Chờ Ngày Anh Đến Được Không?

Chương 14



- Anh xin anh Long cho hai đứa nghỉ rồi. Không cần đuổi, anh phải ở đây chăm em.

- Chăm em kiểu gì mà mấy chị y tá toàn nhìn trộm anh thế?

Thiện xoa đầu tôi, cười khanh khách:

- Em ghen à?

Hai má tôi nóng bừng lên, mồm lắp bắp liên tục:

- Ai ghen? Ai thèm ghen?

- Oki. Là anh ghen...Em nằm xuống nghỉ ngơi chút đi, anh đi làm nốt mấy cái thủ tục nhập viện. Tiện thể mua cháo cho em luôn.

Tôi gật đầu, Thiện nhẹ nhàng đỡ tôi nằm rồi mới bước ra ngoài. Toàn thân tôi cứng đờ nhìn khắp người chỗ nào cũng xanh, cũng tím mà lòng lại thấy ấm áp vô cùng. 15" sau cửa phòng lại mở ra thêm một lần nữa, chị gái tôi xuất hiện, mặt mũi nhăn lại:

- Mày đi đâu, gây thù chuốc oán với ai mà ra nông nỗi này?

- Em không biết, đang chuẩn bị về thì họ lao đến đánh em tới tấp.

- Mồm đâu mà không hô lên?

- Hô cũng không ăn thua, bọn nó bảo em cướp chồng sắp cưới của em gái chúng nó. Có người đi đường nghe thấy còn ném cả chai nước vào người em nữa.

- Mẹ cha chúng nó, cậy đông bắt nạt yếu tao mà bắt được tao cho mỗi con vài cái tát. Nhưng mà khoan đã, mày vừa bảo chúng nó bảo mày cướp người yêu em gái bọn nó á? Có thật không? Nói rõ ràng xem nào.

- Em cũng đang thắc mắc đây, không cả biết em gái chúng nó mặt mũi thế nào thì cướp sao được?

- ...(Chị tôi gật gù nghĩ ngợi)

- À quên, lúc đánh em xong em còn nghe con béo nhất gọi điện cho ai ý. Báo với người kia cảnh cáo em xong rồi, chuyển nốt tiền cho bọn nó đi.

- Vậy là có đứa khác đứng sau sai mấy con này dằn mặt mặt rồi. Mày nghĩ kĩ lại xem, đợt này mày có hiềm khích với ai không?

- Em chắc chắn là không. Cả ngày đi làm quanh quẩn trong bếp, bận không ngẩng đầu lên được thì lấy thời gian đâu mà đi gieo họa? Chuyện này chị đừng nói với mẹ nhé, không mẹ lại lo.

- Biết rồi, không phải dặn. Anh Thiện đâu? Sao từ nãy đến giờ chẳng thấy mặt mũi?

- Anh ấy đi làm nốt thủ tục nhập viện, tối qua muộn quá chưa làm xong được. Tiện thể đi mua cháo cho em luôn, chắc cũng sắp về rồi đấy.

- Đêm qua tao đang định vào, mà anh ấy gọi điện bảo mày không sao. Nên tao để cho mày với anh ấy tự nhiên. Mà có khi nào, con cây si anh Thiện mày kể với tao hôm nọ giở trò không?

Tôi bừng tỉnh sau câu nói nửa đùa, nửa thật của chị gái. Nhưng suy nghĩ kĩ lại thì cũng không loại trừ khả năng này. Từ ngày tôi lên Hà Nội đến giờ, cũng gần 7 tháng rồi bạn bè không có, người quen quanh đi quẩn lại chỉ có mấy anh chị trong bếp. Và không ai có lí do gì phải thuê người đánh tôi. Tôi không muốn đổ lỗi cho ai, nhưng sau những gì tôi đã trải qua. Sự ngây thơ, hồn nhiên của tuổi trẻ sớm đã không còn nguyên vẹn trong tâm trí tôi.

Những ngày sau đó, tôi nằm viện Thiện đi làm nhưng tối nào cũng xin về từ hơn 6h vào chăm sóc tôi. Tôi theo đó cũng dần cảm nhận được tình yêu chân thành của anh. Ban đầu sau cuộc tình tan vỡ, chất chứa đầy thương tích với Toàn tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ yêu thêm bất cứ ai nữa. Nhưng khoảnh khắc gặp được anh, làm việc cùng anh, yêu anh không hối tiếc. Thì tôi biết mình đã được hưởng trọn vẹn may mắn của cuộc đời này.

Rồi đến ngày tôi xin xuất viện về nhà, và bắt đầu đi làm. Tất nhiên sau trận đánh nhừ tử đó, Thiện đã thẳng thắn bắt tôi bỏ luôn thói quen đi xe bus. Đến cửa nhà hàng chị Loan nhìn thấy tôi bước xuống từ xe Thiện, vẫy tay vời vời tôi liên tục:

- Sao rồi? Khỏe hẳn chưa? Nghỉ thêm mấy ngày nữa thì không.

- Em khỏe như trâu rồi, chị cứ yên tâm. Nhớ các anh, các chị quá không chịu được phải mò đi.

- Chị đang bảo với anh Thắng, không biết em năm nay sao quả tạ chiếu vào đầu à? Hết bị chúng nó xô vào, giờ lại bị ăn tẩn không hiểu lí do.

- Chắc thế thật chị ạ, đen từ đầu năm đến giờ.

- Thôi đen mà vơ được anh Thiện, thì còn kêu ca gì?

Tôi không trả lời chỉ cười hì hì, hai chị em cứ thì thầm to nhỏ. Mãi đến khi ngoài bàn lễ tân vang lên những tiếng cãi vã không ngừng, tôi mới tò mò nấp sau cánh cửa bếp nhìn ra:

- Anh tìm ai ạ?

- Cô cho tôi gặp cô Hoài, làm phụ bếp ở đây.

- Không được đâu anh ơi, đang trong giờ làm việc. Với lại nhà hàng có quy tắc riêng, mời anh ra kia cho chúng tôi làm việc.

- Cô đang che giấu cho cô ta chứ gì?

- Tôi không biết anh đang nói gì, nhưng tại sao tôi phải che giấu cho cô ấy? Cô ấy có phải tội phạm đang bị truy nã đâu? Anh còn tiếp tục gây rối như này, tôi gọi bảo vệ đấy.

- Cô gọi đi, gọi luôn đi. Đừng tưởng tôi sợ các cô. Hoài ơi...Hoài...

Tôi nấp sau cánh cửa, nhìn rõ mồn một khuôn mặt Toàn đang gân cổ cãi nhau với chị lễ tân mà lắc đầu ngao ngán. Không hiểu sao anh ta biết tôi làm việc ở đây mà tìm tới? Hôm nọ ở quê đến tận nhà tôi phá phách còn chưa đủ sao? Thể loại gì đây?

Chị Loan đứng sau, kéo áo tôi mấy cái:

- Mày quen thằng cha kia à?

- Vâng ạ. Chuyện dài lắm, để khi nào em kể cho mà nghe.

- Ừ. Chị nhìn mặt nó cứ gian gian, thôi em nấp tạm vào đâu đi. Đợi nó đi khỏi rồi hãy ra cho an toàn.

- Không được đâu, để ra em giải quyết chứ thằng này tính hơn đàn bà. Chưa gặp được em, nó còn ăn vạ đến tối.

- ...

Nói rồi tôi lững thững bước ra ngoài, mặc kệ bao lời can ngăn của chị Loan ở phía sau. Toàn nhìn thấy tôi thì không gây gổ với chị lễ tân nữa, cười cười tiến lại gần:

- Cuối cùng cũng tìm thấy em.

Chị lễ tân gật đầu với tôi:

- Em ra đây rồi thì nói chuyện với anh này hộ chị nhé. Mấy hôm nay ngày nào anh ta cũng đến, đòi gặp em cho bằng được. Mà em xin nghỉ ốm nay mới đi làm, thì anh ta lại bảo chị che giấu cho em.

- Em xinh lỗi chị, ngại với chị quá.

- Không sao đâu, em tiếp khách đi.

Tôi quay sang lừ mắt lườm Toàn:

- Sao anh biết tôi làm việc ở đây? Anh đến đây làm gì? Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi mà, anh nghe không hiểu hay thế nào?

- Em nghe anh nói vài câu, rồi anh đi luôn còn không anh ở đây đến khi nào em chịu nói chuyện với anh thì thôi.

- Anh đừng quá đáng, tôi gọi bảo vệ đấy.

Toàn nhếch môi, nụ cười đểu giả thêm phần chói mắt:

- Lại chiêu bài cũ hơn mặt đường này à? Đừng hòng dọa anh, anh không sợ đâu.

- Đã thế thì ra ngoài kia, để người ta còn làm việc.

Tôi dẫn Toàn ra cửa nhà hàng, đứng nép vào một góc tránh sự tò mò của mọi người:

- Tôi chỉ có 10", anh muốn gì thì nói luôn một thể luôn đi, đừng vòng vo mất thời gian của tôi.

- Hôm nọ giỗ bố anh say quá, sang nhà em ăn nói lăng lung tung. Em đừng trách kẻ say làm gì, cho mất công nhé.

- Tôi nói thật càng ngày tôi càng ghê tởm anh, anh say hay đó là những lời anh muốn nói. Ngày xưa tôi ngu mới yêu anh, chứ giờ anh không xứng. Đây là chỗ làm việc của tôi, anh còn chút tình người thì để yên cho tôi sống.

- Không...Em phải quay về Nam Định với anh...

- Anh mơ hay lên cơn thần kinh. Tôi và anh kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau nữa cũng không thể nào.

Toàn kéo tay tôi, lôi về phía anh ta:

- Mẹ anh cũng đã hối hận vì lúc trước đối xử không tốt với em. Chính mẹ đồng ý cho amh đi tìm em, nên em đừng giận nữa, theo anh về nhà đi. Ở đây đất khách, quê người bon chen, khó sống lắm.

Tôi vùng vẫy thoát khỏi, thì anh ta càng kéo mạnh hơn:

- Hôm nay dù thế nào anh cũng phải đưa em đi bằng được.

- Anh điên à? Thả tôi ra....

- Tôi đang điên đấy, cô biết điều thì ngậm mồm lại. Đừng để máu chó của thằng này nổi lên.

Lúc này tôi vừa bực, vừa sợ. Bản tính phần con lớn hơn phần người, trong Toàn đang bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi sợ 1 giây phút nào đó, Toàn sẽ làm điều gì điên dại không cứu vãn được:

- Anh bình tĩnh đi...

- Vừa rồi cô còn to mồm lắm cơ mà, thứ bỏ chồng theo trai còn muốn lêu lổng đến bao giờ?

Tôi nóng hết mặt mũi, mà không dám cãi trả, chỉ biết cúi đầu vùng vằng cầu mong cảnh này nhanh chóng trôi qua.

"Bốp...Bốp..."

Thiện xuất hiện, cho Toàn hai cú đấm hết lực. Toàn theo phản xạ thả tay tôi ra rít lên mạnh mẽ:

- Thằng chó này, mày là ai? Sao mày dám đánh tao? Mày muốn chết phải không?