Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 920: Lôi linh sinh pháp (1)




Giọng nói ban đầu lại vang lên: “Tất cả mọi người, tấn công!”
Tất cả các tu sĩ đồng thanh hét to: “Tấn công!”
Thế nhưng bọn họ không kịp phát động tấn công.
Trên bầu trời xa thẳm, một ánh sáng trắng bắn tới phía Cố Thanh Sơn.
Ầm!
Ánh sáng trắng bùng nổ trong chiến trận.
Toàn bộ mặt đất bị sức mạnh khổng lồ làm nổ tung, cát đá bay hết lên.
Các tu sĩ ở bên phía Cố Thanh Sơn dưới sự công kích của ánh sáng trắng, trực tiếp bị đánh cho máu chảy thịt tan.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ bị luồng sức mạnh kia ảnh hưởng đến một chút, cả người lập tức bị tung lên trên bầu trời.
Trước khi chết, hắn nhìn thấy một cái đầu khổng lồ đầy mắt từ trên đỉnh vòm trời chậm rãi hạ xuống.
Bóng tối buông xuống.
...
Mở mắt ra lần nữa.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng trong không gian hắc ám.
“Chết về rồi hả?” Hình nhân bóng tối đứng ở một bên, nhìn hắn hỏi.
“Ừm, gặp một chuyện kỳ quái.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Hắn chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Chờ một chút, lần nào ngươi cũng có thể nhìn thấy ta chết như thế nào sao?”
“Đúng.” Hình nhân bóng tối nói.
“Vậy vừa rồi?”
“Vừa nãy cậu bị một sức mạnh nào đó đưa đến thời đại viễn cổ, thiếu chút nữa là không về được.”
Giọng nói của Hình nhân bóng tối nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“Thời viễn cổ? Ngươi nói ta đã trở lại thời viễn cổ rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nói đúng hơn, có lẽ là một loại còn mạnh hơn cả Thẩm Thấu Thời Không của ta. Nó xây dựng nên một thiết lập, đem chuyện thật sự đã xảy ra thời viễn cổ tạo thành một khoảng thời không ngắn.” Hình nhân bóng tối nói.
Hắn ta thở dài: “May mà chỉ là một khoảng ngắn thôi, nếu không cậu đã ở lại đó vĩnh viễn rồi. Rồi bắt đầu cuộc sống từ nghìn tỉ năm về trước, không có cách nào Thẩm Thấu Thời Không trở lại chỗ của ta nữa.”
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, nói: “Nếu chỉ là một đoạn ngắn thì sau khi ta tiến vào phải làm sao để trở ra được?”
“Cách đơn giản nhất chính là chết, sau khi cậu chết đương nhiên ta có thể kéo cậu ra.” Hình nhân bóng tối nói.
“Cách khác là gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Sẽ không có ai vô duyên vô cớ tiêu tốn một lượng sức mạnh lớn như vậy chỉ để tạo thành một thời không có thời gian ngắn. Ta đoán, phải thỏa mãn điều kiện nào đó thì khoảng thời gian đó mới thả cậu ra ngoài.” Hình nhân bóng tối nói.
“Thỏa mãn điều kiện nào đó? Ta hiểu rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thật sự hiểu rồi?” Hình nhân bóng tối hỏi.
“Ừ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thế giới kia thật sự quá nguy hiểm. Thực ra ta hơi lo.” Hình nhân bóng tối nói.
“Yên tâm đi.” Cố Thanh Sơn cười rồi nói: “Đưa ta tới đó. Sau này ta sẽ không dễ chết đâu.”
Hình nhân bóng tối hỏi: “Cậu định làm như thế nào?”
Cố Thanh Sơn nói: “Trước kia, chủ yếu là do không hiểu được quy tắc của thời gian, cũng không quen với Thiên Giới Nguyên Thủy. Mà đoạn thời không ngắn ngủi kia hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Hiện giờ ta đã hiểu đại khái tình hình rồi, sẽ không dễ dàng lấy bản thân ra để thử nguy hiểm nữa.”
“Cậu chắc chắn chứ?” Hình nhân bóng tối hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Chắc chắn là như vậy. Là một tu sĩ, ta đã quen dùng linh giác để phán đoán tình hình. Hiện giờ linh giác của ta tạm thời bị hủy, thế nên ta sẽ thay đổi cách chiến đấu để thích ứng với tình hình này.”
Hắn nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không dễ chết như vậy đâu.”
Hình nhân bóng tối phấn khởi nói: “Được, chúng ta làm lại.”
Oành --
Hắc ám quang triều vây quanh Cố Thanh Sơn, đưa hắn vào vực sâu của thời không.
Trở về bảy ngày trước trong quá khứ, Cố Thanh Sơn cố sức đi tới một điểm thời gian cố định nào đó.
Bỗng, trong bóng tối dâng lên một cái miệng lớn, cao tới mấy trăm mét.
Đó là quái vật trong lớp sương mù thời gian.
Nó lập tức hút Cố Thanh Sơn và tất cả những thứ không tên tồn tại xung quanh vào.
Nhất thời, mắt Cố Thanh Sơn tối sầm lại.
Mở mắt ra.
Hình nhân bóng tối đang đứng trước mặt hắn.
“…” Cố Thanh Sơn.
“…” Hình nhân bóng tối.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn.” Cố Thanh Sơn nghiêm mặt lại, nói.
“Làm lại chứ?” Hình nhân bóng tối hỏi.
“Làm lại!” Cố Thanh Sơn nói.
Oành --
Hắc ám quang triều lại vây quanh hắn.
Lần này quả nhiên thuận lợi hơn nhiều.
Hắn lấy đĩa bát quái từ tay sư tôn, trở lại câu lạc bộ Chính Nghĩa Thiết Quyền, truyền tống tới Thiên Giới Nguyên Thủy, nói chuyện với linh quy.
Sau đó, khoảng thời gian ngắn của thời đại viễn cổ một lần nữa xuất hiện.
Trong hàng ngũ tu sĩ hiện ra thân hình của Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy trên cả mảnh đất đều là các tu sĩ mặc giáp đang chờ xuất phát.
Giữa bầu trời, ánh sáng di chuyển của tàu bay vụt qua vụt lại.
Tàu chiến cỡ lớn chầm chậm trôi qua.
Trời đất yên tĩnh không một tiếng động.
Chỉ có gió không ngừng thổi.
“Chuẩn bị!”
Có người hô lớn.
Cố Thanh Sơn nhìn theo hướng của giọng nói, quả nhiên thấy một vị tướng.
Vị tướng kia mặc bộ chiến giáp màu đỏ rực, đang nhẹ nhàng trôi nổi trên không trung ở phía trước đội hình chiến đấu, hắn ta rút binh khí ra, lớn tiếng ra lệnh cho đội ngũ tu sĩ.
Cố Thanh Sơn nín thở.
Trong nháy mắt cái đầu lâu khổng lồ kia xuất hiện trên bầu trời, hắn đột nhiên phát ra chiêu Súc địa thành thốn.
Ánh sáng trắng lóe lên.
Xì --
Tiếng nổ trầm nặng vang lên từ phía sau hắn.
Gió lốc kéo tới.
Thế nhưng chuyện này không có bất cứ quan hệ gì.
- -- Cố Thanh Sơn đã tránh được!
Hắn lẩn vào trong đám tu sĩ, cùng mọi người rút binh khí ra, tấn công lên trời.
Chỉ thấy ở giữa bầu trời, toàn bộ thân hình của con quái vậy kia xuất hiện trước mắt mọi người.
Nó không có thân thể, chỉ có một cái đầu lâu. Trên đó có chi chít các con mắt, cái thì nhắm, cái thì mở, rồi có một tia sáng trắng đâm vào đám tu sĩ ở trên mặt đất phát ra những tiếng nổ vang rền rung động cả bầu trời.
Các tu sĩ cùng nhau xông lên, mặc kệ sống chết lao tới giết chết con quái vật này.
Trong nháy mắt, con quái vật bị phân thây.
Dưới bầu trời là một trận mưa máu.
Con quái vật mạnh như vậy, cho dù có lực công kích vô cùng mạnh mẽ nhừng dưới sự tấn công của vô số tu sĩ thì cũng không có gì đáng kể.
Cố Thanh Sơn âm thầm tặc lưỡi không thôi.
Con quái vật này có thể dùng ánh sáng linh hồn tới mức độ này đã vượt qua nhận thức của Cố Thanh Sơn.
Giữa bầu trời lại xuất hiện thêm mấy chục cái đầu lâu đầy mắt nữa.
Có người quát to lên: “Quân đoàn ma nhãn thời thượng cổ hồng hoang đã giáng lâm, tất cả mọi người, xông lên!”
Các tu sĩ một lần nữa theo từng nhánh đội ngũ tấn công vào từng con quái vật.
Trận chiến ngay từ khi bắt đầu đã vào giai đoạn gây cấn vô cùng.
Người của Cố Thanh Sơn ở giữa không trung, hắn quan sát cục diện chiến trường mà không di động.
Thực lực của hắn quá yếu, căn bản không thể nào tới gần những con quái vật đang ở giữa không trung kia.
Hắn lặng lẽ suy ngẫm, nói: “Hóa ra được gọi là ma nhãn thời thượng cổ hồng hoang, hình như khoảng thời gian này là quãng thời gian giữa thời hồng hoang và thời viễn cổ.”
Cố Thanh Sơn cũng không định nhàn rỗi, hắn tránh thoát mấy tia sáng trắng, vừa nghĩ một cái đã ra kiếm quyết.
Song kiếm hiển hiện!
Hai thanh phi kiếm phóng lên trời như luồng ánh sáng, ngươi đuổi theo, ta cản lại, lao thẳng về phía một con quái vật.
Quả thật, lực công kích của hắn so với những tu sĩ khác đúng là yếu không chịu được.
Thế nhưng hắn nắm giữ một phép thần thông.
Đoạn Ly.
[Đoạn Ly: Bị linh năng Lôi Điện của ngài bắn trúng sẽ chia lìa ý thức của đối phương khỏi thân thể, kéo dài 3 giây.]
Thuyết minh: Đây là kỹ năng không khống chế được, là thăng cấp thần thông từ Cương Trực, không có bất cứ sinh linh nào được loại trừ.]
- -- sẽ không có bất cứ sinh linh nào được ngoại trừ.
Đây là tới từ thần thông của Chiến Thần.
Cố Thanh Sơn chỉ không thể xác định được, cái con ma nhãn từ thời thượng cổ hồng hoang này có được tính là sinh linh hay không.
Hắn âm thầm đọc kiếm quyết.
- - đáp án nhanh chóng được công bố.
Triều Âm chém một cái lên người của ma nhãn từ thời thượng cổ hồng hoang.
Con mắt to lớn của Ma nhãn thời thượng cổ hồng hoang đột nhiên run lên.
Nó bất động ở giữa không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.