẻo phí một tài năng.

- Lấy chồng cũng cần tài năng sao?

- Đúng vậy, chuẩn bị đồ cho chồng cũng là một loại tài năng. Không phải ai không học mà cũng đã biết như em đâu.

- Anh..

Nam Phong cười càng vui vẻ, nhìn khuôn mặt viết rõ hai chữ hạnh phúc của anh thì người muốn kết hôn sớm không cần chỉ tên cũng hiểu là ai rồi.

Bữa cơm mà mẹ anh chuẩn bị dựa trên khẩu vị của Hạ Anh là chính nên cô ăn món nào cũng thấy ngon miệng. Khánh Duy cũng góp phần không nhỏ làm cho không khí càng trở nên thoải mái và vui vẻ hơn.

Ba Anh không nói nhiều trong bữa ăn nhưng cũng không quá khắt khe chuyện vừa ăn uống vừa nói chuyện, chỉ là đối với ông thì khi đã bước vào cửa nhà tức là chuyện công việc đã bị bỏ lại bên ngoài. Có lẽ vì vậy mà trong gia đình lúc nào cũng có không khí dễ chịu như thế.

Hạ Anh cũng không ngại nói về gia đình mình, Ông Vũ không ngạc nhiên vì đã được vợ ông tâm sự từ trước đó rồi, là ông cũng nóng lòng muốn gặp đứa nhỏ mà bà vô cùng yêu quý này. Sự đơn thuần và thông minh của Hạ Anh luôn là điểm cộng cho cô trong bất cứ mối quan hệ nào. Đối với ông Vũ càng không quá quan trọng gia đình cô có môn đăng hậu đối hay không, mà điều ông quan tâm chính là con người của cô bé thế nào? Có xứng với con trai ông, và có hợp với gia đình mình hay không?

Quả thực nếu bây giờ Hạ Anh đã ngoài hai mươi tuổi thì chắc chắn ông sẽ giục con trai mình "cưới vợ thì cưới liền tay" luôn rồi.

Về đến nhà Hạ Anh vẫn còn có cảm giác không chân thực, chẳng phải việc về ra mắt gia đình người yêu luôn là điều các cô gái vô cùng lo lắng sao? Không những thế mà nếu không may lần đầu gặp mặt đã để lại ấn tượng xấu thì mối quan hệ của hai người cũng vì thế mà đi xuống hay sao? Vậy mà cô lại chỉ có cảm giác như mình vừa ăn cơm tối cùng gia đình mình, không hề căng thẳng như cô đã nghĩ. Việc gì quá suôn sẻ cũng thường làm người ta hoài nghi, hay chính là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Cả đêm Hạ Anh chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, hạnh phúc có, vui vẻ có nhưng vẫn có thứ gì đó mơ hồ khiến cô không thể an yên. Cho đến khi cô thiếp đi cũng khi trời gần sáng, là khi có ai đó đang phải vội vã ra sân bay, đang phải chuẩn bị cho hành trình mang tên nỗi nhớ đến cháy lòng suốt một tuần tới.

Hạ Anh thức giấc cũng là chuyện của mười giờ sáng rồi, là ngày nghỉ nên cô tự thưởng cho mình một hôm ngủ nướng. Bữa sáng của cô chính là những tin nhắn từ Nam Phong khi nãy, chỉ cần nhìn màn hình điện thoại cũng đủ để cô vui cả ngày rồi. Đúng là tình yêu nó luôn có lí lẽ riêng, cho nên với những người đang yêu càng khó có thể che giấu, khó có thể bình thường được.