Chú Nhỏ

Chương 4



Vừa nói xong, cô liền phóng lên phòng, không đợi cho ai xen vào bất kì câu nào. Tốc độ biến mất của cô khiến mọi người đều kinh ngạc trừ Quan lão đại. Ông không có dấu hiệu nào bất ngờ về chuyện này cả, bởi vì ông biết thân thủ con gái mình rất tốt và ông rất tự hào về điều đó

Lúc Quan Sơ Nguyệt bước xuống nhà đã không thấy đám người kia đâu, chắc là rời đi rồi cũng nên. Cô cũng không bận tâm lắm liền lái xe phóng đến quan bar

- Đại mỹ nhân đã lâu không gặp

Cô bạn thân của Sơ Nguyệt lên tiếng, người này tên Ôn Đình Ngọc cũng là cô bạn thân từ bé của cô. Cha của Đình Ngọc là một trong những người anh em tốt của cha cô

- Đại mỹ nhân đến đây

Quan Sơ Nguyệt và Ôn Đình Ngọc nhìn nhau rồi bật cười ha hả. Hành động của hai người bọn họ đã lọt vào tầm mắt của một đám người nào đó, họ chăm chú nhìn theo hai cô gái đang bước vào quán bar, đôi mắt không khỏi hiện lên tia đố kỵ

- Người mà cậu nói, là bạn cha cậu sao?

Ôn Đình Ngọc thắc mắc, cô được Sơ Nguyệt kể qua chuyện vừa xảy ra lúc sáng:” Nếu như vậy, chẳng phải là lớn tuổi rồi sao? Không lẽ ông ta muốn làm trâu già gặm cỏ non sao?”

Đình Ngọc nhăn mặt nhìn Quan Sơ Nguyệt

- Không phải, nhìn anh ta chỉ hơn 30 thôi, nhưng mà rất soái nha

- Hơn 30 thôi á, còn rất soái, Sơ Nguyệt à, như vậy cũng không tệ. Cưới người ngoài làm gì chi bằng cưới người của mình còn hơn

Bị Ôn Đình Ngọc trêu chọc như vậy, Quan Sơ Nguyệt cũng gật đầu đồng ý:” Cũng tạm, vừa đẹp vừa có quyền chị đây rất thích”

- Ha ha ha ha ha

Vừa hay lúc đó, đám người Nam Hoài Cẩn đi ngang qua, anh nghe rõ từng chứ mà cô vừa nói. Vừa đẹp vừa có quyền chị đây rất thích? Cô thích người như vậy sao? Vừa hay anh có đủ yếu tố

Cha của Ôn Đình Ngọc cũng đi chung với anh, ông nhìn thấy con gái cùng con gái của lão đại rồi lại gần gọi bọn họ đi cùng ông:” Đình Ngọc, Sơ Nguyệt”

- Cha

Ôn Đình Ngọc quay lại nhìn người vừa gọi mình, bất ngờ hơn còn là cha mình, bên cạnh ông còn một người rất đẹp, chẳng lẽ là người Sơ Nguyệt vừa nói sao? Cô nhướng mày thắc mắc thì thấy Sơ Nguyệt gật đầu

- Chú Ôn

Quan Sơ Nguyệt gật đầu chào cha Ôn, cô nhìn sang nhìn người đàn ông bên cạnh mỉm cười lên tiếng:”Chú Nam”

- Được rồi, chúng ta cùng vào trong thôi

Ngồi trong phòng bao trò chuyện được một lúc, bỗng dưng trong người của Quan Sơ Nguyệt nóng lên. Ôn Đình Ngọc nhận ra sự khác thường của cô vội lên tiếng quan tâm:” Sơ Nguyệt cậu sao vậy?”

Nam Hoài Cẩn ngồi bên cạnh cũng nhận ra sự thay đổi của cô, anh áp bàn tay lên gương mặt đỏ bừng của cô:” Sơ Nguyệt, làm sao vậy”

- Nóng… nóng..

Giọng cô phát ra khàn khàn, lí rí. Nhìn cô như vậy, anh liền biết cô đã trúng thuốc, Nam Hoài Cẩn vội bế cô bước ra ngoài. Ôn Đình Ngọc nhìn người đàn ông lạ mặt bế cô bạn thân của mình rời đi liền ngăn cản lại:” Chú bế Sơ Nguyệt đi đâu hả? Thả cậu ấy xuống”

- Đình Ngọc, để họ đi đi

Cha Ôn biết dù thế nào cũng không thể ngăn cản Nam Hoài Cẩn được nên đành thôi vậy. Có lẽ ông nên gọi cho lão đại thì hơn

Về phần Quan Sơ Nguyệt được Nam Hoài Cẩn bế đi, không ngừng lẩm bẩm:" Nóng quá đi, thật là nóng a"

Anh ôm cô ngồi trên đùi mình, ra lệnh cho người lái xe đằng trước:" Đi đến khách sạn"

- Chuyện này, Nam ca

- Không nói nhiều, nếu đưa cô ấy trong tình trạng như thế này về gặp đại ca thì biết ăn nói như thế nào

Hai người đằng trước nghe anh nói cũng có lý, nhưng mà đây là con gái cưng của lão đại, nếu cô ấy có mệnh hệ gì mạng anh đền không nổi

Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️♥️