Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 880: Chạy trốn và treo giải thưởng




“Tôi bắt được cơ hội đó, thừa cơ chuyển hóa toàn bộ bài Đoạn Tội thành bộ bài Chạy Trốn, sau đó phân tán đi tất cả sức mạnh của bản thân.”
“Khi đó tôi đã thoát khỏi phong ấn.”
“Quả nhiên rất nhanh Giáo hội đó đã phát hiện ra tôi, bọn họ nghĩ cách đưa tôi ra khỏi Vực Sâu Tội Lỗi.” Thiếu nữ nói.
“Cô chuyển hóa bộ bài Đoạn Tội thành bộ bài Chạy Trốn...” Cố Thanh Sơn nhắc lại.
Điều này giống hệt với hiển thị trên giao diện Chiến Thần.
“Tại sao lại gọi là bộ bài Chạy Trốn?” Hắn hỏi.
Thiếu nữ nói: “Bởi vì tôi đã mất đi phần lớn sức mạnh, điều này có nghĩa là gì, anh không biết sao?”
Cố Thanh Sơn thoáng ngây người, đột nhiên tỉnh ngộ.
“Đúng vậy.” Hắn lẩm bẩm: “Cô đã rời khỏi phong ấn, thứ mà thần linh kia sợ hãi, sợ rằng cũng sắp tỉnh rồi.”
Thiếu nữ nói: “Cơn động đất trong phạm vi toàn thế giới vừa rồi, là do nó không còn ngủ yên nữa, tôi đoán là rất nhanh thôi nó sẽ tỉnh lại.”
“Nói như vậy, chúng ta phải lập tức chạy trốn.”
“Chính xác.”
“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Thiếu nữ đưa một ngón tay ra.
“Một ngày, sau một ngày, toàn bộ sinh linh của thế giới này đều sẽ trở thành đồ ăn của nó!” Thiếu nữ chậm rãi nói.
“Một ngày? Thời gian như vậy ngắn quá.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ, chỉ nhìn thấy dáng vẻ yên lặng của đối phương.
Hắn liền nghiêm mặt hỏi: “Kế hoạch chạy trốn của cô là gì? Nói ra đi, chúng ta sẽ cùng nghiên cứu và xem xét.”
“Kế hoạch?” Thiếu nữ ngây người một chút, nói: “Kế hoạch của tôi đã kết thúc rồi.”
“Là ý gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Anh còn nhớ lời anh đã từng nói không?” Thiếu nữ hỏi.
“Lời tôi đã từng nói?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
Thiếu nữ vẻ mặt an nhàn nói: “Đúng vậy, từ nay về sau, anh phải phụ trách về việc ăn mặc, nơi ở, đi lại, cho nên... việc chạy trốn cũng giao cho anh đó.”
“...” Cố Thanh Sơn.
Nói như vậy cũng không sai.
Đối phương đưa ra điều kiện giúp đỡ mình, chính là mình phải chịu trách nhiệm về việc ăn mặc, nơi ở, đi lại của đối phương.
Rõ ràng mình cũng đã đồng ý rồi.
Khoan đã.
Đối phương giúp mình cái gì?
Cố Thanh Sơn hiểu ra, không nhịn được liền hỏi: “Mặc dù tôi đã chuyển hóa thành sứ giả Đoạn Tội, nhưng rốt cuộc tôi nên cứu các bạn của mình như thế nào?”
Thiếu nữ nói: “Anh cần lên cấp nhanh hơn một chút, tiếp đó tôi cũng phải khôi phục lại thực lực.”
“Sau đó thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thiếu nữ nói: “Chờ đến lúc chúng ta đã đủ lớn mạnh rồi, chúng ta sẽ đi tìm một thẻ bài. Nó nằm ở trong một bộ bài khác, cũng là bộ bài mà bảy vị Ma Thần thiết lập để bảo vệ cho sự an toàn của bọn họ.”
Thiếu nữ tiếp tục nói: “Thẻ bài kia đến thần linh cũng có thể cứu chữa, đương nhiên là có thể cứu bạn của anh rồi.”
“Bây giờ không thể đi tìm luôn sao?”
“Chỉ dựa vào thực lực hiện tại của anh và tôi, căn bản đến việc phát hiện ra thẻ bài đó cũng không làm được, cũng không có cách nào sử dụng thẻ bài nọ, còn có thể vì nó mà mất mạng nữa.”
“... Được rồi... trước hết phải trở nên mạnh mẽ, xem ra cho dù có làm bất cứ việc gì, thì đây cũng là điều bắt buộc.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Lúc này, thiếu nữ nhìn chằm chằm vào hắn, nói khẽ: “Tôi vẫn chưa biết tên của anh.”
“Tôi tên là Cố Thanh Sơn, giống với lúc đăng ký ấy.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ nghe vậy, liền nở một nụ cười, nói: “Ừm, tôi tên là Tịch, anh là người bạn duy nhất của tôi, do đó anh có thể gọi tôi là Tiểu Tịch.”
Thiếu nữ Tiểu Tịch duỗi lưng nói: “Tôi khổ cực suốt một đêm để chuyển hóa cho anh, bây giờ tôi phải nghỉ ngơi một chút, chuyện chạy trốn dựa vào anh đó.”
Cố Thanh Sơn nhìn sa mạc, rồi lại nhìn Tiểu Tịch, không nhịn được hỏi: “Cô ngủ ở chỗ này sao?”
“Không, anh đưa tôi đi.” Tiểu Tịch nói.
Cô đột nhiên hóa thành một thẻ bài màu xanh lá cây, bồng bềnh bay đến trước mặt của Cố Thanh Sơn, rơi vào trong tay của hắn.
“Cất tôi thật cho thật kỹ nhé, nếu có chuyện thì hãy gọi tôi.”
Tiểu Tịch ở trên thẻ bài dặn dò hắn.
Cố Thanh Sơn cầm thẻ bài, nhìn dòng chữ giải thích xuất hiện trên giao diện Chiến Thần.
[Thẻ bài ngọc bích: Thiên sứ Đoạn Tội - Tịch.]
[Đẳng cấp: Thẻ bài ngọc bích năm sao.]
[Đồng bạn: Kiếm tu Cố Thanh Sơn.]
[Bộ bài tương ứng: Bộ bài chạy trốn.]
[Giải thích: Bởi vì đã mất đi phần lớn sức mạnh, cấp bậc của Thiên sứ Đoạn Tội - Tịch đã rơi xuống cấp ngọc bích.]
“Tiểu Tịch, về chuyện chạy trốn, cô không có bất kỳ kế hoạch và ý tưởng nào hay sao?” Cố Thanh Sơn không nhịn được, hỏi.
Tiểu Tịch ở trên thẻ bài xua xua tay với hắn, thẳng thắn vô tư nói: “Lúc trước tôi chỉ biết chiến đấu, sau đó lại bị phong ấn suốt một thời gian dài, phải phân tán phần lớn sức mạnh mới có thể trốn ra được, giờ đây tôi đã không còn sức mạnh, lại không quen thuộc một chút nào đối với thế giới này, cho nên tất cả đều phải dựa vào anh!”
Cố Thanh Sơn: “...”
Được rồi, trong lòng hắn tự an ủi bản thân, đối phương đã làm quá nhiều chuyện rồi, thậm chí còn giúp mình biến đổi thành sứ giả Đoạn Tội, tiếp theo quả thật nên đến lượt mình đóng góp.
Hắn chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Nếu như thế giới này sắp sửa kết thúc, vậy thì chúng ta nhất định phải mang Thần Lực Băng Sương Ngưng Tinh của bạn tôi đi.”
“Hả, sao không nói sớm, tôi đã chuẩn bị ngủ rồi mà.” Tiểu Tịch không tình nguyện nói.
Cô hóa thành người thật một lần nữa, ngồi xổm xuống trước Thần Lực Băng Sương Ngưng Tinh, lấy tay đè lên ngưng tinh.
“Thu nạp!” Cô quát khẽ.
Khối băng tinh xanh thăm thẳm hóa thành một thẻ bài.
Tiểu Tịch đưa thẻ bài cho Cố Thanh Sơn, bất mãn nói: “A a a, mệt chết đi được, tôi phải đi ngủ, anh không được đánh thức tôi đâu đấy.”
Cô lại hóa thành một thẻ bài, bay vào trong tay của Cố Thanh Sơn.
Trên mặt của thẻ bài, cô đã thay một bộ đồ ngủ, nằm trên một chiếc giường, ngủ ngon lành.
Xem ra thật sự rất mệt mỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn cô, rồi lại nhìn thẻ bài Băng Sương Ngưng Tinh.
Lời giải thích của thẻ bài Băng Sương Ngưng Tinh rất đơn giản, chỉ chú thích đây là một thẻ bài trống để lưu trữ đồ vật tạm thời.
Cố Thanh Sơn nhìn hai thẻ bài này, không nhịn được mà thở dài.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt quá dự đoán của hắn, quả thật không khác gì đang nằm mơ.
Không ngờ mình lại trở thành một sứ giả Đoạn Tội.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như không phải mình mang theo bộ bài Huyết Hải, thì căn bản sẽ không khiến cho Tiểu Tịch chú ý.
Trong quá trình làm nhiệm vụ, hai bên đã hiểu nhau thêm một chút.
Điểm quan trọng nhất là...
Vào thời khắc cuối cùng, mình đã quyết định cứu cô ấy, thậm chí còn giúp cô ấy ngăn cản sự đuổi bắt người mặc áo bào đen.
Tiểu Tịch hiểu rõ, cho nên lúc này mới gần gũi với mình hơn.
Càng bởi vì trong trận chiến mình đã để cô ấy nhìn ra việc mình giải phóng linh hồn, cho nên cô ấy mới muốn chuyển hóa mình thành sứ giả Đoạn Tội.
Hiện tại trên toàn thế giới, tổng cộng cũng chỉ có hai sứ giả Đoạn Tội là mình và Tiểu Tịch.
Cố Thanh Sơn nhìn thẻ bài của Tiểu Tịch.
Thu hoạch được một người bạn, lại nhận được lời cam kết về việc ăn mặc, nơi ở, đi lại, cô đã bắt đầu yên tâm nằm ngáy o o.
Người này thật đúng là...
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Cô đã từng là thiên sứ Đoạn Tội, cũng đã từng lớn mạnh đến độ thần linh cũng phải sợ hãi, nhưng sau một hồi tiếp xúc, Cố Thanh Sơn cảm thấy, cô vẫn còn rất đơn thuần.
Có lẽ trong những năm tháng đã qua, ngoại trừ chiến đấu, các thần linh không hề dạy thêm điều gì cho cô.
Đoán chừng các thần linh cũng không muốn dạy cô những chuyện khác.
Như vậy, ngay từ khi sinh ra, cô đã được sử dụng như một công cụ chiến đấu, cuối cùng lại bị phong ấn, cuộc đời như vậy bi thảm biết bao.
Cố Thanh Sơn không khỏi thở dài.
Được rồi, nếu như đã đồng ý sẽ chăm sóc cho đối phương, chuyện tiếp theo đúng là nên để mình ứng đối.
Hắn lấy ra một chiếc hộp ngọc chạm trổ linh ngọc cực phẩm, đặt hai thẻ bài vào phía trong đó.
Tiểu Tịch vừa tiến vào trong hộp, liền lập tức cảm nhận được luồng linh khí dồi dào ở bên trong.
Cô thoải mái trở mình trên thẻ bài, lẩm bẩm hai câu nói mớ, tiếp tục đi vào giấc mộng.
Cố Thanh Sơn cất kỹ chiếc hộp đi.
Tiếp theo, còn lại khoảng một ngày nữa, thế giới này sẽ bị hủy diệt.
Quái vật quỷ dị sinh ra từ cõi vĩnh hằng sắp sửa xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.