Chú Định

Chương 26: Lựa chọn



Chương 26: Lựa chọn

Ngày hôm sau, sau khi bình tâm lại mọi chuyện, Cao Ngọc Tuyền bắt đầu cảm thấy hối hận với hành động đêm qua của mình. Lập tức cho gọi Xuân Cát.

"Tham kiến thái hậu"

"Thánh chỉ ngày hôm qua, lập tức rút lại"

Xuân Cát biết rõ Cao Ngọc Tuyền lại mềm lòng, nhưng sự việc đã đi đến nước này cũng có lẽ là ý trời. Nếu cứ để chủ tử của nàng cùng Bạch Vũ Hàm dây dưa, sẽ càng thêm nhiều hậu quả khó lường.

"Thái hậu, thánh chỉ đã truyền đi khắp kinh thành. Chúng ta không thể hồi lại"

Cao Ngọc Tuyền mệt mỏi đỡ trán "Ra ngoài đi"

Xuân Cát thật sự lo lắng "Thái hậu..."

Cao Ngọc Tuyền không muốn nghe hay nói gì thêm, hơi lớn giọng "Mau ra ngoài"

Xuân Cát thở dài "Nô tì ở bên ngoài, nương nương cần gì xin cứ gọi"

Sở dĩ đêm qua Cao Ngọc Tuyền không đồng ý ở bên Bạch Vũ Hàm vì nếu nàng thú tiểu bối của mình thì sẽ bị thiên hạ lên án, vùi dập, mà ngay cả Bạch Vũ Hàm cũng không tránh được. Miệng đời là thứ Cao Ngọc Tuyền kinh sợ nhất, vì vậy trong giây phút bất đồng, nàng muốn Bạch Vũ Hàm không làm phiền nữa nên nàng mới ban hôn Lục Huệ Trân cho Bạch Vũ Hàm.

Ở phủ thái sư, sau khi công công đọc thánh chỉ do đích thân thái hậu viết, ai ai cũng vui mừng cho quận chúa của họ vì đã được gả cho người trong lòng. Riêng Lục Kì và Lục Đàm đều thấy kì lạ, bất quá cũng không có nói gì. Thánh chỉ đã ban xuống, làm sao tránh được.

Cũng như phụ thân và đại ca của mình, Lục Huệ Trân cũng bất ngờ không kém. Tuy nhiên vẫn vui vẻ nhận lấy thánh chỉ. Nữ nhân kia đã không thể đem đến hạnh phúc cho Bạch Vũ Hàm thì nàng sẽ làm cho Bạch Vũ Hàm hạnh phúc nhất có thể.

Lục Huệ Trân sau khi cầm thánh chỉ trên tay, trong lòng tự nhủ "Thái hậu, nếu ngươi không làm thì ta sẽ làm"

Ở Thành vương phủ, Bạch Vũ Hàm đang thất thần nhìn thánh chỉ trên tay thì Mặc Ân đi vào.

Hắn ôm quyền "Điện hạ, thái hậu cho truyền người vào cung"

Tại mái đình xưa cũ, Bạch Vũ Hàm cùng Cao Ngọc Tuyền đứng cạnh nhau, cả hai đều nhìn xuống bờ hồ trước mặt.

Bạch Vũ Hàm từ lúc đến tới giờ vẫn không nói gì, Cao Ngọc Tuyền đành lên tiếng.

Phải nói là nàng đã rất khó khăn và rất cam đảm mới nói được những lời này "Từ hôn đi"

Bạch Vũ Hàm cười chán nản nhìn Cao Ngọc Tuyền "Thái hậu, người đừng đùa nữa. Thánh chỉ là do đích thân người ban, nếu ta làm vậy chẳng khác nào không giữ thể diện cho người. Hành động này là bất trung a"

"Nói vậy, ngươi thật sự muốn thú quận chúa?"

Bạch Vũ Hàm im lặng một chút, đáp "Phải"

Cao Ngọc Tuyền liền lớn tiếng quát "Bạch Vũ Hàm..."

Bạch Vũ Hàm cũng không để Cao Ngọc Tuyền nói gì, cướp lời nàng "Thái hậu, chuyện đã tới nước này, không thay đổi được nữa"

Cao Ngọc Tuyền cười chua xót "Được, Bạch Vũ Hàm, hôm nay là ngươi chọn như vậy, không phải ta ép ngươi", nói xong liền xoay người bỏ đi.

Ngày hôm trước, khắp nơi trong kinh thành còn đang chúc phúc cho Thành vương và quận chúa thì ngày hôm sau, cả kinh thành đều kinh ngạc bàn tán về tin đồn Bạch Vũ Hàm cho người ám sát hoàng đế.

Hiện tại ở chính cung, tình hình vô cùng căng thẳng. Tuy nhiên, Bạch Vũ Hàm cũng không có giải thích hay minh bạch cho chính mình, nàng chỉ đứng yên, thất vọng nhìn Cao Ngọc Tuyền.

Khó khăn lắm mới khiến cho Bạch Vũ Hàm mất điểm trong mắt quần thần, Cao Ngọc Tuyền chỉ có thể uỷ khuất Bạch Vũ Hàm "Thành vương, vẫn còn một cách để ngươi chứng minh ngươi vẫn luôn trung thành với hoàng thượng"

Bạch Vũ Hàm thật sự mệt mỏi, chỉ muốn giải quyết cho xong "Thái hậu cứ nói"

Cao Ngọc Tuyền nói lời lẽ rõ ràng, không nhanh cũng không chậm "Giao hổ phù cho ai gia"

Bạch Vũ Hàm cười một cách cam tâm, nàng vẫn luôn thua nữ nhân này.

Bạch Vũ Hàm từng bước tiến lên đứng ngang hàng cùng Cao Ngọc Tuyền, sau đó là hành động lấy trong tay áo ra một con hổ bằng vàng, đưa về phía Cao Ngọc Tuyền. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm nàng.

Cao Ngọc Tuyền đáp lại ánh nhìn của Bạch Vũ Hàm, đưa tay nhận lấy hổ phù.

Như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn mà binh quyền hai bên đã được cân bằng.

Bởi vì Bạch Vũ Hàm đã chọn Lục Huệ Trân, họ sẽ là phu thê chính thức, nên Lục gia chắc chắn sẽ củng cố binh quyền cho Bạch Vũ Hàm. Cao Ngọc Tuyền không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể làm như vậy để bảo vệ ngôi vị hoàng đế cho Bạch Vũ Đình.

"Ta vì nàng từ bỏ cả giang sơn, nàng vì giang sơn mà phụ rẫy một mình ta", Bạch Vũ Hàm thất vọng nhìn Cao Ngọc Tuyền.

Bãi triều, Bạch Vũ Hàm thất thần lê từng bước chân trở ra xe ngựa. Lúc này Bạch Vũ Hàm bàng hoàng nhận ra, thì ra vận mệnh có thể thay đổi nhưng thứ không thể thay đổi chính là lựa chọn. Ván cược này, nàng lại sai rồi, nàng đã quá ngây thơ khi nghĩ tình cảm của mình có thể thay đổi được Cao Ngọc Tuyền.

Gần đến xe ngựa của mình, Bạch Vũ Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Huệ Trân đang đứng ở bên cạnh cổ xe ngựa, mỉm cười nhìn nàng.

Lịch sử ghi chép, quận chúa Tây Nguỵ sẽ được gả cho đại tướng quân Bắc Tề, nhưng bây giờ người nàng phải gả chính là Bạch Vũ Hàm. Bạch Vũ Hàm tiếp tục nhận ra lịch sử đã bắt đầu bị thay đổi.

Trên đường trở về Thành vương phủ, Bạch Vũ Hàm và Lục Huệ Trân chỉ ngồi im lặng trong xe ngựa, không ai nói gì.

Một lúc rất lâu sau đó, Lục Huệ Trân mới lên tiếng "Mệt thì nằm xuống đây ngủ chút đi", vừa nói vừa vỗ vỗ lên đùi nàng.

Bạch Vũ Hàm chưa từng có cảm giác yếu đuối đến muốn khóc như vậy, mệt mỏi nhìn Lục Huệ Trân "Từ giờ đến khi ta tỉnh dậy, đừng rời xa ta"

Lục Huệ Trân mỉm cười dịu dàng "Ừm"

Khoảng nửa canh giờ sau, đoàn người của Bạch Vũ Hàm cũng đưa nàng về đến phủ. Nhưng khi Mặc Ân vừa vén màn lên để báo cho Bạch Vũ Hàm và Lục Huệ Trân biết họ đã đến nơi thì nhận được dấu hiệu giữ im lặng từ Lục Huệ Trân.

Mặc Ân nở nụ cười hiếm hoi "Làm phiền quận chúa, chúng ta ở bên ngoài canh gác"

"Đa tạ"

Lục Huệ Trân không muốn đánh thức Bạch Vũ Hàm, từ nãy đến giờ Bạch Vũ Hàm luôn trong tình trạng giật mình khi ngủ. Điều này chứng tỏ bản thân đang rất cô đơn và đau buồn, mỗi lần Bạch Vũ Hàm như vậy, Lục Huệ Trân chỉ biết nắm chặt tay Bạch Vũ Hàm, cho Bạch Vũ Hàm cảm giác an toàn. Khó khăn lắm mới để Bạch Vũ Hàm ngủ yên, muốn nàng đánh thức Bạch Vũ Hàm, nàng thật sự không nỡ.

Ở Tương vương phủ, Bạch Vũ Ngọc quyết định thú tội với Cao Doanh Tâm. Dù sao chuyện này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, khi đó chỉ sợ không còn thời gian để giải thích.

"Tâm nhi, nói chuyện một chút được không?"

Hiếm kho thấy Bạch Vũ Ngọc tỏ thái độ nghiêm túc, Cao Doanh Tâm có chút lo lắng "Vũ Ngọc, làm sao vậy?"

"Gần đây ta, Vũ Hàm cùng thế tử và Cao tướng quân vẫn luôn ngày đêm chuẩn bị binh trận để dẫn binh đánh giặc"

Nghe tới đây, bàn tay Cao Doanh Tâm khẽ run, nàng nhìn Bạch Vũ Ngọc "Ngươi muốn xuất chinh? Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn sống một cuộc sống bình đạm hay sao?"

Bạch Vũ Ngọc thở dài "Dù có cố gắng trốn tránh đến đâu thì sự thật ta vẫn mang dòng máu Bạch Vũ. Ta không thể nhìn giang sơn của tổ tiên mình gầy dựng sụp đổ. Huống chi hàng ngàn bá tánh ngoài kia, bọn họ đều vô tội, họ không đáng phải chịu cảnh nhà tan cửa nát"

"..."

"Tâm nhi, ta sẽ bình an trở về. Để ta đi có được không?"

Cao Doanh Tâm không muốn nói thêm gì, đang yên đang lành tự nhiên đòi đi đánh giặc, bảo nàng làm sao chấp nhận. Chiến trường có bao nhiêu khổ sở bao nhiêu nguy hiểm, nàng làm sao yên tâm ngồi yên chờ đợi Bạch Vũ Ngọc trở về đây.

"Ngươi đã sớm muốn như vậy, còn hỏi ý ta làm gì? Ngươi làm gì làm đi", gạt tay Bạch Vũ Ngọc ra, Cao Doanh Tâm đứng lên đi vào phòng ngủ.

Đêm khuya, Bạch Vũ Hàm tỉnh dậy, hình như lâu lắm rồi mới được yên giấc như vậy.

Đôi mắt mơ màng nhận ra có gì đó không đúng, cuối cùng mới phát hiện bản thân còn nằm trong xe ngựa mà hình như Lục Huệ Trân cũng không có rời đi.

Nghĩ tới đây, Bạch Vũ Hàm lập tức bật người ngồi dậy, nhìn thấy Lục Huệ Trân đang ngủ ngồi. Thì ra suốt một ngày Lục Huệ Trân vẫn luôn để Bạch Vũ Hàm gối lên chân nàng ngủ.