Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1332: Tinh Đồ Phủ Bụi (1)




Nói xong, Cố Thanh Sơn lập tức truyền âm nói với Laura: “Chúng ta đi!”
Laura như được đại xá, miễn cưỡng che dù, đưa mọi người tức tốc bay đi theo hướng ngược lại.
Lúc này, quả nhiên Thần Sinh Mệnh mở miệng nói: “Ngươi xông vào thế giới của ta, là vì muốn lấy Trật Tự?”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả sửng sốt, sau đó cười nói: “Đúng vậy, ta muốn giết chết người sở hữu Trật Tự kia, giết chết triệt để! Trật Tự trên người hắn đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của ta!”
Thần Sinh Mệnh đứng hình.
Đã có được đáp án khẳng định rồi.
Kẻ này, thật sự là vì lấy thẻ bài Trật Tự của mình mà đến.
Thế nhưng thẻ bài này đã được sửa đổi.
Đây là thứ thuộc về ta!
Đôi mắt Thần Sinh Mệnh đảo một vòng, lại nói: “Nếu như ta có thể giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng, ngươi có thể cho ta bao nhiêu hồn khí?”
“Hồn khí? Ngươi muốn hồn khí?”
“Đúng, ta cần hồn khí.”
Khóe miệng Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lộ ra một ý cười giễu cợt, mở sáu cánh tay ra, khinh thường nói: “Chín trăm triệu tầng thế giới gần như triệt để rơi vào tay ta, chỉ cần ngươi giao Trật Tự giả kia ra, muốn bao nhiêu hồn khí cũng được.”
Thần Sinh Mệnh nhìn vẻ mặt mang theo vài phần xem thường của nó, ánh mắt dần dần hạ xuống.
“Thật không... Ngươi có chín trăm triệu tầng thế giới... Vô số hồn khí...”
Bà ta xúc động nói.
Sau một cái chớp mắt.
Mọi người chỉ thấy hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, hơn mười cây xúc tu màu đen đã triệt để cuốn lấy tay chân Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả không hề cử động, chỉ nhìn đối phương, phán đoán ý đồ thực sự của đối phương.
Nó khẽ quát: “Đây là ngươi muốn che chở cho tên Trật Tự giả kia?”
Thần Sinh Mệnh đột nhiên phát ra một trận cười điên cuồng.
“Nếu đã tới, vậy thì chết ở chỗ này đi!”
“Vì sao?” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nói.
Thần Sinh Mệnh nhìn nó, trong mắt toát ra vẻ tàn nhẫn:
“Bởi vì chỉ cần giết ngươi, bất luận là Trật Tự kia, hay là toàn bộ hồn khí của ngươi, đều sẽ thuộc về ta!”
Xúc tu màu đen trải rộng khắp toàn bộ thế giới, xông lên bầu trời, triệt để bao lấy Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, hình thành một hình cầu màu đen bịt kín, không cho phép kẻ bên trong nhúc nhích.
Bỗng nhiên một âm thanh phẫn nộ từ trong khối cầu màu đen vang lên:
“Linh hồn của chúng sinh trên thế gian đều là lương thực của ta, mà ngươi dám không có chút nào tôn kính đối với ta như vậy, linh hồn của ngươi sẽ trở thành thức ăn của ta.”
Ở khoảng cách mấy trăm trượng bên ngoài chúng nó, Cố Thanh Sơn đứng trong hư không, lẳng lặng nhìn một màn này.
“Không nương tay chút nào, xem ra chúng ta phải lui xa ra một chút.”
Hắn nhẹ giọng nói.
Laura nghe vậy, liền chống dù lên, cùng mọi người nhanh chóng lui về phía sau.
Sau một khắc.
Trận chiến giữa hai vị thần chính thức bắt đầu!
Đại địa không ngừng sụp xuống, vô số nham thạch, sông ngòi, phòng ốc, đường phố tản vào dòng chảy hư không hỗn loạn, chẳng biết đi đâu.
Gió dần dần trở nên bạo ngược, quét đi hết thảy mọi thứ trên thế giới.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào thế giới đang sụp đổ, lại nhìn sang hai vị thần đang tranh đấu ở đằng xa.
Ở đây đã thoát khỏi khu vực hai thần tranh đấu, tạm thời coi như an toàn.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả phóng ra tiếng thét chói tai của nó, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Thần Sinh Mệnh điều khiển vô số xúc tu màu đen ngăn lại trước người mình, ý đồ chống đỡ công kích của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Xúc tu màu đen không ngừng hóa thành từng hàng linh hồn, bị cuốn vào trong miệng Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Giờ khắc này, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đè ép Thần Sinh Mệnh mà đánh.
Xem ra Thần Sinh Mệnh không có thời gian mà chăm lo cho An Hồn Hương nữa.
Ở đây đã biến thành chiến trường của hai vị thần, bọn họ chiến đấu càng lúc càng kịch liệt.
Chỉ là một thế giới, căn bản không thể nào thừa nhận độ chấn động mà trận chiến này gây ra.
Nói cách khác...
An Hồn Hương thật sự sẽ bị hủy diệt.
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Cơ hội tốt, Huyễn Nhã, cô hãy ra lệnh cho các Thần duệ đang tập trung ở hoàng đô, tiến nhập vào thế giới trong gương ẩn nấp.”
“Đã rõ.” Huyễn Nhã đáp.
“Laura, tiếp tục bung dù, chúng ta phải thừa dịp này thu lại tất cả thế giới trong gương.”
“Được!”
Huyễn Nhã bắt đầu phát động Không Sợ Truyền Tống.
Rất nhanh, mọi người tạm thời cách xa chiến trường của hai vị thần, truyền tống rời đi.
...
Bên kia.
Thế giới đảo sương mù biển chết.
Trước cửa thần điện Vận Mệnh.
“Đã quyết định rồi sao?”
Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Tuyết Nhi nói.
Cô ném hai món đồ vật cho đối phương, xoay người đi vào trong thần điện.
Ninh Nguyệt Thiền nhận lấy nhìn xem, quả nhiên là thẻ bài và đồng tiền tương ứng.
Nàng cẩn thận cất đồ xong, lúc này mới hỏi thêm lần nữa: “Này, không phải cô rất thích Cố Thanh Sơn sao? Sao không đi gặp hắn?”
Tô Tuyết Nhi không hề quay đầu lại, nói: “Không gặp.”
Ninh Nguyệt Thiền thử dò xét hỏi: “Buông tay rồi à?”
“Không cần cô lo.”
Thân hình Tô Tuyết Nhi biết mất ở chỗ sâu trong thần điện.
Ninh Nguyệt Thiền lắc đầu, nhún người một cái, bay lên trên cao, rời khỏi thế giới này.
Tô Tuyết Nhi đứng ở một chỗ tối trong thần điện, cho đến khi cảm thấy đối phương thật sự rời đi, lúc này mới thở dài một hơi.
Vài tên kỵ sĩ thần điện vội vàng đến.
“Tô Tuyết Nhi các hạ, điện chủ bảo ngài lĩnh binh đi nghênh chiến thần điện khác.”
“Được, ta lập tức đi.”
Tô Tuyết Nhi nói.
Vài tên kỵ sĩ thần điện cung kính thi lễ một cái, lui xuống.
Tô Tuyết Nhi lắc đầu, cười tự giễu.
Nếu như mất đi Cố Thanh Sơn, những chiến đấu, tranh đoạt, ngày tận thế này, cũng có liên quan gì đến mình?
Cô xé tấm áo choàng thần thánh tượng trương cho giáo chủ, tiện tay ném xuống đất.
Hết thảy đều không có ý nghĩa.
Tô Tuyết Nhi mở quyển trục ra, xé nát.
Ngay sau đó, trên quyển trục xuất hiện ánh sáng bao lấy cô, nháy mắt đã biến mất khỏi thế giới này.
Thế giới Nguyên Sơ.
Thân hình Tô Tuyết Nhi hiện ra.
Cô phát hiện mình đang lơ lửng trên bầu trời.
Phía dưới là thủ đô Liên Bang.
Đèn đuốc rực rỡ.
Bóng đêm trơ trọi.
Gần như chỉ trong nháy mắt, quang não cá nhân trong cái túi nhỏ đeo bên mình rung lên.
Tô Tuyết Nhi không để ý đến, chỉ nhìn chăm chú vào cảnh đêm trong thành phố.
Anna từng nói, Cố Thanh Sơn từng làm cho cả thủ đô thắp sáng trong nháy mắt.
Đáng tiếc.
Thời gian mình và anh ấy chung đụng quá ít.
Lần trước ở thế giới của Trieste, chính mình ngu xuẩn đẩy anh ấy ra.
Ôi...
Ánh mắt Tô Tuyết Nhi rơi vào một chỗ nào đó trong thủ đô.
Quán bar Cầu Vồng.
Mình và Cố Thanh Sơn từng gặp nhau ở chỗ này.
Thân hình Tô Tuyết Nhi khẽ động, không kìm nén được mà hạ xuống.
Cô di vào quán bar, gọi một ly cocktail, lẳng lặng nhìn người pha rượu đưa ly rượu đã pha chế xong đến trước mặt.
“Cảm ơn.”
Tô Tuyết Nhi cầm ly lên, nhẹ nhàng nhấp một chút.
Cô nhanh chóng nhíu mi lại.
Rựu mạnh vô cùng cay nồng, bất luận là dùng thêm trái cây hay đá lạnh thì cũng không thể che giấu được mùi vị này.
Đây là loại rượu Cố Thanh Sơn thích uống.
Vì sao hắn lại thích loại đồ uống khó nuốt này?
Hình như Anna cũng thích rượu.
Người ta nói rằng những người thích uống rượu mạnh, là bởi vì trong lòng có một điều băn khoăn không thể vượt qua.
Cha của Anna mất, quốc gia hủy diệt, hồi lâu sau mới phục quốc, hết thảy đều thiếu thốn trăm bề.
Nhất định cô ấy đã trải qua rất nhiểu khổ sở và đau đớn.
Có lẽ trong quá khứ, Cố Thanh Sơn cũng có một vài điều khổ sở khó có thể nói.
Thế nhưng mình lại không biết.
Biết thì có thể làm được gì?
Ngay cả Ninh Nguyệt Thiền mình cũng đánh không lại.
Lần đầu gặp mặt, đối phương đã vung ra một đao cứu mình.
Cô gái này bất luận là dung mạo hay là tài năng, thậm chí là tiêu chuẩn chiến đấu, mình đều chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.
Nếu so sánh, mình đã rất nỗ lực.
Thế nhưng vừa đứng trước mặt Ninh Nguyệt Thiền, mình vẫn chỉ là một con vịt xấu xí.
Vậy mình lấy cái gì để mà tranh giành với cô ta?
Tô Tuyết Nhi lau nước mắt.
Cô nâng cốc uống một hơi cạn sạch, tùy ý để ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực.
“Ninh Nguyệt Thiền...”
Cô nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm.
Nếu như mình mạnh nhất...
Mình sẽ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.