Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 4



Hiện tại có một số chương không để tên người editor cho nên ai là người edit những chương đó hay liên hệ mình để thêm tên nha (^^)

Beta: Cloudie

"Giản Dịch... buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."

Vân Hân ra vẻ nâng cánh tay, giải thích:

"Coi như hôm nay là sinh nhật chị đi và để cám ơn món quà của em, buổi tối chị mời em ăn cơm."

"Đêm nay sao?"

"Có phải quá đột ngột hay không, đêm nay em có hẹn trước rồi sao?"

Đúng là đột nhiên quyết định, Giản Dịch ngay từ đầu định là tặng quà xong liền rời đi nhưng suy nghĩ một chút buổi tối cũng không có việc gì nên tìm người cùng nhau ăn cơm cũng tốt

"Không có...... em có thể..."

Vẫn là làm chủ có khác nha, muốn khi nào về liền khi đó về. Giản Dịch cảm thấy chính mình phải thật quý trọng cuộc sống thất nghiệp một chút nếu không đến khi trở thành thành phần công chức, có muốn cũng không thể rảnh rỗi như bây giờ.

"Em ở đây chờ một chút, chị quay lại ngay."

"Ừm."

Giản Dịch ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế dài ở ngoài cửa tiệm cà phê.

Áo ba lỗ màu đen, quần jean, giày trắng sáng bóng. Giản Dịch ấn tượng đối với Vân Hân vốn đang dừng lại ở lần trước hào quang tri thức trước mặt. Bất quá hôm nay cô lười biếng tùy ý trang điểm nhưng thật ra làm Giản Dịch cảm thấy lúc này mới càng phù hợp khí chất của cô lúc ban đầu.

Đừng nói là Giản Kiệt, nếu bản thân nàng là nam cũng sẽ thích Vân Hân nhưng mà loại thích này nhiều nhất chỉ là đứng ở góc độ ngưỡng mộ. Nhưng Giản Dịch không giống Giản Kiệt có da mặt dày như vậy, còn tính kế ôm người cưới về nhà.

Không đến năm phút đồng hồ, cô quay lại với một chiếc SUV. Cánh tay mảnh khảnh đánh tay lái, sau đó dừng xe ở trước mặt Giản Dịch

"Giản Dịch, lên xe đi."

Vân Hân ôn nhu mà không yếu đuối, lời nói như một đại gia ra lệnh nhưng thật ra không hề có ác cảm. Giản Dịch leo lên xe, Vân Hân thế nhưng không hỏi nàng muốn ăn gì cũng chưa nói muốn mang nàng đi nơi nào mà cầm điện thoại lên gọi.

"Cài đai an toàn đi......"

Cô nói chuyện không lớn, Giản Dịch nghe không rõ. Hơn nữa cô còn áp điện thoại ở bên tai vì vậy Giản Dịch cho rằng cô đang nói chuyện điện thoại nên cứ ngơ ngác mà ngồi yên.

Vân Hân thấy nàng bất động bèn nghiêng thân qua vươn tay trái thay Giản Dịch cài lại. Đúng lúc này điện thoại được chuyển tiếp, cô vừa giữ điện thoại vừa trả lời đối phương cho nên động tác trên tay cô cũng chậm đi không ít

"Là mình đây... Tối nay tới chỗ cậu ăn cơm......"

Giản Dịch hơi thất thần trong chốc lát, bỗng thấy Vân Hân đột nhiên dựa lại gần. Trong nháy mắt đại não nàng bỗng nhẹ nhàng khoan khoái. Khi cô gọi điện thoại còn dán vào bên tai nàng nói chuyện. Giản Dịch muốn tự mình kéo đai an toàn không ngờ lại bắt được mu bàn tay cô, lập tức lại rụt tay về nới lỏng ra.

Không cần nghĩ Giản Dịch cũng biết nhịp tim nàng hiện tại tuyệt đối vượt qua mức độ bình thương, tim đập thình thịch mỗi lúc lại nhanh hơn.

"Ừm, khoảng nửa tiếng sau......"

Cô còn đang chuyên tâm nói điện thoại nhưng tâm của Giản Dịch bên này đã sớm loạn lên. Tuy rằng Giản Dịch là người hiền hoà nhưng cũng không quá thích ứng cùng người khác tiếp xúc quá gần. Hương thơm trên người Vân Hân rất dễ ngửi, một mùi hương thanh nhã. Giản Dịch còn muốn hỏi cô dùng nước hoa loại gì mà có thể có mùi hương tươi mát tự nhiên như vậy.

Rốt cuộc Vân Hân kéo đai an toàn qua cài giúp nàng rồi lại cầm điện thoại bổ sung thêm một câu

"...... Mình còn dẫn theo một người bạn."

Giản Dịch cảm thấy gương mặt chính mình hẳn là đang đỏ lên nhưng nàng lại không nghĩ tới, tai nàng mới thật sự đỏ lên. Vân Hân vừa muốn nói gì, đã thấy gương mặt Giản Dịch đỏ hơn bình thường. Sau đó thuận tay chỉnh máy lạnh điều hòa xuống thấp hơn một chút

"Rất nóng sao? Quả thật gần đây thời tiết có chút nóng......"

"Ừm...... Đúng vậy, cứ y như bếp lò."

Giản Dịch không biết làm sao chỉ biết phụ họa theo cô, sau đó xoay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Xe chạy qua khu vực phồn hoa nhất nội thành, không quá tấp nập. Giản Dịch nhìn đồng hồ vẫn chưa tới năm giờ rưỡi, không đụng phải giờ tan tầm giờ vào buổi chiều.

"Đã bắt đầu tìm công việc chưa?"

Giản Dịch không tính là người hướng nội chỉ là không chủ động bắt chuyện. Nếu hơi quen thân thì có thể bắt trúng đài nói chuyện của nàng

"Ừm, đã bắt đầu nộp CV."

Cứ như vậy câu được câu không mà tán gẫu, vốn dĩ có chút vụn vặt bình thường của câu chuyện. Bất quá, đột nhiên nhảy sang một chủ đề hoàn toàn khác.

"Khi nào là sinh nhật em?"

"Hả?"

Vừa lúc đèn đỏ, Vân Hân cho xe ngừng lại

"Chị nợ em một bữa tiệc sinh nhật, lần sau sẽ đãi tiệc bù cho em."

"Nhưng hôm nay lại không phải là sinh nhật chị......"

Vân Hân không giải thích mà trực tiếp hỏi lại:1

"Vậy là em không muốn nói cho chị biết sao?"

"Không... Không phải vậy......"

Lời nói này dường như là đang oán giận, không phải chỉ là một ngày sinh nhật thôi sao thế nào lại phải nói thành giống như bí mật động trời

"Là...ngày 10 tháng 10."2

"Không gạt chị chứ?"

"Không có, Giản Kiệt có thể chứng minh!"

"Đùa với em chút thôi."

Vân Hân xem như thăm dò tính tình của Giản Dịch. Người hòa ái như Giản Dịch khiến cô không nhịn được trêu ghẹo nàng, thích nhất chính là nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của nàng.

"Vân Hân, chị thì sao?"

Có qua có lại, Giản Dịch cũng không quên về phẩm chất truyền thống.

"Chị à......"

Vân Hân lái xe, quẹo vào một con phố không quá náo nhiệt mới chậm rãi trả lời

"Như thế nào... Còn muốn cùng chị mừng sinh nhật?"

"Đương nhiên rồi."

"Ngày 11 tháng 11."

Giản Dịch nghe cô nói giống như gạt người, hơn nữa nàng còn có "Tiền sử". Lúc trước có khả năng chính là đã lừa dối Giản Kiệt như vậy

"Chị lại tính gạt em?"

"Tin hay không tùy em, tới rồi."

Vân Hân dừng xe. Giản Dịch ngẩng đầu liền thấy "Cửu Hào". Tên cửa hàng này thật kỳ quái, chưa từng nghe nói qua. Tuy thoạt nhìn giống như một quán rượu nhỏ theo phong cách tư nhân nhưng nàng hoàn toàn không thể uống rượu nha vì vậy đến loại địa phương này thích hợp sao?

"Nơi này do bạn chị mở. Ngày thường chỉ tiếp khách quen, vào đi."

"Em không uống được rượu."

Thế nào là không uống được, có thể nói là không uống rượu.

Không cần Giản Dịch khai báo, Vân Hân nhìn bộ dáng của nàng cũng là biết không thể uống. Còn chưa đi vào đã muốn ra

"Yên tâm, không cần em uống rượu."

Quán rượu nhỏ bên trong so với bên ngoài thì náo nhiệt hơn nhiều. Quả nhiên là chỉ tiếp khách quen bằng không đại gia cũng tìm không thấy con ngõ nhỏ này mà tới. Nhưng thật ra phong cách bày trí cũng không tệ lắm.

"Cậu đã đến rồi."

"Đây là Cảnh Nhuế, chủ quán Cửu Hào. Đây là Giản Dịch, bạn của mình."

Vân Hân giới thiệu trước.

"Chào em ~"

Cảnh Nhuế thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn so với Vân Hân. Thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy nhưng dáng người lại rất tốt, Giản Dịch cao 1m65 nhưng so với cô ấy vẫn cao hơn một chút. Trang điểm nhẹ làm cho nhìn qua vừa trang nhã vừa giỏi giang.

"Nhỏ như vậy......"

Cảnh Nhuế đánh giá Giản Dịch một phen, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lại nói với Vân Hân

"Nhìn bộ dáng phỏng chừng chỉ có hai mươi tuổi đầu đi. Xem ra phải kêu chị một tiếng chị đấy......tự nhiên ngồi đi."

"Đã 22 tuổi rồi......"

Giản Dịch hiện tại còn không biết nói với hai người phụ nữ trước mặt mình đã 22 tuổi sẽ sinh ra hậu quả như thế nào.

"Tuổi trẻ thật tốt a --"

Cảnh Nhuế chỉ cảm thán một chút sau đó nhướng mày nói với Vân Hân

"Vân Hân, lại đây cùng mình chọn rượu đi."

Vân Hân:

"Em ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút."

"Ừm, được."

"Cô bé này rất ngoan, sao quen biết được?" -Cảnh Nhuế đi trước Vân Hân nói.

"Đã 22 rồi, cái gì mà cô bé." -Vân Hân phản bác.

Cảnh Nhuế một bên chọn rượu vang đỏ, một bên nói giỡn:

"Tình huống gì đây? Vân đại tiểu thư đây cũng không phải nhỏ, có câu ba năm một đời người chưa từng nghe nói sao?"

"Không phải chỉ đưa bạn đến đây ăn một bữa cơm thôi sao, cậu nhiều chuyện hơn trước quá rồi đó."

Vân Hân thấy Cảnh Nhuế chuẩn bị mở rượu liền vội ngăn lại:

"Em ấy không uống rượu, đừng mở. Đêm nay uống nước trái cây đi."