Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 31: Buổi trưa ở Mạc thị



Tập thể dục buổi trưa, Lăng Nhữ Y quả thật được tập thể dục, mồ hôi trên người cô từng giọt đổ xuống đệm như tắm, cả cơ thể trần trụi bóng bẩy mồ hôi. Lăng Nhữ Y theo chuyển động của người kia trở nên mơ hồ, đê mê theo từng nhịp đi vào, từng cái lui ra đều khiến đầu óc Nhữ Y thêm mụ mị.

Đầu cô nóng, hơi thở bật ra nóng rực, nằm trên đệm màu xám, hai tay túm lấy ngực của chính mình, ngăn cản nó tưng nảy theo nhịp của người kia. Sẽ rất thẹn, mặt cô đỏ bừng, cánh môi hồng bị hôn trôi đi lớp son phủ, phía dưới la ba lạch bạch phát ra.

Người khác nghe chắc chắn sẽ thẹn, Lăng Nhữ Y cũng thẹn đến đỏ người, nhưng cô cũng không thể ngăn cản bản thân trầm luân theo ham muốn mộng dục. Bụng dưới co thắc lại, đầu óc cô mơ hồ, há miệng hít thở cùng rên rỉ, hạ thân cô đã biến thành một mảnh bấy nhầy ướt đẫm.

Mỗi một cái ra vào đều kéo ra lớp lớp **** *** ướt nhầy, Lăng Nhữ Y mơ hồ nhìn trần nhà, tiềm thức hoàn toàn bị dục vọng xâm lấn, ngay lúc này, cô không nghĩ được gì cả. Chỉ có ham muốn điên cuồng, chỉ có ao ước được thoả mãn.

Mạc Đình Quân ưỡn lưng, mang gậy th*t cứng rắn đâm vào, tay bắt lấy hông lưng hướng thẳng, tư thể Nhữ Y chỉ cần nằm ngữa mở rộng hai chân, còn anh sẽ quỳ ở phía dưới thao tung thân thể cô. Nhất nhất gậy th*t tiến thẳng, đỉnh đến hoa tâm phong phốc, căn phòng tràn ngập hương vị nồng đợm của luyến lưu tình ái.

Anh chạy nước rút trong cơ thể cô một trào rồi thô rống một tiếng, y đầu đỉnh ra chất lỏng ấm nóng phung trào vào bên trong Lăng Nhữ Y. Cơ thể cô căn cứng chào đón, hai chân đạp xuống đệm, mấy đầu ngón chân co quặp lại bấu lấy đệm giường. Bụng dưới co bóp liên gục gậy to trong thân thể, hoa tâm cũng kịp lúc phung trào mật ngọt thêm lần nữa, khiến cho giữa hai chân cô ướt đẫm càng thêm nhầy nhụa. Hai bàn tay nhỏ cũng cuộn thành quả đấm, vai nhỏ run rẩy sau cao trào, anh rút ra phân thân, Lăng Nhữ Y mới thả lỏng cơ thể.

Cô mơ màng, đôi mi trở nên nặng trĩu muốn sụp xuống, miệng nhỏ khép hờ hít thở không khí còn phát ra tiếng thở hừ hừ sau màn kịch liệt vây đốn. Mạc Đình Quân cũng thấm mệt, tuy mệt nhưng lại vô cùng sảng khoái, cực kì thoải mái, anh nằm xuống bên cạnh thân thể trần trụi ướt đẫm mồ hôi của Lăng Nhữ Y.

Ôm lấy cô vào lòng, đem cô gói gọn trong lòng mình ôm ấp, hôn lên đỉnh tóc thơm dịu bám mùi mồ hôi. Lăng Nhữ Y được ôm ấp, đôi mi nhanh chóng sụp xuống, cô tựa vào lòng anh chìm sâu vào giấc ngủ.

Đến khi Lăng Nhữ Y tỉnh lại đã là ba giờ chiều, lần nữa cô ở phòng tổng rất lâu, Lăng Nhữ Y vội vàng tắm rữa sơ qua cơ thể, ăn mặc thật ngay ngắn chỉnh tề trở về phòng làm việc. Dù có cô nghiêm chỉnh đến mấy, vẫn không thoát khỏi ánh mắt dòm ngó của đám người nhân viên.

Trở về phòng kế toán, người cô không muốn chạm mặt nhất chính là Nhan Tiểu Linh, cô chỉ vừa ngồi xuống bàn làm việc của mình, cô bạn hai tay chống trên bàn ôm lấy gương mặt, đôi mắt ma quỷ nhìn cô nói bóng nói gió.

"Bàn chuyện gì mà lâu vậy nhỉ, từ 11 giờ trưa đến hẳn 3 giờ chiều."

Lăng Nhữ Y liếc mắt đen gầm gừ trong miệng "Nhan Tiểu Linh."

"Ấy cha, phu nhân tức giận rồi, ấy ấy phu nhân đừng tức giận, kẻo tổn hại sinh khí, phụng thể bất an, baby bất thụ."

Lăng Nhữ Y trừng lớn mắt, cầm lên tờ giấy trắng nhồi thành một quả tròn ném thẳng vào người Nhan Tiểu Linh, Tiểu Linh cười lớn, giống như trúng độc đắc há há cười. Cả phòng kế toán chỉ có Tiểu Linh là hớn hở cười, còn lại đều đang xanh mặt rồi.

Bọn họ thật sự lo sợ, Mạc tổng sẽ sủng lại cô vợ này, thế thì những người đã từng khinh miệt cô vợ này sẽ ra sao? Bọn họ không dám nghĩ tới.

Bát cơm ở Mạc thị vô cùng ngon bổ không phải dễ kiếm, họ không muốn mất bát cơm này, họ lo lắng Lăng Nhữ Y sẽ được ưu ái, lo sợ bè phái Hạ Tình bấy lâu nay đều vô nghĩa, vẻ mặt cứng ngắt của họ càng khiến Tiểu Linh vừa lòng hả dạ.

Đúng như anh nói, kết thúc ngày làm việc trở về nhà, anh hoàn toàn không chạm vào cô, cho cô một buổi tối thật bình yên ngon giấc, chỉ là khi đi ngủ cả hai có ranh giới rõ ràng nhưng khi cô thức dậy sẽ là nằm trong tay Mạc Đình Quân.

Kỳ lạ...

Rõ ràng là ba năm nay, có khi nào anh ngủ ở nhà mà cô xâm lấn ôm lấy anh, hay là anh vô tình chạm vào cô. Trước đây anh không hề chạm vào cô, cho dù ngủ cùng giường nhưng hai người như nằm ở hai thái cực vậy, nước sông không phạm nước giếng mà nước giếng cũng chẳng đụng đến nước biển.

Vì sao bây giờ trước khi ngủ cũng có ranh giới nhưng khi thức dậy cô lại nằm trọn trong lòng anh, là cô nửa đêm làm loạn hay là anh ôm lấy cô.

Lăng Nhữ Y cũng không rõ nữa.

Anh cho cô buổi đêm bình yên, trưa ngày hôm sau, Hạ Tình sẽ đi xuống và nói.

"Lăng tiểu thư, Mạc tổng gọi cô."

"Lăng tiểu thư, Mạc tổng tìm."

"Lăng tiểu thư lên phòng tổng."

"Lăng tiểu thư, tổng giám đốc gọi."

"Lăng Tiểu thư, tổng giám đốc tìm."

Mỗi ngày một kiểu gọi, nhiều đến mức Hạ Tình không cần phải đi xuống lầu kế toán nữa, cô ấy gọi điện thoại xuống yêu cầu cô đi lên, nhiều đến mức Lăng Nhữ Y lúc này phải mang cả hộp thuốc tránh thai trong túi xách. Quan hệ của Nhữ Y và Mạc Đình Quân chính thức trở thành bàn tán của cả Mạc thị, chuyện càng ngày càng xôn xao và người cao hứng nhất cũng chính là Nhan Tiểu Linh.

Nhìn thấy đám nhân viên khác xanh mặt, Tiểu Linh cực kì cao hứng.

Mạc Đình Quân và Lăng Nhữ Y đột nhiên chuyển quan hệ từ ban đêm sang buổi ngày, đặc biệt vào khoảng giờ nghỉ trưa của Mạc thị. Trừ ngày thứ 7 và chủ nhật ra, còn lại cô và anh đều phát sinh quan hệ cào giờ trưa ở Mạc thị.

Anh sẽ thượng cô ở Mạc thị tầm trưa, tối về nhà cô sẽ được ngủ ngon trong vòng tay anh.

Thật là kỳ lạ!

Kéo dài như vậy cả một tháng, vì những chuyện này mà Mạc thị như được thanh tẩy, một loạt người từng khinh miệt Lăng Nhữ Y lúc này đều quay đầu, không dám xem thường phu nhân tổng giám đốc nữa. Cũng vì vậy mà Mạc thị cũng chia làm hai phe, một bên cho rằng Hạ Tình mới là phu nhân và tiếp tục coi thường Lăng Nhữ Y, một bên còn lại chính là phe quay đầu, không dám đắc tội với Nhữ Y nữa.

Hôm nay, Nhữ Y vẫn như vậy ngồi viết báo cáo thống kê doanh thu, bàn cô A có điên thoại, cô A tác phong nhanh chuẩn nhấc máy.

"Phòng kế toán xin nghe... Vâng."

Cuộc hội thoại rất nhanh kết thúc, cô A nhìn sang chỗ Nhữ Y, giọng nói nhẹ nhàng gọi.

"Phu nhân lên phòng tổng."

"..." Chiếc bút trên tay Nhữ Y dừng lại nét mực, một vài nhân viên lại bắt đầu bàn tán rồi. Cả tháng nay Lăng Nhữ Y trở thành tâm điểm nổi bật của toàn bộ trên dưới nhân viên công ty, từ chức vị bé nhỏ như lao công cho đến các trưởng phòng, trưởng bộ. Cảm giác cô giống như con cá lọt lưới Mạc thị này vậy, tổng giám đốc thì hành sự, nhân viên thì bàn tán bày xích ah.

Thật là khó chịu đi.

Lăng Nhữ Y không động đậy, cô A nhắc lại thêm một lần.

"Phu nhân, phòng tổng gọi."

"À..." Lăng Nhữ Y buộc phải nâng đầu đáp lại "Tôi biết rồi."

Nhưng mà cô không có đứng dậy, Lăng Nhữ Y hôm nay sẽ không đi lên phòng anh, cả tháng như thế đủ rồi. Chiều nay cả hai cũng trở về Lăng gia dùng bữa gia đình, cho nên cô sẽ không lên mà hầu anh đâu.

Cứ bị bàn tán, thật khó chịu chết đi được, có lẽ cô phải điều chỉnh trình tự này lại rồi, không thể như thế này được. Buổi tối được ngủ ngon thì thích thật, nhưng buổi trưa cứ thế này, vài lần nữa Mạc thị sẽ bàn tán đến nổ tung mất.

Làm sao để cho mọi thứ trở về như trước nhỉ, tuy mọi người không tôn trọng cô nhưng cũng yên bình hơn là bây giờ. Đám người theo Hạ Tình đối với cô lúc này càng lúc càng ác ý, còn đám người quay đầu tốt với cô, cô biết họ cũng chỉ là vì lo lắng cho miếng ăn, thật tâm họ cũng không thật sự tôn trọng cô.

Cảnh tưởng một nhà nhưng hai phe đối lập này, Lăng Nhữ Y thật đau đầu.

Suy nghĩ mong lung, giọng Nhan Tiểu Linh phát ra đánh tan dòng suy nghĩ của Nhữ Y.

"Này, cậu còn ở đây à? Không lên phòng Mạc tổng sao?"

Lăng Nhữ Y ngừng suy nghĩ, thở nhẹ "Không đi."

"Sao vậy? Giận nhau à?" Nhan Tiểu Linh hứng thú hỏi.

Nhữ Y lắc đầu, cô với anh thì có chuyện gì để giận hờn.

Nhữ Y thở dài "Không muốn đi thôi."

"Quào, Mạc tổng gọi mà cậu dám không lên ư?" Nhan Tiểu Linh trầm trồ, xem ra, cô bạn này được cưng chiều nên gan cũng lớn thêm một tí rồi nga.

"Sao lại không dám?" Lăng Nhữ Y bĩu môi, ngẫm nghĩ anh thì có thể làm gì cô được đây, chuyện gì có thể làm thì anh cũng làm hết rồi, trần truồng tập thể dục, bảy bảy chín chín tám mươi mốt thế cũng dùng đủ cả rồi, còn cái chi mà sợ hãi nữa.

Gã đàn ông ba mươi tuổi ấy cũng không thể vung tay đánh cô vì cô không nghe lời, mặc kệ, hôm nay cô không muốn tập thể dục buổi trưa.

Một giờ trôi qua, điện thoại chỗ cô A lại reo lên, cô A vô cùng thuần phục cầm lên điện thoại.

"Phòng kế toán xin nghe... Vâng."

Cuộc hội thoại nhanh gọn y hệt lúc nãy, động tác cô A cũng y hệt như vừa rồi, tắt điện thoại liền ngẩn đầu về bàn của Nhữ Y thông báo.

"Phu nhân, phòng tổng gọi."

Lăng Nhữ Y vừa mới viết được vài dòng báo cáo, cô ngẩn đầu vẽ ra nụ cười thương hiệu.

"Tôi biết rồi."

Đã đến giờ nghỉ trưa, một số nhân viên đi ra ngoài để dùng bữa, một số dùng bữa tại chỗ, Tiểu Linh đặt món ăn trên trang mạng cho hai người, cả hai cùng nhau ngồi ăn. Nhan Tiểu Linh không quên nghịch ngợm trêu ghẹo một câu.

"Đã lâu rồi mới được ăn trưa với Mạc phu nhân à nha."

Hồi trước cả hai luôn ăn trưa cùng nhau, dạo gần đây buổi trưa Nhữ Y bị Mạc tổng bắt đi mất, không tiện ăn trưa cùng Tiểu Linh nữa. Biết cô bạn này thích ghẹo mình, Lăng Nhữ Y nắm lấy cái má của Tiểu Linh kéo nó ra.

"Cậu cứ hay ghẹo thế nhỉ? Có tin tớ xén cái mỏ nhọn đấy không?"

"Ây cha cha" Tiểu Linh nhăn nhó, hai tay nắm lấy tay Lăng Nhữ Y gỡ ra, ôm lại gò má bị véo đỏ uất ức "Người ta chỉ nói sự thật thôi mà."

"Đừng như vậy, tớ ghét bị bàn tán lắm" Dạo này cô và Mạc Đình Quân qua lại trong công ty, họ đã bàn tán ra vào rất nhiều, nghe đến ông cả lỗ tai rồi.

"Có khi nào mà cậu không là tâm điểm của mấy cuộc tán ngẫu kia, quan trọng là bây giờ nó đã đi theo chiều tốt hơn" Không khó để nhận ra một bộ phận nhân viên đã quay đầu với Nhữ Y, họ không còn khinh miệt Nhữ Y nữa, đôi khi gặp Nhữ Y còn khẽ cười chào hỏi.

Lăng Nhữ Y biết rõ, bọn họ như vậy là vì miếng cơm manh áo, còn thật sự thì họ cũng không thật là quay đầu về phía cô. Cô đoán, chỉ cần Mạc Đình Quân đối với cô chán ghét ác liệt như cũ, bọn họ cũng sẽ trở về bộ dạng như cũ.

Lăng Nhữ Y và Tiểu Linh dùng bữa trưa xong, cả hai tán ngẫu một chút đã đến giờ làm việc, sau hai cuộc gọi, Lăng Nhữ Y không đi lên, phòng tổng cũng không gọi xuống nữa. Có lẽ là cô đã dễ dàng vượt qua ải hôm nay đi, tối nay cô sẽ lập lại chu trình của khi trước, ít ra ở nhà phát sinh quan hệ sẽ không bị bàn tán, cũng không lo sợ bị ai đó nhìn thấy, tuy nhiên thì cả đêm so với ba giờ nghỉ trưa thì Nhữ Y hơi thiệt thòi.

Cô đã nghĩ như vậy cho đến khi bắt đầu giờ làm việc buổi chiều, mọi người đang tích cực làm việc, chăm chú cắm mặt vào tài liệu trên bàn. Đột nhiên thân ảnh uy nghiêm xuất hiện trong phòng kế toán khiến cho toàn bộ nhân viên trong phòng nín thở, tổng giám đốc chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này. Đây là lần đầu tiên anh có mặt ở phòng kế toán, mấy nhân viên im bặt không dám thở, chỉ có thể lén đưa mắt nhìn thân ảnh uy nghiêm kia. Mạc Đình Quân đi đến bàn làm việc của Lăng Nhữ Y, anh đứng ngự trước bàn làm việc.

Lăng Nhữ Y cặm cụi viết báo cáo, phòng làm việc bỗng nhiên trở nên im lặng đến lạ, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe, cô ngỡ ngàng, bút mực trên tay dừng lại, cảm giác ánh nhìn nóng rực quá quen thuộc phủ đầu. Khí tức uy lực toả ra kia đủ để cô nhận thức được người đó là ai, cô trở nên cứng ngắc, môi hồng mím lại.

Đầu vẫn cúi xuống che đi gương mặt xinh đẹp, sao anh lại xuất hiện ở đây? Anh thật sự đến tận bàn tìm cô sao?

Xong rồi xong rồi, lần này Mạc thị lại ồn ào rồi.

Mạc Đình Quân đứng nghiêm, đôi mắt chim ưng ngắm mồi, giọng trầm ồn ồn, trong không gian tĩnh lặng này, âm thanh của anh làm chủ đủ để toàn bộ người ở phòng kế toán nghe thấy.

"Phu nhân không nghe tôi gọi em lên sao?"

Nghe ah, nhưng cô không muốn lên nga. Lăng Nhữ Y nhanh chóng biện minh "Em... Em quên."

Lý do không được chính đáng lắm, Mạc Đình Quân sao lại không nhìn ra cô đang trốn anh cho được, giương ra nụ cười tuấn lãm, Mạc Đình Quân cúi khẽ người, vươn tay bắt lấy bàn tay nhỏ đang cầm bút mực kia.

"Em không tự nguyện lên thì tôi đến dắt em lên."

"Ấy..." Lăng Nhữ Y bị kéo đứng dậy, cô nhanh vội rút tay ra khỏi tay anh, mấy ánh mắt từ người khác dồn trên người cô nóng rực, cô vội cười "Em tự lên được."

Cô rút tay ra, tay anh chỉ còn nắm lấy một tầng không khí, Mạc Đình Quân có chút bất ngờ, lần đầu tiên anh bị công khai cự tuyệt như vậy. Hình như Lăng Nhữ Y không muốn anh động chạm vào cô trước mặt người khác, Mạc Đình Quân quét mắt lạnh sang lớp nhân viên trong phòng. Bọn họ đang chăm chăm nhìn Lăng Nhữ Y, cũng phải ah, ba năm nay Nhữ Y luôn là tâm điểm chỉ trích của bọn họ.

Chuyện này Mạc Đình Quân có nghe, nhưng trước đây anh chẳng mấy để tâm. Hiện tại anh cực kì để tâm đến cô vợ nhỏ này, vì ánh mắt của người khác mà cô lại cự tuyệt anh. Nếu vậy, anh cũng không ngày trêu cô một chút.

Mạc Đình Quân bước đến, Lăng Nhữ Y tựa hông vào bàn làm việc của mình, không dám nhìn anh, anh cúi đầu nhìn cô, hai tay chống lên hai cạnh bàn, giam cô trong khoảng trống giữa bàn và tay anh. Anh cúi thấp đầu, giọng nói phà phà vào người Nhữ Y.

"Tôi thấy em không muốn cho lắm."

"Anh đi trước đi" Lăng Nhữ Y tựa vào bàn làm việc của mình, mặt nhỏ đỏ dần xoay đi một bên "Em sẽ đi ngay."

Bộ dáng thẹn thùng của cô lúc nào cũng đáng yêu như thế, Mạc Đình Quân chỉ muốn trêu thêm. Anh gật gù, âm thành ôn tồn cương nghị.

"Được thôi, tôi đi trước đợi em, nếu em còn không lên tôi cũng không ngại bế em lên."

Anh nói rồi giương ra nụ cười quỷ dị, gương mặt hảo soái hướng đến gò má cô, hôn lên mang tai, hít vào một hơi yêu thích. Lăng Nhữ Y nhắm chặt mắt, hai tay chống trên bàn cuộn tròn lại, kiềm chế lại quả tim đạp điên cuồng.

Mạc Đình Quân liếc mắt đến phía mất nhân viên đang chăm chăm nhìn anh, nghiêng đầu cắn lên vành tai nhỏ mẫn đỏ rồi buông ra. Thản nhiên duật ra nụ cười tuấn lãm, vô cùng mong chờ.

"Nhanh một chút."

Anh đã đợi cô cả buổi trưa, lúc này có chút mất kiên nhẫn rồi nga, Mạc Đình Quân xoay người rời đi. Bước chân của anh gián trên từng hơi thở của đám người kia, anh đi rồi, Lăng Nhữ Y vội vàng nâng tay chùi chùi trên vành tai, gương mặt cô đỏ bừng, tim gan đập loạn xạ. Vừa vặn xoay mặt lại đã đụng gương mặt phát ra hào quang chói rọi, nụ cười gian manh xảo quyệt của Tiểu Linh.

"Nhanh một chút~ Người ta không chịu nỗi a~". Truyện Bách Hợp

Lăng Nhữ Y thẹn, mặt ngày càng đỏ, cô bậm môi phồng má lập tức xoay người, nhanh chóng chạy khỏi phòng kế toán, cô phải nhanh nhanh đi khỏi, nếu không Tiểu Linh sẽ trêu cô đến mặt mũi cũng không còn. Nhan Tiểu Linh giơ lên năm ngón tay vẫy chào, tinh nghịch trêu.

"Phu nhân nghỉ ngơi vui vẻ nhó~"

Cô đi khỏi, tầng lớp nhân viên mặt xanh chuyển sang trắng bệch.

Tiêu rồi, phu nhân kia... Bắt đầu được sủng ái rồi.

Còn tiếp...

(P/s Hồi trước anh Mạc không quan tâm chị Lăng bị khinh miệt thế nào, bây giờ đánh dấu chủ quyền nhẹ nhẹ, hỏi xem ai dám đụng vào bảo bảo nhà anh nữa a.)

_ThanhDii