Chờ Em! Tôi Nguyện Một Đời

Chương 42: Chờ em một đời



Ngày hôm sau Hạ Anh tan sở liền đến thẳng bệnh viện thăm Kim Thanh, cô không quên mua thêm một giỏ vài loại quả an toàn. Cũng không phải người nhà, càng không phải bạn bè thân thiết gì, Hạ Anh còn không muốn cố tỏ ra lịch sự với chị ta, nhưng dù sao bản thân cũng muốn nói vài câu.

Kim Thanh đương nhiên nằm phòng vip, chị ta với vẻ mặt đầy chán nản vì phải chôn chân tại nơi này. Thấy Hạ Anh đến chị ta liền lên tiếng sỉ vả:

- Cô đến đây làm gì? Đồ giết người, cô mau trả lại con tôi, trả lại đứa bé cho tôi..

- Chị hạ màn kịch này xuống được rồi, cũng không cần cảm ơn tôi vì đã giúp chị một tay. Tôi là vô tình chứ không phải cố ý. Chị cũng thật thức thời, đúng lúc máu trên tay tôi dính vào váy của chị liền biến thành chị bị ngã đến băng huyết.. cũng thật là logic rồi.

- Cô nói cái gì? Kịch gì? Cô đúng là đồ mặt dày..

- Ai mới là mặt dày chắc hẳn chị rõ hơn tôi, cái thai vốn là giả, tôi không muốn bóc mẽ chị vì nghĩ nó không liên quan đến tôi nữa rồi. Có điều chị dù thành công trở thành vợ Nam Phong nhưng không có được tình cảm của anh ấy.. cuộc sống rồi chắc chắn khổ sở rất nhiều.

- Cô im đi, cô dựa vào đâu nói cái thai là giả?

- Chị có tiền thuê người làm giả hồ sơ bệnh án, vậy chị không nghĩ tôi còn có nhiều tiền hơn để biết sự thật hay sao?

- Cô.. thực ra cô muốn gì? Cô nghĩ cô bỏ đi bao nhiêu năm, bây giờ quay về thì người vẫn còn đó đợi cô sao? Anh ấy đâu có bị mù, tại sao phải chấp nhận một con đàn bà lăng trạ, phải chấp nhận nuôi con người khác..

Hạ Anh nghe đến đây cũng không muốn thanh minh, cô chỉ cười trừ, càng thấy chị ta thật đáng thương.

- Đúng vậy, anh ấy không việc gì phải nuôi con người khác, bởi vì Anh Khôi chính là con ruột của anh ấy.

Kim Thanh như không tin vào tai mình, chị ta còn chưa ngậm được mồm vì ngạc nhiên quá mức thì Hạ Anh đã đi xa rồi, cô không quên nhắc nhở chị ta nên biết dừng đúng lúc.

Hạ Anh đi ra với tâm trạng thực cũng không tốt đẹp gì, cố càng không có tâm trí để ý đến xung quanh cho nên không biết người cô vừa đi qua chính là Lý Phu Nhân.

Bà cố công nấu cháo dinh dưỡng mang đến cho Kim Thanh, dù gì cũng cảm thấy có mấy phần lỗi do con trai mình. Hơn nữa các cụ vẫn có câu "một lần sa bằng ba lần đẻ", mất đi đứa con lại càng đau lòng cho nên thực tâm bà muốn bù đắp cho Kim Thanh.

Lại không ngờ vừa đến của phòng bệnh bà đã nghe thấy tiếng nói không nhỏ, định quay đi chờ khách của cô về bà mới vào, nhưng chợt nhận ra giọng của Hạ Anh cùng câu chuyện về đứa bé mà chính bà cũng đôi lần thấy hoài nghi? Vậy mà linh cảm của bà lại đúng thật, Kim Thanh thật sự đã lừa con trai bà, lừa gia đình bà..

Lý phu nhận vội vàng liên hệ một số mối quan hệ để làm rõ về việc cố tình giải mạo hồ sơ bệnh án của Kim Thanh, đối với bà việc này không khó, chỉ là bà không nghĩ cũng có lúc cần dùng đến mà thôi.

Vừa vào phòng lưu trữ hồ sơ bà không ngờ lại gặp Nam Phong ở đó, con trai bà đã đi trước bà một bước. Lý nhân còn chưa nhận ra có gì đó sai sai, không phải Nam Phong nên ở nhà hay sao? Mắt.. phải rồi mắt đã khỏi từ lúc nào sao bà không hay biết, người làm mẹ như bà có phải đã thất bại rồi không?

Trước sự ngạc nhiên của mẹ mình, Nam Phong chỉ cười trừ rồi nói về nhà sẽ nói cho bà nghe sau. Bây giờ cần giải quyết một số việc trước. Cũng là việc anh làm được, bà không cần lo lắng.

Nam Phong cầm bệnh án thật của Kim Thanh đến thẳng phòng bệnh, nhưng chỉ là một mảng trống không? Người cũng không để lại một dấu vết. Anh gọi điện thoại nhưng hoàn toàn không có tín hiệu.

Có lẽ Kim Thanh cũng không đủ dày mặt để gặp lại Nam Phong cùng gia đình anh. Chị ta chọn cách im lặng mà rời đi. Về phía gia đình Kim Thanh, mẹ cô biết chuyện thì ba máu sáu cơn chửi rủa con gái một trận, cũng không quên chửi lây cả một số người không liên quan. Nhưng dù sao thì kết quả vẫn là thông tin huỷ hôn từ phía gia đình Nam Phong được đưa ra khiến chiếc ghế Bộ Trưởng Bộ Thông Tin và Truyền Thông mà bố của Kim Thanh dày công dẹp đường cũng đã vào tay người khác.

* * *

Nam Phong quay lại với công việc sau gần năm tháng nghỉ ngơi, đối với anh cũng không có mấy khó khăn, mà việc khó nhất lúc này là làm sao để Hạ Anh có thể tha thứ, có thể một lần nữa chấp nhận anh.

Khi mắt anh không nhìn thấy, anh vẫn cảm nhận được sự quan tâm của cô dành cho mình, nhưng không thể nhìn ra tâm tình thật sự của Hạ Anh là gì. Anh càng cảm thấy có lỗi, càng tuyệt vọng khi bản thân mình vô dụng đến thế, nhưng Hạ Anh vẫn không rời đi, thậm trí còn cho phép anh nhận con.

Một sáng nọ, anh bị ánh sáng hắt vào phòng làm cho tỉnh giấc, Nam Phong đã vô cùng kinh ngạc khi bản thân có phản ứng với ánh sáng, anh lờ mờ nhìn được những thứ ở khoảng cách gần. Nhưng thay vì vui mừng báo tin cho mọi người thì anh lại lẳng lặng để nhìn rõ hơn mọi thứ xung quanh.

Anh Khôi thường xuyên ở cạnh anh nhất, nhưng dù thông minh đến đâu nó cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể phát hiện ra ánh mắt anh có bao nhiêu thay đổi, bao nhiêu cảm xúc.

Nam Phong càng đau lòng khi nhìn thấy những giọt nước mắt trực rơi trên khoé mắt của Hạ Anh, cô đã phải chịu những gì khi thấy người mình yêu chuẩn bị kết hôn với người con gái khác. Sẽ đau đớn ra sao khi chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh, rồi lặng lẽ quay đi. Mỗi lúc Anh Khôi đến, anh biết nó không đi một mình, nhưng Hạ Anh thậm trí còn không lên tiếng, chỉ sắp xép một chút rồi không nhanh không chậm bước đi. Cho nên dù vô cùng yêu Hạ Anh, càng không thể quên dù chỉ một chút, thế nhưng suy đi nghĩ lại Nam Phong vẫn là thấy mình không xứng đáng.

Hạ Anh có chút mệt mỏi thả bộ trên vỉa hè một đoạn khá xa, hôm nay xe của cô mang đi bảo dưỡng, Anh Khôi đã được bà nội đón về nhà chơi, thành ra cô cũng không vội về. Lại nghĩ đến quyết định xin điều động đến cơ quan thường trú của Đài Truyền Hình Việt Nam tại Nhật Bản một năm, Hạ Anh thật ra cũng không chắc chắn mình có đang làm đúng? Những chuyện không vui trong thời gian qua cũng kết thúc rồi, cô có nên cho mình và Nam Phong một cơ hội hay không? Nếu hỏi cô còn yêu anh không? Thì đương nhiên là cô chưa bao giờ hết yêu, nhưng chuyện về Kim Thanh vừa rồi làm cô cảm thấy tình yêu nó thật ra cũng giống như bản dự báo thời tiết vậy, vốn chỉ là dự báo cho nên thực tế có thể đúng cũng có thể sai?

Hạ Anh ngẩng mặt hít một hơi dài, không khí lạnh tràn vào lồng ngực lại cho cô cảm giác dễ chịu, có lẽ thời gian tới không nên nghĩ gì nữa? Mọi chuyện cứ để nó tự nhiên, không miễn cưỡng cũng chẳng câng né tránh. Cô chỉ muốn có thời gian để ổn định lại.

Nam Phong khá bất ngờ khi biết tin Hạ Anh sẽ đi Nhật, anh đã nghĩ có lẽ nào Hạ Anh là không muốn nhìn mặt anh nữa? Cảm giác chính là hụt hẫng và đau lòng, nhưng anh đã sai, đã làm tổn thương cô rất nhiều, cho nên một lời xin lỗi thật sự không thể đủ. Điều duy nhất an ủi anh lúc này chính là anh được chăm sóc Anh Khôi trong suốt thời gian cô đi vắng, anh rất muốn cho con một gia đình thực sự, nhưng thực tế bây giờ càng không dám hứa hẹn điều gì. Chỉ là ra sức bù đắp, cố gắng nhiều hơn nữa để Hạ Anh tha thứ, anh sẽ chờ đợi để có thể theo đuổi cô thêm một lần nữa.

Nam Phong đứng trước căn nhà của mẹ con Hạ Anh, vốn đã hẹn trước nha sẽ đến đón con sau giờ tan ca, nhưng cả ngày anh cũng không tập trung làm được việc gì. Cuối cùng anh quyết định nghỉ một buổi chiều, đến sớm một chút biết đâu có thể giúp được Hạ Anh thêm việc gì, hay chính là anh muốn gặp cô nhiều hơn một chút, ngày mai cô đã bay rồi.

Anh Khôi thấy tiếng chuông cửa, nó bật dậy như cái lò so, vừa chạy vừa nói với mẹ "con có cảm giác là ba đến". Nó nhìn qua camera liền reo lên ầm ĩ, mặc cho mẹ đang liếc nó như thế nào. Cửa mở là nó đùng hết sức nhảy lên người ba nó, vừa ôm ôm cổ, vừa hôn má bên này lại bên kia. Hai ba còn cười đến vang cả nhà, Hạ Anh ngược lại thì rất điềm tĩnh, cô có dừng lại việc thu dọn đồ đạc một chút và nói vài câu:

- Sao anh lại đến sớm vậy, dù sao đêm em mới bay, vẫn là muốn ở với con thêm chút nữa.

- Uhm, anh muốn đến giúp em một chút.. cái gì đó như là chuẩn bị đồ dạc mang đi, hoặc thu dọn nhà cửa.. còn có muốn đưa em ra sân bay.. không biết có được không?

- Minh Anh, anh ấy nói sẽ đưa em đi..

Hạ Anh còn chưa nói hết câu thì Anh Khôi đã xua xua tay mà chen vào:

- Mẹ.. mẹ.. cả bác và con cùng với ba đưa mẹ đi cũng tốt mà.

- Vậy tuỳ mọi người. Không phải con mong mẹ đi để con được ở với ba con đấy chứ?

- Con muốn ở cùng cả ba và mẹ..

Thằng bé giọng nói đầu uỷ khuất mà nhìn nhìn mẹ nó rồi cúi hẳn mặt xuống đất, nó biết nói xong lời này chính là bị mẹ lườm cho cháy mặt, thế nhưng biết sao được đó thật sự là mong mỏi của nó, thật sự là rất rất rất mong được như thế.

Nam Phong kiểm tra một lượt những thứ cần thiết mà Hạ Anh phải mang đi, bây giờ ở Nhật vẫn còn lạnh, nhưng không lâu tới sẽ là thời gian chuyển mùa. Hạ Anh lại hay bị dị ứng thời tiết khi giao mùa, thành ra anh và mẹ đã chuẩn bị đủ một số loại thuốc, cũng như đồ uống tốt cho sức khoẻ, đặc biệt là cổ hỏng.

- Mấy thứ này là mẹ anh mua, bà có gửi lời nói em hãy giữ sức khoẻ, Anh Khôi ở nhà mọi người sẽ chăm sóc tốt.

Nam Phong vừa nói vừa đưa túi đồ ra và trực tiếp giúp cô cho vào vali.

- Em cảm ơn bác nhé, nhưng mà mấy thứ này bên đó cũng sẵn mà, làm phiền mọi người quá rồi.

- Sao phải khách sáo như vậy, chẳng phải em rất lười mua thuốc hay sao? Vẫn là nên chiếu cố bản thân mình nhiều hơn một chút.

- Được được, em biết rồi.

Một buổi chiều thật nhanh qua đi, mọi thứ đã đâu vào đấy. Vốn là Minh Anh và Linh Nhi sẽ tới cùng ăn cơm tạm biệt cô, nhưng họ lại cùng lúc đi công tác, cố gắng cũng chỉ kịp về đưa cô ra sân bay mà thôi. Có điều Hạ Anh cũng không cảm thấy tủi thân gì? Cô cũng không ngờ cảm giác một nhà ba người cùng nhau làm mọi thứ lại tuyệt vời đến vậy? Có lẽ cô thua rồi, nếu như tương lai luôn luôn như thế này có phải là rất tốt không?

Nam Phong vào bếp làm một bàn ăn với nhiều món mà cô thích, cũng không quên chiều con trai một chút kẻo nó sẽ nói ba chỉ thiên vị mẹ mà thôi, thằng bé sẽ rất nghiêm túc mà suy nghĩ có thật sự cần giúp ba nó một tay để lấy lòng mẹ hay không? Vì tương lai nếu hai người hòa hợp, biết đâu nó lại bị cho ra rìa? Quả thật là việc cần phải cân nhắc thêm? Ví dụ như trong bữa ăn, ba nó cứ liên tục nhìn nhìn mẹ, liên tục gắp đồ ăn cho hai mẹ con, nhưng cơ bản là quan tâm mẹ hơn. Nó còn biết tự bóc tôm cho mình, thế mà ba lại phải bóc cho mẹ, chẳng phải là cưng chiều mẹ hơn sao?

Ba nói mấy chuyện vui vui, mẹ cũng vui vẻ mà cười cười nhưng ánh mắt thì hoàn toàn không nhìn nó, lại là nhìn về phía ba. Cho nên đôi lúc nó cũng phải cố tình thu hút sự chú ý của hai người họ. Thật ra nó cảm thấy hơi mệt rồi, ba mẹ rõ ràng cùng thích nhau nhưng sao không cưới nhau? Câu hỏi này nó nhất định phải cầu cao nhân giải đáp? Sau này nếu thích bạn gái, nó nhất định sẽ tỏ tình chứ không thể nhát như ba nó được, Anh Khôi nghĩ nghĩ.

Hạ Anh tới sân bay mang theo tâm trạng tiếc nuối buổi tối vừa rồi, thật sự là một cảm giác không nỡ..

- Mọi thứ sẽ tốt thôi, phải giữ gìn sức khoẻ nhé!

Minh Anh ôm em gái vào lòng mà vỗ về, đối với anh Hạ Anh vẫn còn rất nhỏ, chỉ là đứa em gái nhỏ mà anh không thể ngừng quan tâm.

- Mình sẽ nhớ cậu lắm, thu xếp về thăm mọi người nhiều nhiều nhé.

Linh Nhi nước mắt long lanh mà ôm cô thật chặt.

- Cậu sẽ tài trợ tiền vé đúng không?

Hạ Anh thành công chọc cho bạn mình vừa khóc vừa cười.

- Cái con bé keo kiệt này, nhưng nếu bất khì khi nào cậu muốn về mình đều có thể mua vé. Okie!

- Chắc chắn sẽ về mà. À, còn có người cần cậu quan tâm hơn, đừng có ngốc nữa, hai người hãy sống cho mình đi. Không thôi mình sẽ thành tội đồ, kiếp sau không thể lên thiêng đường được đâu.

Hai người cứ thế mà ôm nhau một lúc lâu. Anh Khôi thật sự hiểu chuyện, nó không những không khóc, ngược lại còn ôm mẹ mà dặn đủ thứ như ông cụ non, cuói cùng không quên nhắc mẹ một câu:

- Ai mẹ cũng ôm rồi, chỉ còn ba thôi đấy!

Nói rồi nó mè nheo đòi bác và cô dẫn đi mua nước, hoàn hảo để tạo một chút thời gian riêng cho ba mẹ.

Thời gian cũng không còn nhiều, Nam Phong đương nhiên phải tận dụng:

- Thời gian vừa qua.. anh biết là một lời xin lỗi là không đủ, cũng không dám mong em tha thứ. Nhưng mà thực lòng xin lỗi em!

Nam Phong nói xong cũng ôm Hạ Anh vào lòng, cái ôm nhẹ nhàng, ôn nhu như tình cảm của anh dành cho cô vẫn vậy. Mặc dù Hạ Anh chỉ im lặng, anh cũng không đoán được cô đang nghĩ gì, nhưng ít nhất anh vẫn biết cô không phải là ghét anh. Chỉ là khi cô càng im lặng, thậm trí không trách móc, làm anh càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn.

* * *

- Có thể cho anh một cơ hội để bù đắp cho em và con không?

Nam Phong vẫn giữ người ở trong lòng mà nhỏ giọng bên tai, Hạ Anh có chút ngại nhưng lúc này cô lại lười đẩy anh ra, hay chính là thật sự muốn mang theo chút hơi ấm, mang theo giọng nói này, vòng tay này bên mình. Đối với cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều ngoài sự mâu thuẫn.

- Em cần thêm thời gian..

- Anh có thể chờ, đợi em cả đời này anh cũng có thể. Thế nhưng đừng để anh chờ quá lâu, được không?

Thế mà câu nói của anh lại mâu thuẫn hơn cả suy nghĩ của Hạ Anh lúc này, cô thoáng buồn cười rồi cũng đẩy anh ra. Thật sự thì không phải Nam Phong không hiểu mình nói cái gì, chỉ là anh quá vui, quá hạnh phúc, cho nên lời cũng thật khó diễn đạt thành lời. Nhưng trọng điểm chính là anh luôn luôn chờ cô, cả đời này sẽ chỉ chờ đợi một Hạ Anh mà thôi.

Con đường đi dù có dài và khó khăn đến đâu, chỉ cần biết rằng phía sau vẫn luôn có người chờ đợi thì chắc chắn sẽ không còn thấy cô đơn và mệt mỏi nữa.

Nếu hỏi mối quan hệ của Nam Phong và Hạ Anh bây giờ là gì thì có lẽ khó mà có được câu trả lời chuẩn sát. Vì chính bản thân họ cũng đang rất mông lung, mà không, chỉ là từ phía Hạ Anh cảm thấy mơ hồ mà thôi. Không phải do cô không xác định được tình cảm của mình, mà có lẽ do bản thân đã phải chịu nhiều tôn thương đến mức sợ hãi rồi. Hiên tại cô chỉ biết không thể nào thoát ra khỏi cái vỏ bọc cứng cáp mà mình đã tạo ra trong nhiều năm nay. Cho nên khoảng cách giữa Hạ Anh và Nam Phong chính là cái bóng của quá khứ, điều mà không phải nói quên liền có thể quên, không phải nói thay đổi là liền thay đổi? Ai có thể thay đổi được quá khứ của mình chứ? Chỉ có thể cùng thời gian ở phía trước tạo ra những yêu thương, những hạnh phúc lấp đi vết thương cũ mà thôi.

Nam Phong quay trở về với tâm trạng khá tốt, dù gì thì lời nói của Hạ Anh cũng ngầm cho anh biết mình vẫn có cơ hội. Có nằm mơ anh cũng không dám mơ đến mình có thể có một đứa con lớn lại hiểu chuyện như thế này, còn là con của anh và Hạ Anh nữa. Bây giờ càng đường đường chính chính đưa con trai đi học, cùng con tham gia các lớp học ngoại khóa, dã ngoại, cuối tuần lại đi khu vui chơi, mua sắm chút đồ.. Khỏi phải nói Anh Khôi vui đến thế nào? Thằng bé rất tự hào về sự đẹp trai và giỏi giang của ba mình. Nó còn cực kì thích việc được ông bà nội chăm sóc, mỗi khi có bạn nào nhìn thấy ba nó mà khen khen là nó về sẽ làm ngay một bài thuyết trình cho ông bà nghe, không khí trong nhà thực sự không thể nào yên tĩnh được như trước kia.

Cuộc sống ngoài mơ ước hiện hữu khiến Nam Phong càng muốn tham lam hơn, cho nên mỗi ngày đều thầm mong Hạ Anh sớm quay về, có thêm cô nữa mới thực sự là một gia đình hoàn hảo. So với cuộc sống bây giờ anh vẫn cần Hạ Anh hơn, Nam Phong càng chai mặt mà theo đuổi cô một lần nữa.

* * *

Một năm ở Nhật Bản không quá dài, nhưng cũng đủ để cô có những trải nghiệm. Được ngắm nhìn đủ loại hoa vào mùa xuân, trời trong xanh ngắt của mùa hè, lá đỏ mùa thu hay tuyết lạnh của mùa đông.

Mấy ngày này Hạ Anh càng có nhiều thời gian rảnh bởi vì cô đã chuẩn bị hoàn thành một năm tăng cường, cũng đã bàn giao gần xong công việc để về nước. Nhưng dường như vẫn còn vương vấn không nỡ rời đi ngay, cô liền gợi ý cho anh trai và chị dâu cùng tới đây hưởng tuần trăng mật, cô sẽ là hướng dẫn viên nhiệt tình nhất mà họ gặp được. Vì thế lịch trình về nước của Hạ Anh được lùi lại tám ngày. Tất nhiên cô biết họ sẽ mang theo Anh Khôi, chứ không thể để cô một mình làm kì đà được.

Tháng ba tháng tư là mùa hoa anh đào nở rộ, Nhật Bản ngập trong sắc hồng đẹp đến nao lòng. Người Nhật có văn hóa ngắm hoa rất độc đáo, họ thường đi cùng người yêu, vợ chồng hay gia đình đến khu vực nhiều hoa, sau đó sẽ chọn chỗ ngồi giống như đi dã ngoại. Mọi người vừa chụp cảnh hoa, ngắm hoa, trò chuyện và ăn đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị trước.

Nếu có người đi một mình thì gần như chắc chắn đó là người nước ngoài rồi, giống như Hạ Anh bây giờ, cô vốn cũng biết điều này, nên chỉ định đi quanh khách sạn một chút, ai ngờ bị vẻ đẹp này thu hút triệt để cho nên đã đi xa như vậy lúc nào không hay.

Nhìn dãy cây anh đào rất to hai bên, dưới lòng sông nước chảy trong veo, mỗi chùm hoa khẽ lay khiến bao nhiêu cánh hoa rơi bay trước gió, cảnh tượng này thật sự quá tuyệt vời rồi. Hạ Anh cứ ngơ ngẩn nhìn mãi không thôi, gió lùa vào mặt có chút lạnh, nhưng cơ bản thời tiết lúc này không phải là âm vài độ như lúc chính mùa.

Cô lười biếng rút bàn tay ra khỏi túi ao ấm áp để chỉnh lại áo khoác cho khỏi lạnh, thế mà lại có tuyết, từng bông tuyết nhẹ nhẹ rơi xuống trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Hạ Anh không khỏi thích thúc dơ tay ra hứng lấy, vài bông rơi vào tay cô tan ra làm nó trở nên đỏ ửng vì lạnh. Nhưng cô vẫn không muốn thu tay lại mà cố đưa cả hai bàn tay xoa xoa trước mặt cho bớt lạnh, cơ bản là không muốn rời mắt khỏi cảnh tượng này.

Tuyết rơi mùa đông ở đây quá bình thường rồi, nhưng mà khi hoa anh đào nở rộ tức là thời tiết đã ấm lên, thường thì không thể có tuyết. Thế mà năm nay tuyết lại rơi khi hoa đang nở rộ, chẳng phải là cảnh tượng hiếm có hay sao? Hạ Anh cứ đứng đó, cô không lấy máy ảnh ra quay quay như mọi người mà chỉ muốn thu vào tâm trí mình khoảnh khắc này mà thôi.

Vì quá mải ngắm hoa nên Hạ Anh không hề hay biết phía bên kia bờ sông có người đã đứng ngắm cô từ rất lâu rồi. Dường như bao nhiêu hoa cùng tuyết đổ lúc này cũng không đẹp bằng người con gái trước mắt, Nam Phong cuối cùng cũng không thể đứng yên được nữa, anh bước nhanh qua cây cầu ngăn ngắn tiến đến trước mặt Hạ Anh.

Bao nhiều lời dự định sẽ nói nhưng đến miệng lại chỉ còn một câu:

- Tay em lạnh quá rồi, đáng ra phải mặc ấm hơn chút chứ?

Nam Phong vừa nói vừa dùng bàn tay ấm áp của mình bao lấy cả hay tay cô mà thổi thổi hơi ấm. Hạ Anh qua bất ngờ rồi, cô không tin được sao anh lại xuất hiện ở đây, vào đúng khoảnh khắc này, khi mà cô đang nghĩ trong đầu, nếu cô đi cùng anh thì sao nhỉ? Có phải sẽ thấy rất hạnh phúc không?

Hạ Anh chớp chớp đôi mi dài, dường như chưa tin vào mắt mình. Nam Phong nhìn bộ dạng đáng yêu của cô thì nở nụ cười tươi như nhiều năm về trước.

- Anh làm gián đoạn việc ngắm hoa của em phải không? Vậy thì đền bù anh sẽ cho em nhờ chút hơi ấm để ngắm hoa thêm nữa nhé, anh rất hào phóng có được không?

* * *

Hạ Anh chỉ cười không đáp, nhưng cô đúng là ngại rồi, ai bảo từ nãy đến giờ cứ nhìn anh chằm chằm.. thực sự cô cũng nhớ anh rồi!

Nam Phong là kiểu người mà lời nói luôn đi đôi với hành động cho nên anh không để thừa chút thời gian nào mà trực tiếp ôm người vào lòng. Vòng tay vững trãi ấy thật sự làm cho cô gái thấp hơn anh một cái đầu bị hạ gục, bị rung động và phải đầu hàng. Cái gì mà quá khứ không thể quên, cái gì mà vết thương cũ chưa lành, vào thời khắc này Hạ Anh mới thực sự nhận ra hiện tại luôn là quan trọng nhất. Thực sự thì việc được ở bên nhau, cùng vượt qua những trở ngại mới là điều tuyệt vời nhất.

Thì ra điều mà cô luôn chạy chốn lại chính là thứ mà cô đang tìm kiếm, là vòng tay ấm áp tin tưởng của người mình yêu.

Hạ Anh như vẫn chưa tỉnh lại sau cơn mơ thì hơi ấm đã dần tan đi, cô ngơ ngác mở mắt định thần lại, ngay sau đó lại là vẻ mặt ngượng ngùng đến tai cũng hồng cả lên. Nam Phong rời khỏi Hạ Anh liền lùi lại hai bước, anh quỳ gối rồi lấy trong túi áo ra một hộp nhung lấp lánh xinh xinh, tất nhiên không thể đẹp được bằng vật bên trong nó.

- Hạ Anh, anh tin là em đã suy nghĩ kĩ rồi.. mặc dù anh không thể nào thay đổi quá khứ, tương lai càng không thể hứa hẹn điều gì, nhưng hiện tại anh chắc chắn sẽ luôn bên em, chăm lo cho em và con. Chúng ta mới là một gia đình hoàn hảo. Cho anh một cơ hội cuối cùng, anh thật sự không thể để lạc mất em một lần nào nữa. Đồng ý lấy anh nhé.

Hạ Anh gật đầu mà nước mắt lưng chòng, cuối cùng khi chiếc nhẫn được Nam phong đeo vào tay cô thì nó đã không thể lì lợm thêm mà thi nhau rơi xuống.

Nam Phong biết đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, nhưng đau đó cũng không ngoại trừ những tủi thân. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán người con gái mình thương yêu nhất, kết thúc màn cầu hôn bằng một nụ hôn môi thật sâu, thật mặn.

Hai người chỉ rời nhau ra khi Anh Khôi lao đến như một cơn gió ôm lấy ba mẹ mình, Hạ Anh lúc này mới vỡ lẽ, thì ra họ đi cùng nhau. Vậy chằng phải một màn sướt mướt sến súa vừa rồi cũng bị con trai thấy hết sau, thật ngại chết cô mà. Phía sau lại còn có đôi tân lang tân nương, chính là anh trai cô và bạn thân Linh Nhi, sau một lần bỏ lỡ cuối cùng họ cũng tìm được nhau rồi.

Tình yêu cũng giống như cuộc sống, không phải lúc nào chờ đợi cũng là hạnh phúc, nhưng nếu chờ đúng người thì kết quả sẽ còn hơn cả hai chữ hạnh phúc.

* * *

Rất nhiều lần sau này Hạ Anh đều sẽ hỏi Nam Phong:

- Anh sẽ yêu em bao lâu?

- Anh sẽ yêu em hết một đời!

- Một đời của anh là bao lâu?

- Chính là sau khi cuộc đời của em kết thúc một ngày!..

Biết rằng anh mượn lời của một tác giả nào đó, trong tập truyện cô đã đọc từ rất lâu, giờ không còn nhớ chính xác, nhưng nội dung câu nói đại khái là vì anh không muốn em phải một mình cô đơn trên cõi đời này, cho nên anh không thể chết trước em, nhưng bản thân anh cũng ngàn lần không muốn sống thiếu em cho nên cuộc sống của anh sẽ kết thúc sau em đúng một ngày như thế.

- -------*****THE END*****-------​

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!