Chồng Ngốc! Em Thương

Chương 47: Cái chết của Lâm Tú Cẩm



Cả ba người đến trung tâm thương mại.

Tạ Hân có điện thoại nên ra ngoài nghe.

Đợi một lúc vẫn không thấy bạn mình quay lại, cô hơi lo lắng.

"Mẹ! Con đi tìm Hân Hân."

"Ừm! Con đi đi. Mẹ ở đây đợi."

"Vâng!"

Lạc Linh Đan vừa bước ra khỏi quầy nước liền nhận được tin nhắn của Tạ Hân.

[Đan Đan! Tớ buồn quá. Chắc sẽ không gặp lại cậu nữa. Tạm biệt!]

Lạc Linh Đan ấn gọi đi nhưng không có hồi âm.

Kiểm tra định vị cô liền chạy một mạch ra ngoài.

***

Trên sân thượng, Lạc Linh Đan loay hoay mãi vẫn không nhìn thấy cô bạn của mình Tạ Hân.

Nhìn tin nhắn mà có chút thất thần.

Lạc Linh Đan biết cô bạn mình vì chuyện tình cảm mà không vui. Gọi mãi cuối cùng điện thoại cũng thông.

"Hân Hân! Cậu đang ở đâu? Tớ gọi cậu mãi vẫn không được."

[Điện thoại tớ tự dưng tìm không thấy. Giờ lại nằm trong sọt rác.]

"Hân Hân! Cậu đang ở đâu? Tớ gọi cậu mãi vẫn không được."

Tạ Hân có điện thoại nên ra ngoài nghe.

[Điện thoại tớ tự dưng tìm không thấy. Giờ lại nằm trong sọt rác.]

Đợi một lúc vẫn không thấy bạn mình quay lại, cô hơi lo lắng.

[Điện thoại tớ tự dưng tìm không thấy. Giờ lại nằm trong sọt rác.]

Lạc Linh Đan mím môi tay siết chặt lại thành nắm đấm. Vậy là có người cố ý.

Vừa xoay người lại đã nhìn thấy Lâm Tú Cẩm.

Cạch! Điện thoại rơi xuống nền gạch.

[Đan Đan! Đan Đan!]

Tút! Tút! Âm thanh tắt máy.

Lạc Linh Đan cảnh giác lùi về sau.

"Dì cố ý dụ tôi đến đây."

"Haha... Thì sao? Cái gì cũng tại mẹ con mày. Cái tao muốn có tất nhiên là phải có được." Bà ta lạnh giọng.

Quân Duệ bên kia vừa nhận được cuộc gọi từ Tạ Hân liền lo lắng, lập tức cho người tìm kiếm.

"Đan Đan! Em cứ làm anh lo lắng." Quân Duệ nhìn địa điểm hiển thị trên điện thoại. Anh đã có sắp xếp vậy mà...

Quay lại trên sân thượng.

"Đối với một người sắp chết như mày, tao không ngại cho mày biết một bí mật."

"Bí mật!"

"Haha... Mẹ mày là tao cố ý cho người tiếp cận cho thuốc vào nước bà ta uống hằng ngày dẫn đến chết dần chết mòn mà cứ nghĩ do bà ta đau khổ mà sinh bệnh. Còn có một việc nữa chắc mày không hề nghĩ đến. Người cha ngu ngốc của mày ngần ấy năm đều là nuôi con người khác."

"Bà thật nhẫn tâm." Lạc Linh Đan sửng sờ khi nghe câu này.

"Haha... Nhưng cũng tại mày. Đáng lí ra mày không nên đồng ý hôn sự này thì đã rất hoàn hảo."

"Bà cũng đừng đắt ý quá sớm." Lạc Linh Đan nhếch môi.

"Ý mày là gì?" Bà ta khựng lại.

Lạc Linh Đan đưa lên đoạn ghi âm vừa rồi.

"Mày... Mà chẳng sao. Một người chết thì làm sao có thể..." Bà ta cười lạnh tiến về phía Lạc Linh Đan.

Lạc Linh Đan nhìn về phía sau. Đã là đường cùng nếu sơ xuất liền ngã xuống.

Lạc Tố Anh thì vui sướng khi nhìn qua màn hình camera. Mẹ cô ta quả thật rất lợi hại. Giờ chỉ việc chờ kết cuộc đã định sẵn. Vì chân cô ta đi lại vẫn không tiện nên Lâm Tú Cẩm chỉ cho đứng bên ngoài xem.

Lạc Linh Đan lùi đến thanh chắn.

"Lâm Tú Cẩm! Bà sớm muộn cũng nhận lấy quả báo."

"Haha... Nhưng mày sẽ không thấy được ngày đó." Bà ta cười lớn.

Đưa tay ra đẩy mạnh Lạc Linh Đan.

Lạc Linh Đan dịch nhẹ bước chân cả hai người đều ngã xuống.

"A..." Lâm Tú Cẩm thét lên.

Lạc Linh Đan cứ nghĩ thế là kết thúc. Quân Duệ em lại là em nợ anh.

Một bàn tay đã kịp thời nắm lấy tay cô.

"Đan Đan! Đừng sợ."

Lạc Linh Đan mở mắt ra, là Quân Duệ.

Anh kéo cô lên, ôm chặt vào lòng.

"Em làm anh lo lắng lắm biết không."

"Em xin lỗi! Duệ, hức... Em rất sợ sẽ..."

"Ngoan không sao rồi. Mọi chuyện đã qua rồi." Anh hôn lên mái tóc cô.

Cảnh sát vây quanh hiện trường. Lâm Tú Cẩm chết ngay tại chỗ.

Lạc Tố Anh thét lên nhưng tất cả đã quá muộn. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Vì sự ích kỷ của mình mà gây ra cái chết của mẹ mình. Lúc này, Lạc Tố Anh vẫn không nhận ra sai lầm của mình mà càng câm ghét Lạc Linh Đan hơn. Cứ cho là do Lạc Linh Đan mà mẹ mình mới chết đi.

Lạc Tân sau bao nhiêu sai lầm mới nhận ra mọi chuyện đều là cái bẫy của mẹ con Lâm Tú Cẩm. Ông cứ mù quáng hết lần này đến lần khác hãm hại con gái ruột của mình. Bấy lâu nay, ông lại yêu thương con của người khác.

Ông quỳ gối trước bia mộ của vợ cũ.

"Do tôi ngu ngốc mới ra nông nỗi này. Tôi xin lỗi!"

"Ba! Chỉ cần ba nhận ra được lỗi lầm của mình. Con nghĩ mẹ cũng sẽ tha thứ cho ba." Lạc Linh Đan quỳ xuống bên cạnh đặt bó hoa cúc trắng xuống.

"Linh Đan! Con..." Ông ta nghẹn ngào.

"Con cũng như ba. Có những chuyện có thể thay đổi nhưng có những chuyện mãi mãi không thể thay đổi được. Chỉ có chấp nhận mới tiếp tục bước tiếp."

Quân Duệ dù không thích nhưng anh vẫn muốn cô vui vẻ nên cũng không truy cứu việc của Lạc Tân nữa. Hết lần này đến lần khác.

"Nếu Đan Đan đã nói như vậy. Tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa."

"Con nói thật sao?" Lạc Tân hơi kích động.

"Tôi không truy cứu nhưng sai lầm của mình ông phải chịu trước pháp luật là đều không thể tránh." Quân Duệ thẳng thắn nói.

"Ba biết!"

Lạc Linh Đan nhìn vết hằn sâu của năm tháng trên gương mặt ông. Mới có mấy hôm mà ông đã già đi rất nhiều.

Cuối cùng, cảnh sát cũng đến nơi.

Lạc Tân lại không sợ hãi mà có chút thoải mái.

"Quân Duệ! Linh Đan ba nhờ vào con chăm sóc."

"Đó là đều con phải làm."

Tay ông bị cảnh sát còng lại.

Chiếc xe cảnh sát khuất dần. Nơi nghĩa trang lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Quân Duệ ôm cô vào lòng.

"Đan Đan!"

Lạc Linh Đan cọ cọ vào ngực anh, nước mắt rơi xuống. Kết thúc như vậy dù có đau lòng nhưng cũng là một việc tốt. Kể cả kiếp trước, cô cũng không hề biết được sự thật này. Ba cô lại bị lừa dối ngần ấy năm. Chỉ vì ham muốn nhất thời mà hủy hoại gia đình của mình. Lại yêu thương cô con gái không cùng huyết thống.

Lạc thị làm ăn sai trái phải chụi sự trừng phạt của pháp luật. Hy vọng sau lần này, ông có thể làm một con người mới.

Quân Duệ cũng đã nói, anh sẽ chăm sóc ông vì anh yêu tất cả những thứ mà Lạc Linh Đan muốn.