Chờ Hoàng Hôn Ta Gặp Người

Chương 20



Tiểu Tuyết đi đến cái lỗ hôm trước bà lão đã đục. Định xuống lầu chơi cho khuây khoả, ai ngờ từ đây xuống dưới hậu viện lại cao như vậy. "Mình mà nhảy xuống không chết thì cũng thành tàn phế. Không hiểu sao Nãi nãi và Liêm Đông có thể lên xuống dễ dàng vậy. Thôi đi, ở đây đợi bọn họ vậy " Tiểu Tuyết thầm nghĩ.

Trời đang chiều tà, Tiểu Tuyết nheo mắt nhìn hoàng hôn qua cái lỗ nhỏ.

–" Hoàng hôn nơi đây thật đẹp, chỉ tiếc rằng nơi đây lại có những thứ ô uế, bẩn thỉu. Hi vọng kế hoạch của nãi nãi có thể thành công. Như vậy mới có thể cứu được bách tính nơi đây."

–" Sẽ cứu được thôi"

Tiểu Tuyết quay lưng lại, tươi cười chạy về phía tiếng nói:

–" Ta tưởng đêm bà mới đến gặp ta"

–" Ta muốn đến sớm chút để xem xét tình hình. Sao rồi, kế hoạch tiến triển thuận lợi chứ?"

–" Ừm... Thuận lợi lắm, bà yên tâm. À, phải rồi! Ta còn lấy được tấm phù đồng trên ngươi Tiêu Tấn rồi đây. Nhân lúc hắn không để ý, ta đã lén tráo với miếng phù giả mà bà đưa cho"

–" Làm tốt lắm, không uổng công ta tin tưởng cô"

Được khen ngợi Linh Tuyết rất vui vẻ, hỏi Vũ Khanh:

–" Nãi nãi! Bên chỗ bà thế bào rồi, có gặp rắc rối gì không?"

–" Chỗ ta vẫn bình thường, cô yên tâm"

Vũ Khanh bước đến gần cửa, nhìn qua khe hở. Thấy một vài tên bạch y nhân đứng bên ngoài. Lại thấy cửa phòng của Tiêu Tấn luôn mở, quay qua nói với Tiểu Tuyết:

–" Xem ra bọn chúng rắp tâm muốn đối phó với cô rồi. Bên ngoài canh giữ nhiều như vậy, cô nhất định phải cẩn thận"

–" Bọn chúng không phải hoài nghi thân phận của ta sao? Nếu xác nhận được ta là người của Hắc pháp sư. Chúng khẳng định không giám làm gì đâu"

–" Không đơn giản vậy đâu. Tên Tiêu Tấn này có chút khôn lanh, nhưng lại ác độc, đê tiện. Lúc sáng cô khiến hắn bẽ mặt như vậy, hắn khẳng định sẽ không tha cho cô. Hơn nữa hắn muốn làm người đứng đầu cả cái trấn này. Nay có người chức cao hơn đến, hắn sẽ không để cho tên đó sống"

–" Không ngờ nội tâm hắn lại phức tạp vậy. Nhưng nãi nãi, sao người lại hiểu hắn như vậy?"

–" Ta đoán thôi"

–" Đoán?"

–" Ta sống ở biên cương, nơi có nhiều gian tế trà trộn. Học chút thuật xem tướng, nhìn kĩ người khác hơn một chút là cách ta kiểm soát mọi việc."

–" Hoá ra là vậy. Vậy nếu hắn muốn trừ khử người, không phải là ta đang gặp nguy sao. Ta đánh không có lại bọn chúng đâu"

–" Yên tâm đi! Ta sẽ không để cô có chuyện gì đâu"

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, chợt Tiểu Tuyết nói:

–" Trời tối rồi mà bọn chúng vẫn chưa mang cơm tới cho ta nữa"

–" Thức ăn có thuốc mà cô vẫn mong chờ vậy sao?"

–" Đương nhiên rồi! Ta thà trúng độc còn hơn bị chết đói"

Vũ Khanh lắc đầu ngán ngẩm:

–" Thật hết nói nổi với cô"

–" Ấy! Nhưng sao bà biết lúc sáng ta làm cho Tiêu Tấn bẽ mặt? Lẽ nào tốc độ lan tin của mấy người trong trấn nhanh vậy sao?"

–" Lúc sáng ta đứng trong phòng thấy"

–" Phòng ai?"

–" Còn ai nữa, đương nhiên là phòng cô rồi".

–" Vậy là lúc đó bà vẫn chưa đi sao?"

–" Ta phải ở lại để xem cô có bị tên Tiêu Tấn đó đánh phát nào không chứ"

–" Ô hô. Bà đứng vui vẻ trong kia, còn ta ngoài đây sợ rớt tim. Ta còn nghĩ không đánh được tên Tiêu Tấn kia. Súyt chút nữa đã rút kiếm ra đâm hắn rồi."

–" Không phải cô đã dùng tiểu quỷ hạ hắn sao?"

Tiểu Tuyết ngạc nhiên hỏi:

–" Chuyện đó mà bà cũng biết nữa sao?"

–" Ban nãy Tiêu Tấn tắm, ta nhìn thấy vết thương trên lưng hắn nên đoán ra thôi"

–" Hơ hơ. Ta thấy kiếp này bà sinh ra nhầm bộ dáng rồi. Bà đáng ra nên là nam nhân.........lưu manh"

–" Nói ta lưu manh? Vậy người được ta nhìn thấy cảnh khoả thân đến hai lần, thì nên gọi là gì nhỉ? Nương tử của lưu manh chăng?"

–" Bà đừng có mơ, ta không đời nào làm nương tử của lưu manh đâu. Ngược lại là bà, hết lần này đến lần hết phi lễ với ta. Lại còn hay trêu chọc ta như vậy........thích ta rồi sao?"

–" Nếu nữ tử trên thế gian này chết hết, thì ta sẽ đến với nam nhân. Quyết không thích cô đâu."

–" Là bà nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có khóc lóc đứng trước mặt nói thích ta."

–" Yên tâm! Nếu ta thích cô thì ta là cẩu"

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tiểu Tuyết giật mình vội dấu Vũ Khanh sau tủ đồ:

–" Ai? Ai ngoài đó?"

–" Ta là tiểu nhị. Ta mang cơm đến cho ngươi"

–" Ta đến ngay đây"

Tiểu Tuyết chạy ra mở cửa, tiểu nhị bưng thức ăn đặt trên bàn.

–" Khách quan mời ngài dùng cơm."

–" Tiểu nhị hối thúc ta ăn như vậy, chắc không phải trong đây lại có độc chứ?"

–" Khách quan, lần trước đều là hiểu lầm. Lần này ta đâu giám bỏ gì, nếu có thì cũng là sự kính nể của ta với ngài thôi"

–" Ngươi dẻo miệng quá nhỉ"

–" Khách quan, không biết nên xưng hô với ngài thế nào?"

–" Ta tên Linh Lin...... Gọi ta Linh Tề được rồi"

–" Haha. Không biết Linh Tề đại nhân là gì của pháp sư vậy?"

–" Hắc pháp sư à. Ta là........quản sự mới đến. Pháp sư lệnh cho ta đi tìm hiểu tình hình các trấn. Đúng lúc đi qua Nam Đan nên ghé vào xem. Không ngờ lại bị các ngươi đối xử như này"

–" Thì ra là Tề quản sự. Haha, Tề quản sự hãy thông cảm mà bỏ qua. Sở dĩ có sự hiểu lầm tối qua, là do chúng tôi muốn hoàn thành trách nhiệm thôi. Việc của pháp sư giao phó rất lớn, chúng tôi không dám bỏ sót một ai nên mới dùng biện pháp mạnh."

–" Ta mới tới, tuy không hiểu nhiều. Nhưng ta biết các ngươi chỉ vì trọng trách thôi."

–" Phải! Phải! Tề quản sự quả nhiên thấu tình đạt lí"

–" Có điều.....Các ngươi có nhiệm vụ, vậy ta cũng có trọng trách của mình. Ta đến đây để tra, nhưng thủ lĩnh của các người có vẻ không hợp tác nhỉ?"

–" Đâu có, Tiêu thủ lĩnh chỉ là có chút không tin thân phận của ngài thôi." Tiểu nhị rót cho Linh Tuyết một ly trà, cười nói " Thủ lĩnh của chúng tôi chính là người đa nghi vậy mà".

–" Ngươi nói xấu thủ lĩnh của mình vậy, không sợ ta nói lại với hắn sao?"

–" Sẽ không đâu, Tề quản sự là quân tử. Ngài sẽ không làm vậy đâu"

Tiểu Tuyết nhìn lướt vào tủ đồ, thấy bà lão đang nói gì đó. Khẩu hình như là:" Tra chút chuyện từ hắn". Bà ta muốn ta tra hỏi hắn, nghĩ xong thì nói với tiểu nhị:

–" Ngươi ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi"

–" Tiểu nhân không dám"

–" Không sao! Ngươi cứ ngồi đi"

–" Vậy cảm tạ quản sự, tiểu đích không khách sao nữa. Không biết ngài muốn hỏi gì?"

Tiểu Tuyết lén nhìn về phía tủ đồ, bà lão vẫn luôn ra dấu hiệu cho cô.

–" Tề quản sự, ngài muốn hỏi gì?"

–" À! Ta chỉ muốn hỏi ngươi về tình hình trong trấn thôi. Ta thấy bách tính ở đây rất nhiều, các ngươi quản lí tốt chứ?"

–" Quản lí gì vậy?"

Tiểu Tuyết cười nói:

–" Đương nhiên là quản lí con rối rồi. Không phải các người đã hạ bùa độc với họ sao?"

Tiểu nhị thầm nghĩ:" Tên này biết việc luyện rối của pháp sư. Lại có phù đồng, chắc là quản sự thật rồi. Xem ra là thủ lĩnh đã quá đa nghi."

–" À! Haha. Ban nãy tiểu nhân chỉ là muốn thăm dò ngài. Nhưng đến chuyện hạ bùa độc để luyện rối ngài cũng biết. Xem ra là tiểu nhân đa nghi rồi, xin lỗi quản sự"

–" Không có gì! Các ngươi cẩn thận là tốt. Chỉ có điều..người trong nhà không nên nghi ngờ nhau"

–" Phải phải. Quản sự nói đúng, vậy tiểu nhân xin trả lời câu hỏi của ngài. Việc quản lí ở đây rất tốt, Tiêu thủ lĩnh quán triệt rất nghiêm ngặt. Nên người ở trấn này chỉ có tăng chứ không giảm."

–" Vậy người của ta ở đây thì sao? Phân bố khắp thành chứ?"

–" Quản sự yên tâm. Người của chúng ta đều phân bố trong năm nhà trọ ở đây. Mỗi nhà trọ đều phân mười người cai quản. Hơn nữa cổng thành còn có mấy chục huynh đệ ngày đêm trông chừng. Đảm bảo vào được, không ra được."

Tiểu Tuyết vẫn luôn nhìn theo chỉ dẫn của Vũ Khanh để hỏi tiểu nhị.

–" Ta thấy trong trấn có đến sáu nhà trọ"

–" À! Căn nhà trọ đóng cửa kia không có người ở. Trước kia nó là nơi trốn của đám ô hợp, bọn chúng không tin vào thuốc của pháp sư nên không dùng. Sau khi Tiêu thủ lĩnh tiếp nhận, vẫn luôn truy tìm bọn chúng nhưng không thấy. Có lẽ bọn chúng đã đói mà chết rồi"

–" Vậy Tiêu thủ lĩnh đúng là có tài nhỉ."

–" Vâng, Tiêu thủ lĩnh tuy có tài nhưng hành sự có chút ác độc"

–" Sao lại nói vậy? Chẳng kẽ hắn làm gì các ngươi rồi sao?"

–" Mỗi khi ai làm không nên chuyện, ngài ấy lại dùng roi gai. Đánh chúng tôi đến nát thịt, người xem lưng ta đầy sẹo"

Tiểu nhị vạch lưng ra, Linh Tuyết quay mặt đi nói:

–" Ta biết rồi! Ngươi chỉ cần nói thôi, không cần vạch ra như vậy"

Nghe vậy tiểu nhị mới mặc áo. Linh Tuyết lại hỏi:

–" Vậy sao các người không phản kháng?"

–" Chúng tôi đánh không lại hắn ta, nhất là chiếc roi gai kia. Quất đến đâu thì da thịt rách đến đó. Chúng tôi ai cũng sợ nó."

–" Vậy độc hắn không phải xong rồi sao?"

–" Uầy! Ai lại chán sống thế chứ. Trước khi ăn, ngài ta kiểm tra tới lui. Khi nào không có độc thì ngài ta mới ăn. Trước có người độc hắn, kết quả bị dùng roi gai đánh đến chết. Khi chúng tôi được gọi đến, đã thấy xác be bét như đống thịt băm."

Tiểu Tuyết nhìn qua tủ, thấy Vũ Khanh ra hiệu:" Lợi dụng mâu thuẫn, biến hắn thành người của ta".

–" Vậy ngươi nói chuyện này với ta có tác dụng gì?"

–" Sáng nay thấy người thân thủ bất phàm. Rất nhanh đã hạ gục được Tiêu Tấn. Nên tôi đến đây muốn nhờ ngài giúp đỡ."

–" Giúp chuyện gì?"

–" Giúp chúng tôi đối phó với Tiêu Tấn"

–" Hắn ta cũng là người của Hắc pháp sư, tại sao ta phải hại người của mình?"

Tên tiểu nhị luống cuống

–" Hôm nay ngài khiến hắn ta bẽ mặt, hắn ta đã bắt đầu trả thù ngài."

–" Trả thù thế nào?"

–" Việc này chỉ có mình ta biết, ta có thể nói cho ngài. Chỉ có điều....."

–" Có điều gì?"

–" Có điều ta rất sợ Tiêu thủ lĩnh. Nếu ngài ta biết ta phản bội, e rằng kế hoạch sẽ thay đổi"

–" Vậy ngươi muốn gì mới chịu nói?"

–" Ta sẽ nói cho ngài biết bí mật của hắn ta. Còn ngài chỉ cần giúp ta đối phó hắn"