Chú, Anh Là Cầm Thú Sao!

Chương 10: Ep 10. Ghen



Ăn cơm xong mọi người ra ngoài nhà lớn xem tivi, cô giúp việc lên gác mái dọn dẹp, còn cô thì gọt hoa quả trong nhà bếp.

Đứng gọt hoa quả cô nghĩ lại hành động vừa lúc tối của anh mà giận bực bội, lí nhí: ‘ Cái tên lưu manh cầm thú đó đúng là gan to bằng trời mà. Vô sỉ’

“ Em nói ai vô sỉ?”

Một giọng nói trầm ổn phát ra từ phía sau, vòng tay to lớn săn chắc ôm chọn lấy người cô.

Biết đó là anh cô hơi dằn giọng nói: “ Vào đây làm gì? Nhỡ có ai thấy thì sao?”

“ không sao, mọi người không thể thấy được bị khuất rồi”

Anh càng lớn mật hơn luồn tay vào trong áo của cô, vuốt ve cái bụng phẳng lì không chút mỡ thừa. Cô giật mình quay người lại.

“ Đồ điên, còn không dừng lại. Hàn Dạ An ai cho anh cái gan lớn như vậy?”

Mặc dù đúng là gốc đứng của cô và anh đã bị khuất, không ai có thể nhìn vào trong nhưng ngộ nhỡ có ai đi vào thì biết làm sao

“ Em”

“ Tránh ra để em bưng hoa quả ra cho mọi người”

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra xa, tay cầm đĩa hoa quả nhưng bị anh dành lấy

“ Để anh cầm cho”

Coi như cũng có mặt dịu dàng tử tể một chút nhưng chỉ một chút thôi.

Ngoài nhà.

“ Mọi người ăn chút hoa quả đi”

“ Để đó đi”

Ngồi được tầm 10 phút thì mẹ cô mở lời:

“ Chú út à, chú cũng đến tuổi lập gia đình rồi gần 30 rồi còn gì nữa. Chị có một đối tượng cho chú là cháu gái bạn thân chị hôm nào sẽ dẫn về cho chú xem mặt”

Anh năm nay mới 28, cũng không gọi là trẻ cũng không coi là lớn tuổi nhưng ở tuổi này thì thường đàn ông đã có vợ hết rồi.

“ Không cần đâu chị dâu. Em chưa muốn lập gia đình” anh nhâm nhi tách trà lãnh đạm trả lời.

“ Chú út, chú xem đến con còn có vị hôn thê cũng sắp kết hôn rồi mà sao chú còn chưa có bạn gái vậy?” Hàn Phong Kỳ mở miệng trâm trọc.

“ Nhóc con biết gì mà nói”

“ Dạ An à, Thu Anh nói đúng. Con không định cho người cha này có cháu để bế sao?” cuối cùng thì ông nội cũng có ý kiến.

“ Cha, người vẫn còn rất khỏe nhất định sẽ đợi được ngày đó. Rất sớm thôi”

Vừa nói anh vừa liếc sang chỗ Hàn Ngọc Khuê, cô lập túc cúi mặt xuống. Sao hắn lại lộ liễu nhìn cô như vậy?

“ Chưa có ý thì gặp mặt rồi tính, biết đâu hai đứa nhìn thấy nhau sẽ thích. Từ từ bồi đắp tình cảm cũng có sao”

Thu Anh tiếp tục nói đến việc để anh gặp người mà bà đã nhắm tới. Bà nói thì sẽ làm nhưng dẫn thì dẫn anh cũng không quan tâm.

“ Tùy chị”

“ Chú út, nghe nói chú không thích phụ nữ ở bên cạnh có khi nào chú có vấn đề không?” Phong Kỳ lại tiếp tục thói cà khịa người khác.

“ Nhóc con, nói linh tinh. Con cứ đợi sẽ biết”

Suốt cuộc trò chuyện cô không có ý kiến gì chỉ ngồi yên một chỗ, ai hỏi đến cũng chỉ vâng dạ một cái rồi lại im lằng.

“ Cũng muộn rồi, con lên phòng nghỉ trước. Mọi người ngồi nói chuyện vui vẻ”

Cô lặng lẽ đi lên phòng, nhìn vẻ mặt có vẻ không được vui. Người nào đó hiểu được lý do mà khóe miệng hơi nhếch lên.

“ Em còn tài liệu phải xử lí, em xin phép”

Anh cũng đứng dậy bước nhanh lên lầu. Cô vừa mở cửa liền bị anh đẩy vào trong phòng,, đóng sập cửa.

“ Anh định làm trò gì?” khuôn mặt không vui không buồn giọng nói có chút hờn dỗi.

“ Ghen à?” anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hỏi nhỏ.

“ Ghen cái gì? Có chuyện gì tôi phải ghen sao?”

Đổi cách xưng hô rồi...

“ Chữ ghen viết lên mặt em rồi kìa”

“ Chú ra ngoài đi, có người lên không hay đâu. Cháu mệt rồi”

Cô khẽ đẩy anh ra tiến về giường liền bị anh đẩy nằm xuống.

“ Anh không để ý người phụ nữ nào ngoài em. Chị dâu thích cứ dẫn đến anh không quan tâm”

“ Chú không cần phải giải thích với tôi”

Anh khẽ gõ lên chán cô một cái yêu chiều

“ Đương nhiên phải giải thích, nhỡ vợ anh cho anh ra rìa thì phải làm sao?”

“Đồ điên, ai là vợ chú”

Cô quay mặt đi, nét mặt có vẻ tốt hơn rồi để ý kỹ sẽ thấy cô đang cười thầm.

“ Được rồi, em ngủ đi anh về phong đây có chút tài liệu cần làm. Ngủ ngon” anh khẽ đặt lên chán cô nụ hôn ngọt ngào của các cặp tình nhân thường làm rồi đứng thẳng dậy.

“ Ngủ ngon”

Bước đến cánh cửa anh dừng chân quay lại nói thêm một câu: “ Nếu đêm khó chịu có thể qua tìm anh, anh sẽ giúp em thỏa mái”

“ Biến thái, cút đi”

Cô thuận tay cầm lấy cái gối bên cạnh ném về phía anh. Đúng là không còn chút liêm sỉ nào mà.