Chu Sa Nhiễm

Chương 32



Sau đó Chu Tú Mẫn đưa ra kết luận: Cậu không phải mẹ tôi, muốn quản tôi có bạn trai hay không sao? Mẹ tôi còn không thèm quản kìa.

Chu Sa líu ríu giải thích: Mình không quản. Lần đầu tiên là vì người ta chân thành nhờ vả, mình không nỡ từ chối, lần thứ hai, đàn anh cũng không nói thẳng, không tính là lỗi của mình.

Chu Tú Mẫn đột nhiên nổi nóng, chính là lỗi của cậu, không thu được tiền công, làm bà mối cái gì chứ?

Chu Sa nhỏ giọng, hiếu kì hỏi: Vậy làm thế nào mới có tiền công?

Chu Tú Mẫn thiếu chút nữa thổ huyết, đừng nhìn bộ dạng thật thà của giày quân đội, có lúc một câu nói của cậu ta sẽ làm đằng ấy nghẹn chết, thật sự giết người không thấy máu. Cô ấy gầm lên: Đi chết đi. Kết thúc chuyện này.

Chu Sa bị Chu Tú Mẫn gầm lên cũng không dám lên tiếng, sau đó hễ có thư tình, mảnh giấy, cô đều không dám chuyển giúp, kiên quyết từ chối: Chu Tú Mẫn không nhận, cậu tự đưa đi. Người ta biết Chu Sa rất dễ thương lượng, bèn cầu xin: Hai người không phải là bạn tốt sao? Cậu nói giúp mình vài câu nhé. Chu Sa chân thành nghĩ cho người ta, sau đó nói: Chu Tú Mẫn nói rồi, không thích người lùn. Khiến người ta bị đả kích còn thảm hơn bị Chu Tú Mẫn xé thư tình ngay trước mặt. Nếu người ta cao, thì sẽ là "Cậu ấy thích người đẹp trai", khiến người ta vừa chạy vừa rơi lệ, nếu vừa cao vừa đẹp trai, "Còn có thành tích tốt", cao to đẹp trai suýt chút quỳ xuống đất, nếu vừa cao vừa đẹp trai thành tích lại tốt, "Chu Tú Mẫn nói không thích mặt trắng". Bạn học Tiểu Chu thật thà vô tri, thành công kéo đen Chu Tú Mẫn, hình tượng "kiêu ngạo không thể động vào" của Chu Tú Mẫn lại được nâng lên một tầm cao mới. Còn đường tình của bạn học Tiểu Chu thì thế nào? Cô vừa xinh xắn, tính cách dịu dàng, học hành tốt, vốn có rất nhiều nam sinh có lòng, nhưng thật thà trì độn quá mức, cộng thêm Chu Tú Mẫn luôn làm vẻ "cái hàng ngu ngốc kia sao có thể xứng với giày quân đội", cơ bản đều bị giết sạch. Học kì một kết thúc rồi, hai em gái xinh đẹp lớp Khảo cổ vẫn còn độc thân. Tiền bối khoa Khảo cổ vô cùng tự hào: Không bõ công chúng ta bảo vệ và giữ gìn, cho dù Giang Viễn Lâu nói chuyện đó liên quan cái rắm gì đến bọn hắn.

Nóng nực ngày hạ dần dần thối lui, cái mát mẻ mùa thu dần dần lan tỏa, đến giữa thu, "con đường tình yêu" nổi tiếng của Đại học Tây Hoa lá rơi đầy đất, những tiếng lá rơi xào xạc, khung cảnh động lòng người, không khí êm đềm. Vào mỗi buổi chiều tà, không ít cặp tình nhân tay trong tay ngồi đầy đường, buổi tối còn làm ít chuyện mập mờ sờ mó nhau. Chu Tú Mẫn mỗi khi tan học về nhà, đi qua con đường này có thể nhìn rõ từng đôi từng đôi cẩu nam nữ ở đó anh anh em em, có mấy lần nhìn thấy Lâm Bội Linh và cô bạn gái dịu dàng lớp Hí kịch, hai người ngồi ở góc khuất ôm ôm ấp ấp, khiến con mắt Chu Tú Mẫn không dám nhìn nhiều thêm một cái. Cô ấy cảm thấy Lâm Bội Linh cũng là đồ kì quái, đằng ấy nói xem đằng ấy là đồng tính thì thôi đi, còn lớn tiếng thông báo với xóm làng, may mà bây giờ sinh viên đại học cởi mở hơn nhiều, nếu không mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết bọn họ. Nhưng dù sao hai người đó vẫn là thành phần thiểu số.

Mẹ Chu cũng quan tâm đến "vấn đề tình cảm" của Chu Tú Mẫn, rất hay hỏi: Có bạn trai hay thích ai chưa? Có rồi thì dẫn về nhà cho mẹ xem mặt, Chu Tú Mẫn nghẹn lời, mỗi lần đi học đều lấy mất nửa cái mạng của cô ấy, còn phải đến phòng tập gym, nào có thời gian và tinh thần nữa? Cô ấy cũng không lọt đám nam sinh vô vị ấu trĩ kia. Thật ra mẹ Chu chỉ đang thăm dò, sợ Chu Tú Mẫn có bạn trai ảnh hưởng đến học hành, thấy cô ấy thề thốt như thế nên cũng yên tâm ít nhiều. Ngược lại Chu Kính Nhân nói với mẹ: Mẹ xem A Mẫn tuổi cũng không còn bé bỏng gì nữa, mẹ còn quản này quản kia, cẩn thận làm con bé phản cảm, đến lúc đó thật sự có bạn trai rồi làm ra chuyện không tốt, mẹ muốn khóc cũng không có nước mắt đâu. Câu nói ấy khiến mẹ Chu trong lòng hoảng hốt, mỗi lần đến dọn dẹp nhà cho cô, đều cẩn thận kiểm tra này nọ, xem có hiện tượng gì gọi là "bạn trai" hay không, phát hiện bình thường mới yên tâm thở phào một cái.

Chu Tú Mẫn cũng không phải không biết, mấy lần cô ấy bắt gặp mẹ đang lục cặp sách, Chu Tú Mẫn cảm thấy cây ngay không sợ chết đứng, cũng lười tính toán với bà. Chu Tú Mẫn thấy mình nói sai rồi, cô ấy nói với Chu Sa, mẹ tôi cũng không quản tôi có bạn trai hay không, mẹ cô ấy thực sự không quản sao? Quản nghiêm là đằng khác. Chu Tú Mẫn kể khổ với Chu Sa: Đại học chắc tôi không thể yêu đương rồi, đợi tốt nghiệp đi làm, trực tiếp xem mắt rồi kết hôn thôi.

Chu Sa không hiểu: A, tại sao chứ?

"Truyền thống. Nhà tôi trọng nam khinh nữ, tôi coi như là được đãi ngộ tốt rồi."

"Vậy nếu cậu gặp được người mình thích thì phải làm sao?"

"Làm sao chứ, ở bên nhau thôi." Chu Tú Mẫn khinh bỉ nói, "Tôi mà yêu đương thật, bọn họ có thể quản được chắc. Chuyện của tôi đương nhiên tôi làm chủ. Tôi không tính toán với bọn họ là vì tôi chưa yêu nên cũng không cần thiết." Chu Tú Mẫn giảng đạo lí với Chu Sa: "Vậy nên phụ nữ nhất định phải có tài sản riêng của mình, nếu không dựa dẫm vào người ta, đến khi người ta vừa thắt chặt hầu bao với cậu, cậu liền chết không có chỗ chôn. Cái xã hội này, không có tiền khó mà tồn tại." Chu Tú Mẫn dương dương tự đắc cho Chu Sa xem điện thoại của mình, trên màn hình là biểu đồ gấp khúc, Chu Sa hỏi là cái gì, Chu Tú Mẫn cười hi hi, cảm mặt vui vẻ, "Biểu đồ tăng trưởng cổ phiếu của tôi, đoán xem tối qua tôi kiếm được bao nhiêu?"

"Bao nhiêu?"

"Năm nghìn. Giỏi không?"

Chu Sa ngưỡng mộ nhìn Chu Tú Mẫn, "Giỏi quá!"

Chu Tú Mẫn vô cùng thỏa mãn khẽ cười, "Đương nhiên, tôi cảm thấy thật ra tôi nên học ngành này."

"Không phải cậu nói chuyện của bản thân tự mình làm chủ sao? Vậy sao cậu không học Tài chính?"

Cả mặt Chu Tú Mẫn hếch lên, cô ấy thật sự muốn bóp chết Chu Sa, "Ngu ngốc, không phải bây giờ tôi còn chưa đủ tiền để độc lập sao? Đợi tôi kiếm đủ tiền, tôi thích làm gì thì làm đó, còn có thể mua hai đôi giày quân đội, một đôi để khoe khoang, một đôi tặng cho cậu."

Chu Sa đỏ mặt, "Cậu đừng suốt ngày nhắc đến giày quân đội được không? Giày quân đội cũng đâu chọc cậu." Cô không vui, âm thanh tỉ tê, "Hơn nữa, bây giờ cậu cũng có thể mua được rất nhiều đôi, giày quân đội cũng không đắt."

Chu Tú Mẫn vui đến cười bò ra đất, khó khăn mới khép được nụ cười, cố gắng làm bộ nghiêm túc, chỉ là khóe miệng không khống chế được, hai vành tai nhấp nhô liên tục đã bán đứng Chu Tú Mẫn, cô ấy muốn cười thật lớn: "Bậy nào, không phải tôi cười nhạo. Đây là do tôi yêu mến, chỉ có tình yêu thật sự mới có thể đặt ở khóe miệng. Tôi, yêu, giày, quân, đội. Oa ha ha ha ha ha." Cuối cùng không giả vờ được nữa, ôm bụng cười lăn ra khiến Chu Sa mặt đỏ hơn Quan Công. Chu Tú Mẫn nhìn cô đáng yêu, làm bộ giống mấy tên lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành: Nhéo lấy cằm Chu Sa, cười khà khà thô tục, "Đợi ông đây có tiền, sẽ nuôi em, em không cần phải ra ngoài làm thêm nữa."

Chu Sa đỏ cả vành tai, gạt tay cô ấy ra, "Ai cần cậu nuôi. Tự mình có thể kiếm tiền."

Chu Tú Mẫn bình thản trêu đùa: "Vậy cậu nuôi tôi đi."

Chu Sa nhìn một lượt quần áo trên người Chu Tú Mẫn, Lưu Di nói trên người Chu Tú Mẫn đều là hàng hiệu, đôi giày phải hơn bốn năm nghìn tệ, cô lắc đầu, "Không nuôi được. Cậu đắt đỏ quá."

Chu Tú Mẫn nghĩ nghĩ, nói, "Vậy để tôi nuôi cậu. Cậu nghèo khó thế này, chắc chắn không nuôi nổi tôi."

Chu Sa mặt đỏ bừng, "Nhưng mình cũng không nói muốn nuôi cậu mà."

Chu Tú Mẫn đột nhiên tức giận, "Làm sao cậu nhỏ nhen thế chứ, có ý chí chút được không? Tôi mua đồ đắt đỏ, cậu không biết nói sẽ bạt mạng kiếm tiền sao?"

Chu Sa thật thà: "Khảo cổ không kiếm được tiền. Đàn anh nói học khảo cổ ra cũng không ra sao, đến giáo sư mỗi tháng cũng chỉ kiếm được năm sáu nghìn tệ, không đủ cậu mua một đôi giày. Đến cơm cũng không có mà ăn."

"..." Chu Tú Mẫn nhìn trời cao thở dài, lặng lẽ ngậm miệng. Đàn gảy tai trâu, không thể nói là trâu ngu nghe không hiểu, chỉ có thể chứng minh hai vật này, không thể giao tiếp với nhau.

Chu Sa lại nói, "Hơn nữa, Chu Tú Mẫn, một tối cậu có thể kiếm được năm nghìn, tại sao còn cần mình nuôi cậu?". Truyện Sủng

Chu Tú Mẫn cảm thấy dường như Chu Sa đang khinh bỉ mình như cách bản thân khinh bỉ Chu Thanh Hà: Có tiền, còn muốn lợi dụng người khác, cho dù bọn họ không thân thuộc. Chu Tú Mẫn xoa xoa mặt, ép ý định muốn dìm chết Chu Sa của bản thân xuống, Chu Tú Mẫn buồn bã thở dài, chân thành nói với Chu Sa: "Tôi nói nghe này giày quân đội, sau này cậu gả cho người ta, hoặc là tìm một người đàn ông tốt, ngu ngốc hơn cậu, yêu cậu thương cậu sẵn sàng bảo vệ nhường nhịn cậu, hoặc là tìm một người đàn ông tốt, tinh tế chăm chỉ hơn cậu. Người trước không cảm thấy cậu ngốc, người sau thích cái ngốc của cậu, cái ngốc của cậu mới có đất dung thân, nếu không làm sao mà cậu gả đi được. Tôi thật sự lo lắng đấy."

Chu Sa thật thà nghĩ nghĩ: "Khảo cổ thường xuyên chạy tới chạy lui, một năm khó mà ở yên trong nhà, nếu không tìm được người thích hợp thì mình không gả, tránh liên lụy người khác."

Chu Tú Mẫn sửng sốt nhìn cô, không nghĩ Chu Sa lại... quyết tâm như thế. "Không phải cậu từng nói bố cậu bảo cậu sẽ là người vợ tốt à? Sao lại không lấy chồng rồi?"

Chu Sa thật thà giải thích: "'Người vợ tốt' là vì phẩm chất tính cách của mình, không lấy chồng là vì không tìm được người thích hợp, con người không nên miễn cưỡng bản thân bắt buộc phải gả cho người khác."

Chu Tú Mẫn huýt sáo, "Được đấy, giày quân đội, cậu còn nói cậu không phải giày quân đội văn nghệ, vấn đề yêu đương cũng đã nghĩ thông rồi, còn không văn nghệ sao?"

"Thích hợp không đồng nghĩa với tình yêu. Tình yêu không nhất định phải thích hợp. Cái này không phải văn nghệ!"

"Được rồi, đừng chơi chữ với tôi. Tóm lại cậu là giày quân đội văn nghệ nhỏ."

"... Cậu vẫn không tha cho giày quân đội à?"

"Đúng, tôi yêu nó!"