Chú Định

Chương 47: Khuất mắt



Phó Đổng Trác đang nghỉ ngơi trong thư phòng thì thuộc hạ của hắn chạy vào báo cáo "Khởi bổng hoàng thượng, đại tướng quân đã chết, đội quân Tây Nguỵ cũng bội ước mà âm thầm đánh chiếm Bắc Tề ta, hiện tại đang công phá thành tường cuối cùng để tiến tới kinh thành"

Phó Đổng Trác bật người ngồi dậy, tại sao Tây Nguỵ lại nhanh chóng huỷ hoà ước như vậy, mọi chuyện đều đã nằm ngoài dự tính của hắn "Quân ta nhiều như vậy vì sao vẫn thua?", hắn không tin Tây Nguỵ nhiều binh hơn Bắc Tề.

"Bẩm hoàng thượng, hai bên vốn là đang đánh nhau chợt nơi nào cũng có rất nhiều hố lớn xuất hiện khiến quân ta đều bị kéo xuống dưới"

Phó Đổng Trác nắm chặt hai tay lại, ra lệnh" Đóng cổng thành, đồng thời triệu tập các tướng soái cùng trẫm ra quân"

Quân Bắc Tề đóng đô ở đâu chỉ có người trong triều đình biết, Tây Nguỵ có thể nắm rõ như lòng bàn tay mà đánh đến, hắn coi như đã biết người chỉ đường cho họ là ai.

Thuộc hạ của hắn sau khi nghe lệnh liền ôm quyền "Thần tuân lệnh"

Trong lúc nguy cấp, Bạch Vũ Hàm vẫn còn đang ở phủ công chúa của Phó Minh Huyền, nàng cùng Phó Minh Huyền ngồi bên trong cùng nhau uống trà.

Bạch Vũ Hàm nhìn Phó Minh Huyền "Đa tạ ơn cứu mạng Vũ Ngọc của ngươi"

Phó Minh Huyền cười buồn "Là ta nợ nàng một gia đình"

"Tiếp theo ngươi có dự định gì?"

Phó Minh Huyền lắc đầu "Nếu định mệnh Bắc Tề thực sự đã tận, có lẽ ta sẽ đi khắp nơi chửa bệnh cho những người cần giúp"

Bạch Vũ Hàm mỉm cười "Tính cách của ngươi rất giống một người ta quen biết"

Từ biệt nhau tại đó, Bạch Vũ Hàm để Bạch Vũ Ngọc lựu lại phủ của Phó Minh Huyền, dù sao vết thương của Bạch Vũ Ngọc vẫn chưa lành, không thể ra chiến trường.

Trên đường đến hội ngộ cùng Tài Sơn và Phúc Minh Khang, Cao Khiết Bình nhìn sang Bạch Vũ Hàm "Xem ra Lục Kì sẽ không tham gia trận chiến này rồi", bởi vì cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thấy quân binh của Lục gia.

Bạch Vũ Hàm nửa đùa nửa thật "Chỉ sợ nếu hắn đến là đến giết ta"

Cao Khiết Bình bật cười "Điện hạ còn đùa được là ta yên tâm rồi, có điều ngươi cũng đừng để tâm hắn, một thời gian hắn sẽ hiểu cho ngươi"

Bạch Vũ Hàm nhìn sang "Ngươi không trách ta thường xuyên thay đổi sao?"

Cao Khiết Bình lắc đầu "Ta đọc sách từ nhỏ, vốn muốn hiểu hết những điều trong thiên hạ, chính là dù có đọc nhiều đến đâu vẫn không thấu được cuộc sống này. Cho nên đối với ta, vô thường là một lẽ đương nhiên. Chỉ cần thấy cuộc sống này đáng sống và không có gì phải hối hận... còn lại cứ làm những gì mình muốn"

Bạch Vũ Hàm mỉm cười "Không ngờ đến cuối cùng vẫn là ngươi cùng ta chiến đấu"

Cao Khiết Bình mỉm cười, chỉ mong những người xung quanh hắn sẽ hạnh phúc.

Khi Bạch Vũ Hàm và Cao Khiết Bình chạy đến thì đã thấy một trận hỗn loạn phía trước. Bạch Vũ Hàm nhìn Cao Khiết Bình "Cao tướng quân, bắt giặc phải bắt vua trước"

Cao Khiết Bình gật đầu "Ta yểm trợ phía trước"

Người của Tây Nguỵ ngày càng đông đúc, Phó Đổng Trác nhìn thuộc hạ của hắn "Tại sao công chúa còn chưa tới?"

Phó Minh Huyền nắm giữ một nửa binh quyền Bắc Tề, nếu nàng không đến, hắn chắc chắn bại trận.

Thuộc hạ hắn run sợ "Thần đã cho người đến cầu cứu nhưng công chúa không gặp mặt"

Phó Đổng Trác nắm chặt dây cương ngựa, tiểu muội của hắn như vậy nhưng lại phản bội hắn.

Ở bên kia, trong lúc Cao Khiết Bình mở đường cho Bạch Vũ Hàm thì Bạch Vũ Hàm lấy cung tên ra, binh lính xung quanh xếp thành hình vuông, dùng khiêng chắn đội lên đầu để cho Bạch Vũ Hàm đứng trên đó.

Nhìn thấy Vũ Hàm giương cung, binh lính xung quanh Phó Đổng Trác lập tức dùng khiếng che chắn cho hắn.

Bạch Vũ Hàm nhếch môi, một bước bay lên trời, từ trên cao bắn thẳng ba mũi tên xuống Phó Đổng Trác.

Bố cục bất ngờ bị thay đổi, Phó Đổng Trác bại trận, Bắc Tề sụp đổ.

Sau khi đánh thắng Bắc Tề, Bạch Vũ Hàm thống nhất miền Bắc Trung Hoa. Binh quyền liền mạnh mẽ hơn trước khiến thế lực trong triều một lần nữa lung lay.

Chỉ là ngoài dự kiến của mọi người, Bạch Vũ Hàm từ hôn sau đó là từ quan. Mặc mọi người kinh ngạc hay khuyên nhũ, Bạch Vũ Hàm vẫn cứ như vậy mà ra đi. Mọi binh quyền đều thuộc về Cao Ngọc Tuyền.

Ở một nơi nào đó, Phó Minh Huyền cũng trả lại binh cho Mộ Dung Thiên Phú. Sau đó cùng Trương Sinh rời đi.

Bãi triều, Bạch Vũ Hàm cùng Cao Ngọc Tuyền đi dạo cùng nhau "Ngươi vì sao lại bất ngờ thay đổi như vậy?"

Bạch Vũ Hàm mỉm cười "Ta mệt rồi, chỉ muốn sống những ngày tháng bình yên thôi"

Cao Ngọc Tuyền nhíu mày "Chẳng phải quận chúa cũng muốn như vậy sao?"

Bạch Vũ Hàm lắc đầu, sau đó lại nói "Tiểu Ninh Tử bên cạnh hoàng thượng, ta nghĩ nên giết"

Cao Ngọc Tuyền dừng bước, nhìn Bạch Vũ Hàm "Ngươi vì sao gần đây cứ thích giết chóc như vậy?"

"Lần đó có kẻ muốn ám sát quận chúa để ta cùng Lục gia có hiềm khích với thái hậu và Cao gia. Ngươi thử nghĩ xem, kẻ nào lại có thể có được mệnh bài của Khang Ngọc cung?"

Cao Ngọc Tuyền có chút hoảng hốt khi nghĩ đến điều Bạch Vũ Hàm muốn nói "Không thể nào..."

Bạch Vũ Hàm thở dài, chính nàng cũng sẽ không tin nếu không đọc được những điều ghi chép trong lịch sử "Đến Y Thọ cung, mọi thứ sẽ tự rõ"

Bạch Vũ Hàm cùng Cao Ngọc Tuyền đi đến tẩm cung của Bạch Vũ Đình. Vừa đến nơi, Cao Ngọc Tuyền liền bắt Tiểu Ninh Tử quỳ xuống khiến Bạch Vũ Đình thật sự tức giận.

"Mẫu hậu, hắn đã làm gì?"

Cao Ngọc Tuyền nhìn Bạch Vũ Đình "Hoàng thượng vì một nô tài mà nổi giận với ai gia?"

Bạch Vũ Đình đáp lại ánh nhìn của Cao Ngọc Tuyền "Mẫu hậu cùng người kia bất ngờ tới đây còn bắt thuộc hạ của trẫm quỳ gối, làm sao trẫm không tức giận?"

Cao Ngọc Tuyền nhíu mày "Người kia? Hoàng thượng, nàng là hoàng huynh của ngươi, cũng là người dạy dỗ ngươi những tháng ngày qua"

Bạch Vũ Đình thật sự không thể Bạch Vũ Hàm ở trong mắt "Mẫu hậu lại vì nàng mà chất vấn trẫm, Tiểu Ninh Tử nói đúng, nếu Thành vương còn tồn tại thì ta sẽ mất mẫu hậu"

Cao Ngọc Tuyền cố gắng bình tĩnh, lại hỏi "Đình nhi, hắn đã nói những gì với ngươi?"

Bạch Vũ Đình không trả lời, quay mặt làm ngơ.

Thấy như vậy, Cao Ngọc Tuyền nhìn sang Bạch Vũ Hàm, Bạch Vũ Hàm nhìn lại Cao Ngọc Tuyền rồi gật đầu, ý bảo cứ nhẹ nhàng với hắn.

Cao Ngọc Tuyền đi đến ôm Bạch Vũ Đình, nhẹ giọng "Hắn đã nói gì cứ nói lại cho mẫu hậu nghe, nếu mẫu hậu sai, mẫu hậu sẽ sửa"

Bạch Vũ Đình được cưng chiều lập tức tỏ ra uất ức nhìn lên Cao Ngọc Tuyền "Mẫu hậu sẽ không gạt ta?"

Cao Ngọc Tuyền lắc đầu "Ta chưa bao giờ gạt ngươi"

Bạch Vũ Đình bắt đầu kể "Hắn nói vì Thành vương muốn giành mẫu hậu với ta nên không cho mẫu hậu đến gặp ta thường xuyên. Hắn còn nói nếu Thành vương ở đây, mẫu hậu sẽ không còn để ý ta mà quan thần trong triều cũng sẽ không kính trọng ta"

Cao Ngọc Tuyền đau lòng "Cho nên ngươi luôn có ý định giết Thành vương?"

Bạch Vũ Đình gật gật đầu.

Điều Tiểu Ninh Tử lo sợ thật sự đã tới, Bạch Vũ Đình còn quá non nớt để che đậy cảm xúc "Hoàng thượng, nô tài chưa từng nói như vậy", sau đó lại quay sang Cao Ngọc Tuyền và Bạch Vũ Hàm "Nô tài không hề dạy hoàng thượng những thứ xấu xa đó"

Cao Ngọc Tuyền trừng mắt nhìn Tiểu Ninh Tử "Ngươi loạn cái gì? Ta còn chưa nói đến ngươi"

Bạch Vũ Hàm lệnh cho Mặc Ân đem Tiểu Ninh Tử ra ngoài, còn nàng và Cao Ngọc Tuyền ở lại từ từ giải thích cho Bạch Vũ Đình hiểu từng khuất mắt của hắn.

Cao Ngọc Tuyền tiếp tục ôm Bạch Vũ Đình, để hắn ngồi trong lòng nàng "Đình nhi, trừ khi mẫu hậu muốn, sẽ không bất kì ai có thể khiến mẫu hậu bỏ rơi ngươi"

Bạch Vũ Đình mắt rưng rưng, cũng khá lâu rồi hắn mới được Cao Ngọc Tuyền yêu thương như vậy "Thật không? Mẫu hậu sẽ không như hắn nói?"

Cao Ngọc Tuyền mỉm cười "Ta chưa từng như vậy, là ngươi cứ luôn tránh mặt ta"

Nhiều lần Bạch Vũ Đình tránh né Cao Ngọc Tuyền, nàng thật sự không hiểu vì sao, hiện tại đã rõ.

Bạch Vũ Đình ủ rũ "Xin lỗi người... mẫu hậu"

Lúc này, Bạch Vũ Hàm mới đi tới ngồi chỏm xuống nói chuyện với Bạch Vũ Đình "Hoàng thượng, ta cũng sẽ không vì điều gì mà chán ghét ngươi"

Bạch Vũ Đình tiếp tục hỏi khuất mắt thứ hai "Vậy tại sao hoàng huynh không còn đến chơi với trẫm? Không còn dạy võ cho trẫm?"

Bạch Vũ Hàm bật cười, trẻ con mà thù sẽ thù rất lâu a "Bởi vì mẫu hậu ngươi luôn ăn hiếp ta nên ta phải bỏ đi thật xa a, ta thật ra rất cực khổ"

Cao Ngọc Tuyền liếc nhìn Bạch Vũ Hàm "Ngươi chín chắn chút đi"

Bạch Vũ Đình lúc này chợt bật cười sảng khoải, bao lâu nay là hắn nghe lời tiểu nhân mà hiểu lầm hai người luôn yêu thương hắn. Hắn tự nhủ sẽ không để chuyện tương tự xảy ra.