Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 1



Vào những ngày hạ mát mẻ, cây lá xum xuê hòa mình cùng tiếng ve kêu ríu rít, dường như muốn báo hiệu một kỳ thi tốt nghiệp sắp đến. Hàng năm cứ vào tháng sáu thì con đường rợp bóng cây râm mát ở trước thư viện trường đại học L đều rất náo nhiệt, bình thường xuất hiện nhiều tốp người mặc trang phục cử nhân hay những trang phục kỳ quái khác. Tại nơi đây, ở dưới tán cây ngô đồng này là hồi ức về những nụ cười và nước mắt của một thời tuổi trẻ, những hồi ức ấy được lưu lại trong quyển nhật ký của tuổi thanh xuân.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của từng tán lá chiếu xuống mặt đất tạo thành những đốm sáng loang lổ. Nhìn cách đó không xa, nhóm sinh viên tốt nghiệp đang đùa giỡn với nhau. Vốn dĩ Giản Dịch đang vội vàng bước nhanh nhưng bước chân lại từ từ chậm lại. Hàng cây xanh đi đến thư viện này, nàng bất tri bất giác đã đi được 4 năm, nghĩ đến về sau sẽ phải rời đi, đúng là thật có chút không nỡ.

Giản Dịch nhìn túi văn kiện trong tay, tiếp tục đi đến thư viện. Buổi chiều ngày mai chính là thời gian bảo vệ đồ án tốt nghiệp, hôm nay nàng tới trường học là để tìm giáo sư hướng dẫn tiến hành xác nhận lần cuối. Sau khi nàng hoàn thành việc bảo vệ đồ án của mình thì có lẽ cơ hội quay lại trường chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Từng làn gió nóng thổi qua làm cho mái tóc đen dài của nàng trở nên rối tung lên. Giản Dịch đứng dưới ánh nắng chói chang ngẩng đầu nhìn lên tòa thư viện to lớn được thiết kế hiện đại trước mắt, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh rồi sải bước đi vào trong.

Giản Dịch là một sinh viên ưu tú điển hình. Lúc vừa vào đại học, danh hiệu sinh viên ưu tú của nàng liền nổi danh toàn bộ Khoa thư ký chuyên nghiệp cho đến khi nàng tốt nghiệp. Độ nổi tiếng của Giản Dịch ở trường này có thể nói là rất lớn, hầu như sinh viên nào cũng biết đến nàng.

Năm nay nàng 22 tuổi, đây có nghĩa là Giản tiểu thư đã được gắn mác 'con nhà người ta' trong suốt 22 năm, nói thật thì nàng cũng muốn thử phản nghịch một lần nhưng một khi đã bị dán cái mác "Gái ngoan" thì rất khó nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.

Đồ án không có vấn đề gì. Hơn nửa dưới ánh mắt xem người rất chuẩn nhiều năm của vị giáo sư hướng dẫn, giải thưởng ưu tú trong kỳ thi tốt nghiệp năm nay Giản Dịch tuyệt đối sẽ dễ dàng đạt được.

"Giản Dịch, thầy chờ mong buổi thuyết trình bảo vệ luận án xuất sắc của em."

Giáo sư Dương là một trong những vị giáo sư trẻ tuổi nhất Đại học L, ông năm nay chỉ gần 30 tuổi và từ Anh trở về.

"Giáo sư Dương, em rất cám ơn thầy đã hướng dẫn em. Ngày mai em sẽ cố gắng hết mình!"

"Không thi lên Thạc sĩ thì hơi có một chút đáng tiếc..."

Mỗi lần đối mặt với những lời như vậy, Giản Dịch sẽ chỉ cười cho qua. Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ lựa chọn tiếp tục học lên nữa, nhưng không nghĩ tới nàng cuối cùng lại từ bỏ cơ hội được cử đi học ở một trường danh tiếng.

Nếu nhất định phải nói ra lý do thì chính là Giản Dịch không muốn cứ mãi bị gắn cái mác "minh thông ngoan ngoãn". Có lẽ, nàng sẽ dùng phương thức khác để chứng minh thực lực của bản thân.

Nhìn những quyển sách có liên quan đến tài chính thương mại, Giản Dịch theo thói quen ngồi ở vị trí quen thuộc tinh tế xem qua chúng. Nàng tuy rằng học Khoa thư ký chuyên nghiệp nhưng rất có hứng thú đối với kinh tế và quản lý học, cho nên khi lên đại học nàng đã học thêm ngành Quản trị kinh doanh.

Sách còn chưa lật được vài trang, một loạt tiếng chuông di động vang lên đánh vỡ yên tĩnh của nơi đây. Giản Dịch luống cuống tay chân tắt chuông di động, ngẩng đầu nhìn những ánh mắt oán trách của mọi người xung quanh. Giản Dịch ngượng ngùng im lặng gật đầu nói xin lỗi rồi cầm di động đi về phía hành lang bên ngoài....

Mới vừa nhấn nút nghe, lập tức lọt vào tai nàng là một giọng nam tràn đầy khí lực của tuổi trẻ..

"Chị! Hiện tại... Hiện tại em thật sự đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình! Chị nhất định phải giúp em."

Tình yêu đích thực... Giản Dịch đã thấy nghe câu nói này rất nhiều lần rồi cho nên cũng không muốn tranh cãi với người kia. Nàng suy ngẫm trong lòng, nhỏ giọng đối với phía bên kia điện thoại nói, trong giọng nói còn lộ ra một chút bất đắc dĩ:

"Tháng này đã là lần thứ 4 rồi..."

"Haizzz! Chị ~ em nói với chị cái này, lúc này cùng với trước kia không giống nhau, cô ấy... Haizzz! Ngày mai chị tự mình thấy thì biết ngay thôi..."

Không nhìn mặt thì Giản Dịch cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hớn hở của cậu nhóc kia. Gọi điện thoại tới cho nàng chính là Giản Kiệt, em trai sinh đôi của Giản Dịch.

Cùng học nhà trẻ, cho đến khi vào tiểu học, rồi lên sơ trung, sau đó là cao trung, ngay cả đại học hai người còn thi cùng trường, ai có thể nói hai ngươi không phải song sinh được? Danh tiếng của Giản Kiệt ở Đại học L thì khác hẳn so với Giản Dịch, Giản Kiệt là mỹ nam của Khoa phát thanh, được xem là kẻ cặn bã trăng hoa ở Đại học L.

Có đôi khi Giản Dịch rất giận bản thân háo thắng cậy mạnh, ngoài chuyện háo thắng cậy mạnh còn chưa tính, vì cái gì mà khi còn trong bụng mẹ đã muốn háo thắng cậy mạnh? Nếu không phải nàng so với Giản Kiệt sinh ra sớm hơn 11 giây thì đã không dính phải đứa em trai xui xẻo này rồi. Rốt cuộc thân phận chị gái cùng em trai vẫn là có cách biệt một trời một vực.

Giản Dịch thường xuyên phải giúp Giản Kiệt thu thập cục diện rối rắm cũng đều do 11 giây định mệnh này.

"Chị ~ chị ~ chị thương em nhất, người kia chính là em dâu tương lai của chị nha~"

Cái giọng tràn ngập từ tính này chính là đòn sát thủ đối với các thiếu nữ. Về mặt lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng thì Giản Dịch cam tâm tình nguyện chịu thua, nàng chắc chắn bản thân không thắng nổi Giản Kiệt.

"Có chuyện gì nói thẳng, buổi chiều ngày mai chị phải đi biện luận, đừng hòng giở trò với chị."

"Chỉ buổi sáng thôi mà. Hơn nữa buổi chiều chị mới biện luận, em đã hỏi thăm kĩ cả rồi."

Chân tướng sự việc rất đơn giản, Giản Kiệt gần đây đến làm thêm tại một tiệm cà phê nhưng cố tình lúc này luận văn bị giáo sư hướng dẫn giữ lại, muốn sửa lại toàn bộ. Ca sáng ngày mai ở tiệm cà phê lại không thể điều chỉnh ngay, phải tìm một người thay ca. Cứ như vậy cái nhiệm vụ vĩ đại đầy vinh quang này, người đầu tiên Giản Kiệt nghĩ tới chính là bà chị già nhà mình.

"Nói cách khác, làm việc chính là chị, nhận tiền lương chính là em?"

Giản Dịch nhanh chóng tóm lại ý chính mà Giản Kiệt thao thao bất tuyệt

"Còn nữa... em là một người dẫn chương trình đi tiệm cà phê làm thêm làm gì?"

Nếu không phải chính tai nghe thấy, Giản Dịch thật đúng là không tin Giản thiếu gia áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm sẽ hy sinh thời gian quý giá của chính mình để tích cực phục vụ nhân dân.

"Chị, chị dạo này thật hài hước, không phải chỉ nửa ngày thôi sao ~. Chờ lát nữa em gửi địa chỉ qua cho chị, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Chị tiếp tục đọc sách, đứa em trai này không quấy rầy nữa."

Tuy rằng hai người có ngoại hình giống nhau, nhưng lại có linh hồn hoàn toàn khác biệt. Giản Dịch và Giản Kiệt không ưa nhau mười mấy năm. Giản Kiệt không thích sự khô khan của chị mình, Giản Dịch không nhìn được lối sống tùy tiện của em trai nàng; cũng may máu mủ tình thâm, mặc dù đối với nhau trợn trắng mắt mười mấy năm cũng không làm trở ngại tình cảm hai người bọn họ. Thời khắc mấu chốt vẫn còn đáng tin.

Dựa theo địa chỉ Giản Kiệt gửi, ở ngã rẽ cách trường học không xa, Giản Dịch tìm thấy được một cái bảng hiệu đơn giản nhưng sạch sẽ "LEFT COFFEE".

Quán cà phê này Giản Dịch có ấn tượng, thay vì đơn giản nói là quán cà phê chi bằng nói là cà phê sách thì càng thích hợp hơn. Tuy rằng quán nằm ở đoạn đường hoàng kim của khu trường đại học nhưng lượng khách cũng không nhiều bởi vì giá quá cao, rất không thích hợp với tầng lớp học sinh.

Giản Dịch đẩy cửa đi vào. Bên trong trang trí theo phong cách Bắc Âu đơn giản, phối hợp màu nhạt thanh thoát tươi mát. Trong không khí tràn ngập một chút hương hoa, như là hoa Sơn Chi lại giống như không phải. Hết thảy đều vừa vặn, so với vị nước hoa cố tình làm gay mũi kia, ngửi lên thật sự là thoải mái hơn rất nhiều.

Quán cà phê phát một khúc dương cầm nhẹ nhàng nhưng Giản Dịch cảm thấy rất kỳ quái, chỉ cần bước một bước vào đây nàng dường như cảm thấy thời gian đều chậm lại. Nhưng hấp dẫn Giản Dịch nhất, vẫn là bóng dáng trước quầy bar kia, cô ấy cúi đầu không chớp mắt xay cà phê...... Đọc t𝑟uyệ𝗇 hay tại _ T𝑹𝗨MT𝑹 𝗨YỆN.VN _

Giản Dịch đứng hình tại chỗ hai giây, mặt nghiêng như vậy luôn làm người ta nhịn không được nhìn thêm vài lần. Cái trán, chóp mũi, đôi môi ấy, còn có chiếc cằm dường như là đường cong được danh sư tỉ mỉ phác hoạ ra. Giản Dịch không phải là một người dễ dàng xiêu lòng trước cái đẹp nhưng mũi của người này cũng thật quá dễ nhìn. Mũi cao lại thẳng, có chút hơi vểnh lên, trắng nõn sạch sẽ vô cùng tinh xảo.

Đang lúc Giản Dịch chìm đắm nhìn ngắm góc nghiêng gần như hoàn mỹ ấy, cô gái nọ đột nhiên ngẩng đầu. Không biết là nhìn lén nên chột dạ hay vốn dĩ nàng dễ dàng khẩn trương, khi ánh mắt hai người đối diện nhau, Giản Dịch đứng ở đó ngơ ngác, cũng không biết nên nói gì thì tốt

"Tôi..."

"Giản Kiệt?" -Vân Hân ngừng động tác trên tay, hơi nghiêng đầu hỏi nàng.

Cho đến khi nhìn thấy trực diện Vân Hân, Giản Dịch xem như minh bạch. Nữ thần trong miệng Giản Kiệt nói chính là cô, cũng minh bạch cậu em trai học Khoa phát thanh của nàng vì cái gì khăng khăng muốn tới tiệm cà phê làm nhân viên phục vụ. Ừ thì đích xác xinh đẹp hơn so với đám bạn gái cũ của cậu ta, hơn nữa còn thuộc về dạng có khí chất......

Dừng! Dừng lại! Giản Dịch ở trong lòng hung hăng mắng chính mình, đến cuối cùng định suy tưởng cái gì đây?!

"...Chào chị. Cái kia...... Giản Kiệt là em trai tôi. Tôi hôm nay... hôm nay là thay thế em ấy tới đây làm việc."

Từ trước tới nay Giản Địch không nghĩ năng lực biểu đạt của mình lại kém như vậy, một câu còn ấp úng rất nhiều lần. Giả cười hai tiếng:

"Tôi tên Giản Dịch. Giản trong đơn giản, Dịch trong thần thái sáng láng."

Nói ra Giản Dịch lại cảm thấy chính mình có chút ngốc. Nếu cô ấy đã nhận thức Giản Kiệt, đương nhiên liền biết chính mình họ Giản.

"Em cùng em trai của mình lớn lên thật giống nhau."

Giọng nói của cô ấy thanh lãnh lại chứa một tia nhu hòa, không một chút nào cho người ta cảm thấy xa cách, thật sự là rất dễ nghe. Hơn nữa khi nói chuyện, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhạt. Điều này làm cho Giản Dịch cảm thấy thật thoải mái, biểu tình trên mặt cũng tự nhiên rất nhiều:

"Bọn em là sinh đôi, ở trong trường học còn bị người ta nhận sai......"

Giản Dịch cùng Giản Kiệt thật sự quá giống nhau. Bởi vì chuyện này mà xảy ra rất nhiều rắc rối. Giản Dịch đã từng bị bạn gái cũ Giản Kiệt bắt lại trong trường học rồi nhào đến mắng cho một trận. Hoá ra nữ sinh kia trong lúc kích động, nghĩ Giản Dịch là Giản Kiệt đội tóc giả, thật là một tình huống dở khóc dở cười.

Bất quá, Giản Dịch đối với ba Giản, mẹ Giản vẫn xem là rất cảm kích. Nàng cảm kích bọn họ không sinh ra nàng có tính cách giống như con trai, nhưng mà Giản Kiệt làm con trai thì thật sự có chút thanh tú đến hơi quá đáng.

"Phải không? Vậy em trước tiên đến phòng thay đồ thay đồng phục làm việc đi." -Vân Hân lại ỉm cười, cúi đầu tiếp tục xay cà phê.

"Này..."

Giản Dịch ở trong lòng cân nhắc nửa ngày cũng không biết nên xưng hô với cô như thế nào. Rối rắm một hồi lâu, nàng quyết định nói ra hai chữ đánh chết người

"Chị chủ, xin hỏi phòng thay quần áo ở đâu?"

Chị chủ?

Vân Hân ban đầu còn không kịp phản ứng. Một lát sau, mới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt xấu hổ Giản Dịch:

"Phòng thay quần áo ở...mà thôi để chị dẫn em đi."

Tóc cô ấy dài vừa phải, có chút hơi xoăn, xõa ra mềm mại sáng bóng, vừa thấy là biết thường ngày chăm sóc rất kỹ. Eo váy màu đen cao làm cho dáng người của cô trở nên cân đối hơn. Giản Dịch đi theo cô nghĩ thầm, chiều cao như thế này cũng phải 170cm. Khí tràng của cô so với nàng cùng Giản Kiệt cộng lại còn cường hơn. Giản Dịch thật không biết thằng oắt con kia từ đâu ra có dũng khí nói ra hai từ "Em dâu" này.

"Tới rồi."

"A?" Giản Dịch vừa mới phân tâm một chút: "... Cám ơn."

Giản Dịch xoay người đang muốn đẩy cửa, lại nghe người sau lưng nói:

"... Kêu chị là Vân Hân là được rồi."

"Dạ, em tên Giản Dịch......"

Giản Dịch thuận miệng nói, lại nhớ tới vừa rồi đã giới thiệu qua cho nên tươi cười trên mặt trở nên xấu hổ.

Rõ ràng là chị em song sinh, nhưng thật ra tính cách khác xa. Vân Hân nhìn bộ dáng hai mắt trợn lên của Giản Dịch, không biết tại sao lại bị nàng chọc cho vui vẻ. Vì thế cũng cười thuận miệng đáp

"Ừ, em vừa mới nói qua."