Chờ Hoàng Hôn Ta Gặp Người

Chương 21



–" Làm sao để biết ngươi và Tiêu Tấn có lừa ta hay không?"

–" Ta dùng tánh mạng mình cam đoan"

–" Tánh mạng của ngươi với ta không phải là thứ quá quan trọng. Thứ ta cần là thành ý hợp tác, ngươi hãy cho ta thấy thành ý đó đi."

–" Thể hiện thành ý? Được! Vậy ta nói cho ngài một bí mật. Tiêu Tấn đã phái người canh gác ngoài cổng thành. Chờ có đoàn người vào thành thì sẽ giết. Mục đích của hắn là chặn giết đám dân mà ngài đưa đến."

Tiểu Tuyết xoay người đi, phe phẩy cây quạt:

–" Hắn làm vậy có mục đích gì?"

–" Quản sự! Lẽ nào người không biết sao. Quy tắc của chúng ta là nếu ai phá hỏng đại sự, sẽ bị Hắc pháp sư xử chết. Hoặc nếu ai giết được kẻ này đều được ban thưởng. Tiêu Tấn muốn giết hết đám bách tính đó, để ngài không thể hoàn thành nhiệm vụ. Lúc đó hắn sẽ giết ngài để được thưởng"

–" Một mũi tên trúng hai con nhạn. Chiêu này quả nhiên thâm độc"

Tiểu Tuyết lại quay về hướng tủ đồ, Vũ Khanh lại ra ám hiệu:" Lợi dụng hắn lấy cây roi gai". Linh Tuyết liền quay sang nói với tiểu nhị:

–" Tuy là ngươi nói ra kế hoạch, nhưng những sự này ta đoán ra được rồi. Để đối phó với Tiêu Tấn thì ta cần thứ khác"

–" Làm sao để ngài tin tưởng ta"

–" Ta muốn cây roi gai của Tiêu Tấn"

Tiểu nhị hốt hoảng nói với Linh Tuyết:

–" Hắn ta giữ nó rất kĩ, ngài muốn thứ này không phải làm khó ta rồi sao?"

–" Ta biết ngươi sẽ có cách thôi. Ngươi chỉ cần trộm nó ra ngoài, sau đó đem cây roi giả thế vào. Như thế ta sẽ tin và giúp ngươi"

–" Vậy....Vậy cho ta thời gian 1 tuần, ta sẽ trộm cho ngài"

–" Ta không có nhiều thời gian ở đây đâu. Ta cho ngươi một ngày, nội trong ngày mai ngươi phải lấy được nó"

–" Vậy không phải khó hơn lên trời sao?"

–" Ngày mai nhân lúc đoàn người của ta đến, ngươi hãy hành động"

–" Vậy....họ có chắc sẽ đến không?"

–" Điều đó thì phải xem người của Tiêu Tấn là cao thủ hay vô dụng rồi"

Nói xong thì tiểu nhị cáo lui ra ngoài, lần này Tiểu Tuyết cẩn trọng hơn. Cô đợi tiểu nhị đi hẳng, rồi chạy ra cửa ngó một hồi lâu, xem hắn có theo dõi mình không.

–" Nãi nãi! Hắn đi thật rồi, ra ngoài đi"

Vũ Khanh từ sau tủ đồ bước ra, Tiểu Tuyết ngồi bên bàn, thở một hơi thật mạnh

–" Doạ chết ta rồi. Bà có biết ban nãy nói chuyện với hắn, ta như ngừng thở. Chỉ sợ thở mạnh một cái, hắn sẽ phát hiện ra điều gì"

Vũ Khanh cũng ngồi xuống, cười nói với Tiểu Tuyết:

–" Sự đâu có nghiêm trọng như vậy, thở một cái thì hắn có thể nhận ra thứ gì chứ. Hơn nữa ban nãy cô đối đáp rất tốt mà"

–" Thật không?"

–" Ừm"

–" Hihi.Vậy quá tốt rồi! Ấy! Ban nãy bà có nghe không? Hắn nói Tiêu Tấn đã phái người mai phục sẵn ngoài cổng thành. Làm sao đây, hai người liệu có đối phó được bọn chúng không?"

–" Cô yên tâm, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của ta"

–" Vậy tức là bà đã biết trước rồi sao?"

–" Ừm"

–" Không ngờ ta nổ vậy mà lại là thật. Bà quả nhiên lợi hại"

–" Ấy! Nhưng bà muốn cây roi gai của hắn làm gì?"

–" Võ công của Tiêu Tấn rất bình thường, nhưng cây roi trên người hắn rất lợi hại. Muốn kế hoạch thành công dễ hơn, đầu tiên ta phải diệt hết những thứ có thể khiến hắn mạnh hơn. Có điều tên này tham vọng rất lớn, hắn không đơn giản như những gì hắn nói. Cô phải cẩn thận"

–" Ta biết rồi, bà yên tâm! Nhưng ta có điều vẫn không hiểu. Tại sao bà không giết hắn luôn, dựa vào võ công của bà, giết hắn hẳn không phải chuyện khó"

–" Tuy ta có thể giết hắn, cũng có thể hạ độc hắn. Nhưng làm như vậy, chúng ta sẽ không thể tìm được thuốc giải. Hơn nữa trấn này có rất nhiều cơ quan nguy hiểm. Một khi bứt dây động rừng, cơ quan được khởi động. Vậy chúng ta rất khó thoát, hơn nữa những người dân ở đây cũng bị liên lụy"

–" Vậy bà tốn công đưa những người dân kia ra ngoài, rồi lại đưa vào thành để làm gì?"

–" Để bọn họ có thể thuận tiện hành động thôi. Nếu cứ lén lén lút lút sẽ khiến người khác nghi ngờ. Hơn nữa khi bị phát hiện ra nơi trú ẩn, những người trốn trong đó sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng bây giờ chúng ta có thể lợi dụng tiểu nhị, để phá hủy cơ quan trong trấn. Đồng thời tìm ra thuốc giải, khi tìm được nó chúng ta sẽ đến trấn Tam Định. Nơi đó khẳng định còn hỗn loạn hơn ở đây"

Bên ngoài vang lên những tiếng tiêu rùng rợn, Vũ Khanh đứng nhìn ra ngoài cửa, thở dài:

–" Lại một đêm kinh dị nữa bắt đầu rồi."

Tiểu Tuyết đã ngủ, Vũ Khanh ra thành từ lâu. Chuẩn bị cho một trận chiến khốc liệt ngày mai.

Trời vừa sáng Tiêu Tấn đã đến phòng Tiểu Tuyết, hắn đạp cửa xông vào, lớn lối hét:

–" Tên tiểu tử kia, mau dậy đi. Không phải nói hôm nay sẽ dẫn đoàn thôn dân đến sao? Mau dẫn bổn thủ lĩnh đến xem nào."

Tiểu Tuyết đang thay đồ, giật phắt mình

–" Ngươi vào phòng người khác mà không gõ cửa sao?"

–" Ta vào phòng người khác xưa nay không cần thông báo. Ngươi có nhanh không thì bảo"

–" Ngươi gấp gì chứ, ta đang thay đồ. Đợi ta một chút"

–" Thay đồ à? Công tử có cần, để thuộc hạ ta thay giúp người nhé. Yên tâm! Thuộc hạ của ta rất kín miệng. Cho dù ngươi có lén mặc đồ nữ trang, thì bọn chúng cũng không nói ngươi biến thái đâu."

Cả đám cười ồ lên:" Ha ha ha. Tên biến thái đấu đồ nữ nhân"

Tiểu Tuyết thay y phục phục xong, bước ra mắng:

–" Cười gì mà cười. Ta mặc đồ nữ nhân thì sao? Dù cho ta có mặc đồ nữ nhân, cũng đẹp hơn đám thô kệch các người gấp trăm, gấp nghìn lần."

Một tên lớn tiếng:

–" Ngươi nói ai thô kệch"

–" Ta nói các ngươi đó, lẽ nào các ngươi không biết bản thân mình ra sao?"

Tiêu Tấn nói chen vào:

–" Được rồi! Hôm nay ta đến đây là để xin lỗi ngươi. Hôm qua là do ta quá lỗ mãng, có điều ta vẫn phải thấy đám tù nhân kia. Hôm nay ta sẽ cùng ngươi ra thành để đón đám dân đó"

Tiểu Tuyết cười khinh:" Rõ ràng đã phái người chặn đường ngoài cổng thành. Lại còn giả nhân nghĩa."

–" Được, vậy chúng ta cùng ra cổng thành xem xem"

Cả đám cùng theo Tiểu Tuyết ra ngoài thành. Đợi cả buổi sáng vẫn không thấy ai, Tiêu Tấn đắc ý nói:

–" Sao rồi tiểu tử, không phải sáng nay bọn họ sẽ đến sao? Giờ người đâu? Người đâu?"

–" Là do có kẻ tiểu nhân dở trò thôi. Có điều ngươi yên tâm, thuộc hạ của ta không dễ đối phó vậy đâu"

Tiểu Tuyết nhìn về phía cổng thành, trong lòng rất suốt ruột. Cũng không biết bọn họ sắp tới chưa. Không biết bọn họ có chuyện gì không?

–" Rốt cuộc bọn họ lúc nào mới tới, ta không có nhiều thời gian để đợi ngươi đâu"

–" Ngươi gấp gì chứ, bọn họ sẽ tới nhanh thôi."

Tiêu Tấn không đợi thêm nữa, hắn sai người tóm Tiểu Tuyết lại.

–" Ngươi làm gì vậy, buông ta ra, buông ra!"

–" Hỏi ta muốn làm gì à? Ngươi thân là quản sự, lại làm hư chuyện của pháp sư. Hôm nay ta sẽ thay pháp sư xử lí kẻ."

–" Ta đã nói rồi, ta chính là quản sự. Nếu ngươi giám giết ta, pháp sư sẽ không tha cho ngươi đâu"

–" Haha. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đến lúc đó ta chỉ cần nói ngươi không hoàn thành nhiệm vụ là xong. Được rồi, không nói với ngươi nữa. Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi chầu trời"

Tiêu Tấn vừa giơ kiếm lên định chém Tiểu Tuyết thì Vũ Khanh bay tới. Dùng một chưởng đánh hắn trọng thương.

–" Đến quản sự mà ngươi cũng dám chém, đúng là chán sống rồi"

Vũ Khanh đỡ Tiểu Tuyết dậy, hỏi:

–" Cô không sao chứ?"

–" Ta không sao? Đám Liêm Đông đâu?"

–" Bọn họ đằng kia"

Từ ngoài thành một đám người bị trói đi tới. Phía sau họ là một thanh niên cầm roi. Đó là Liêm Đông, Tiểu Tuyết nói:

–" Sao hả, bọn họ đến rồi. Tin lời ta rồi chứ?"

Tiêu Tấn cho người đến kiểm tra, quả nhiên có phù đồng. Xem ra bọn họ đúng là người của Hắc pháp sư.

Lúc này thì hắn ta không còn lời nào để nói, chỉ đành giả vờ cho qua:

–" Nếu như các ngươi thật sự là người của pháp sư, vậy thì mau đem đám dân kia vào. Cho bọn chúng dùng độc để luyện rối."