Chồng Ngốc! Em Thương

Chương 7: Chột dạ



Lạc Linh Đan quan sát căn phòng ngủ của anh một lúc, khắp mọi nơi đều là khối rubic đủ hình dạng. Hoá ra thiên tài dù có ngốc cũng chơi những thứ khác với người bình thường. Cô nhặt lên một khối với hình dạng kì lạ đưa ra trước mặt anh.

"Trong bao lâu anh sẽ hoàn thành nó?"

Quân Duệ dụi dụi mắt trèo lên giường.

"Chồng muốn ngủ."

"..." Lạc Linh Đan.

Vừa quay lại thì thật sự là đã ngủ, nghe nhịp thở đều đều của anh mà cô chỉ cười nhạt rồi đặt xuống bàn.

Lạc Linh Đan mở túi quần áo ra thu xếp vào ngăn quần áo. Không biết tại sao cô lại khá thoải mái khi Quân Duệ như vậy. Chắc hẳn là với một người suy nghĩ đơn giản sẽ làm người khác không có sự phòng bị. Quân Duệ cho cô chính là cảm giác này.

Thu dọn mọi thứ nhìn lại thấy anh vẫn ngủ say trên giường. Cô lấy quần áo đi vào trong phòng tắm.

Khi cánh cửa phòng khép lại, tiếng nước vang lên. Người ngủ say trên giường mở mắt ra. Ánh mắt sâu thẳm.

"Lạc Linh Đan ý em là gì?"

Anh hiểu rõ, Lạc Linh Đan không dễ dàng chấp nhận gả cho người mình không thích. Vậy mà lại không có bất cứ câu phản kháng nào. Anh không biết cô đã trãi qua chuyện gì mà lại thay đổi. Hay cô lại muốn chơi trò gì khác.

Cạch! Cửa phòng tắm mở ra.

Lạc Linh Đan khoác áo choàng tắm bước ra tay vẫn còn lau mái tóc ướt đẫm của mình. Cô đi đến bên mép giường ngồi xuống. Tay chạm nhẹ lên chiếc mũi cao thẳng của anh cảm thán.

"Tôi muốn mang anh đi giấu để không ai nhìn thấy."

Quân Duệ đúng là một yêu nghiệt mà. Dáng người cực phẩm, từ chi tiết nhỏ đều như được thượng đế tạo nên.

Lạc Linh Đan tựa đầu xuống cạnh nhìn anh. Cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay. Do mấy hôm nay, cô đều suy nghĩ về khoảng thời gian trước đây nên rất mệt mỏi.

Quân Duệ mở mắt ra, anh chăm chú nhìn cô. Đây có lẽ là lần đầu tiên, anh cảm nhận được nhịp thở của cô gần như vậy. Chỉ cần chạm nhẹ vào thì nó đã là của mình nhưng...

Quân Duệ nhẹ nhàng ngồi dậy bước xuống giường. Bước chân anh khựng lại.

"Đừng mà! Tôi không muốn quay lại cuộc sống trước đây. Đừng mà!"

Tầng mồ hôi mỏng trên trán chảy dọc xuống gương mặt xinh đẹp. Cơ thể nhỏ nhắn rung rẩy, sợ hãi.

Quân Duệ không có bĩu cảm dư thừa nào bước vào trong phòng tắm. Anh cầm lấy điện thoại ấn gọi đi.

Lạc Linh Đan giật mình ngồi bật dậy nhìn xung quanh. Cô như thở phào hoá ra chỉ là mơ. Còn...

Quân Duệ đang xoay khối rubic động tác nhanh đến chóng mặt. Cô vừa đặt chân xuống giường.

"Vợ thật hư. Ngủ mà nháo đến nổi làm chồng rơi xuống giường." Quân Duệ bĩu môi nhìn cô khán nghị.

"..." Lạc Linh Đan. Mình có biết gì đâu.

Cô chưa kịp mở lời giải thích đã nghe anh nói tiếp.

"Vợ nè! Không muốn sống như đời trước là sao?" Quân Duệ khó hiểu nhìn cô.

"À... Tôi nói vậy sao. Do anh nghe lầm đó." Lạc Linh Đan ấp úng trả lời. Nếu cô nói mình trọng sinh trở lại thì chắc chắn người khác sẽ đưa mình đến bệnh viện tâm thần mất.

"Vậy lỗ tai chồng có vấn đề rồi. Không được phải đi khám bác sĩ." Quân Duệ nhìn cô lo lắng.

Lạc Linh Đan phì cười đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Tay cầm lên khối rubic.

"Anh thấy không, tuy bề ngoài nó bóng bẩy đẹp đẽ nhưng có ai biết được bên trong nó chứa những gì."

"Vợ thật ngốc. Chồng biết nè." Quân Duệ tỏ ra đắt ý.

"Nói nghe xem!" Lạc Linh Đan chăm chú nhìn anh.

"Tất nhiên là như rồi."

"..." Lạc Linh Đan môi giật giật.

"Vợ ơi! Vợ đưa chồng đi chơi đi. Đến nơi mà sáng nay đó." Quân Duệ níu gốc áo cô làm nũng.

"Được rồi bây giờ cũng không còn sớm. Sáng mai, tôi sẽ đưa anh đi được không?" Lạc Linh Đan dỗ dành.

"..." Quân Duệ mím môi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trời thật sự là tối rồi. Anh gật đầu đưa ngón tay út về phía cô.

"Anh thật là..." Tuy miệng nói như vậy nhưng ngón tay út đã áp vào như lời hứa của mình.

Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên. Lạc Linh Đan mới nhìn anh dặn dò.

"Chuyện của chúng ta không được nói với ai biết chưa."

"Nói chuyện gì?" Quân Duệ khó chịu nhíu nhẹ mày.

"Tôi nằm mơ. Cả chuyện gì tôi nói với anh nữa. Đó là bí mật của chúng ta."

Quân Duệ gật đầu thật mạnh như đã hiểu.

"Tôi đi mở cửa." Lạc Linh Đan khẽ cười đứng dậy.

Cạch! Cửa phòng mở ra.

"Thiếu phu nhân! Ông bà chủ gọi hai người xuống dùng cơm." Quản gia ghé mắt nhìn vào trong.

"Được rồi! Cháu sẽ gọi anh ấy." Lạc Linh Đan nở nụ cười.

"Vâng!" Quản gia gật đầu đi xuống.

Phòng ăn.

Quân Tiêu nhìn Quân Tống một lúc mới lên tiếng.

"Sáng mai, con đến công ty cùng ba."

"Con sẽ làm chức vụ gì vậy ba?" Quân Tống đặt ly nước xuống bàn.

"Phó giám đốc!" Quân Tiêu nói.

"Thật hả ba. Ba thật tốt!" Anh ta vui vẻ. Hiện giờ chỉ có một mình anh ta tha hồ mà tận hưởng. Tất cả mọi thứ sau này cũng chỉ thuộc về mình anh ta mà thôi.

Anh ta từng nghe bác sĩ nói Quân Duệ có khi mãi mãi sẽ chỉ ngốc nghếch như vậy. Nghĩ đến đó thôi anh ta càng đắt ý.

Tiếng bước chân từ bậc thang vang lên. Ba người họ nhìn sang.

"..." Quân Tống khựng lại. Sao một cô gái đẹp như vậy lại gả cho một tên ngốc chứ. Hắn ta chợt loé qua một ý nghĩ nhếch môi cười.

Phùng Mỹ Chi đá vào chân con trai mình.

"Con nên an an phận phận một chút."

"Con biết mà."

"Con đừng nghĩ mẹ không biết con muốn gì."

"Mẹ yên tâm đi. Nếu Quân Duệ không sử dụng được thì để con làm thay vậy." Hắn ta cười khuẩy.

"Hai đứa để ăn cùng cả nhà đi." Quân Tiêu lên tiếng.

"Vâng!" Lạc Linh Đan đi đến bàn ăn. Cô có chút không thoải mái khi người này nhìn mình như vậy.

Quân Duệ không biết đã chắn trước mặt cô lúc nào, anh cúi xuống nhìn Quân Tống.

"..." Quân Tống nuốt nước bọt.

"Tiểu Tống thật hư. Lớn rồi còn chảy nước bọt. Muốn ăn thì anh cho nè." Quân Duệ lấy miếng thịt bò xốt cay đút vào miệng anh ta.

Lạc Linh Đan phì cười.

"Con..." Phùng Mỹ Chi sốt ruột.

"Dì cũng muốn ăn hửm?" Quân Duệ vô tội hỏi.

"Cay, cay quá. Nước. Quản gia lấy nước. Cay chết tôi rồi." Quân Tống nước nước mắt dàn dụa vì cay. Hắn ta ăn cay rất tệ. Lại cảm thấy xấu hổ trước mặt Lạc Linh Đan nên đã đi ra ngoài.

"Tiểu Duệ con nháo đủ chưa hả. Ăn một bữa cơm cũng không yên." Quân Tiêu nhíu mày đứng dậy.

Phùng Mỹ Chi cũng lo lắng cho con trai mà đi theo.

Cả bàn ăn giờ chỉ còn có hai người.