Chủ Tịch, Chúng Ta Chia Tay Rồi

Chương 19: Tư Hàn Nguyệt



Ngày hôm sau, tới giờ hẹn Lục Minh lái xe đưa Kiều Lam tới nhà hàng để bàn chuyện làm ăn với Tư Hàn Nguyệt.

Vào bên trong, cả hai đã thấy Tư Hàn Nguyệt ngồi chờ từ lâu

“Tư tổng, xin chào.”

“Xin chào, Lục Minh.” Tư Hàn Nguyệt nở nụ cười với Lục Minh nhưng khi thấy Kiều Lam đi bên cạnh khoác lấy tay anh thì liền tỏ vẻ không vui

“Còn vị này là…”

“À giới thiệu với Tư tổng, đây là vợ tôi và cũng là thư ký của tôi- Kiều Lam.”

“Chào Tư tổng, nghe danh đã lâu.”

“Ừm.” Tư Hàn Nguyệt không muốn nói gì với Kiều Lam nên chỉ gật đầu cho có lệ. Kiều Lam thì không vui chút nào! Tại sao Lục Minh được cô ta đón tiếp vui vẻ còn cô thì không chứ?

Ngay sau đó Lục Minh và Tư Hàn Nguyệt bắt đầu bàn bạc về lần hợp tác này. Tư Hàn Nguyệt nói chuyện với Lục Minh với thái độ rất khác so với Kiều Lam. Điều này đã khiến Kiều Lam vô cùng khó chịu vì cô nghĩ rằng vị nữ tổng tài kia có ý với chồng mình.

Đang bàn bạc giữa chừng Lục Minh chợt nhận cuộc điện thoại. Anh đi ra xa để nghe điện thoại, chỉ còn lại mỗi Kiều Lam và Tư Hàn Nguyệt ngồi đó

“Cô là vợ của Minh?”

“Minh? Sao cô gọi tên chồng tôi thân thiết như vậy?”

“Nếu là vợ chồng thì nhanh chóng ly hôn đi.”

“Cô ra lệnh cho ai vậy?”

“Tôi nói cô-Kiều Lam ly hôn với Lục Minh đi.”

“Nếu tôi nói không thì sao?”

“Cô sẽ phải trả giá vì dám làm trái lời tôi.”

“Tư tổng, chúng ta đều là người lớn, có ăn học đàng hoàng, sao Tư tổng không tự kiếm cho mình một người chồng đi nhỉ? Tại sao lại giật chồng người khác vậy? Hay là từ nhỏ tới lớn cô chưa biết cảm giác làm 'tiểu tam' nên bây giờ thấy chồng tôi và tôi hạnh phúc như này liền muốn làm 'tiểu tam'.”

“Cô nói ai làm tiểu tam hả? Tư Hàn Nguyệt tôi từ nhỏ tới lớn muốn có cái gì thì đều có được cả.”

“Lục Minh không phải là món đồ mà cô muốn có thì liền có được. Anh ấy là chồng tôi.”

“Cô dám cãi lại tôi!” Tư Hàn Nguyệt bực tức định giơ tay lên tát vào mặt thì đúng lúc này Lục Minh vừa quay lại giữ tay Tư Hàn Nguyệt kịp lúc

“Tư tổng, cô định tát vợ tôi?” Lục Minh tức giận nói

“Không…không có Minh…” Tư Hàn Nguyệt lo sợ nói

“Ông xã, cô ta ức hiếp em…” Kiều Lam tỏ vẻ uỷ khuất nói với Lục Minh

“Lam Lam ngoan, đợi anh giải quyết xong chúng ta liền đi chơi được không?”

“Được. Anh giải quyết lẹ đi nha! Không là anh có vợ mới đó!”

“Vợ mới? Cả đời này của Lục Minh tôi chỉ lấy duy nhất Kiều Lam làm vợ.” Lục Mịn tức giận nói với Tư Hàn Nguyệt

“Minh…em thật sự yêu anh mà…Minh…em yêu anh hơn cô ấy mà…chỉ cần anh ly hôn thì chúng ta liền kết hôn được không?”

“Yêu tôi? Cô nói nhảm gì vậy?”

“Em thật sự yêu anh…”

“Tư tổng, mối quan hệ hợp tác giữa hai chúng ta không cần nữa đâu. Tôi không muốn hợp tác với người có ý định phá hoại hạnh phúc gia đình tôi.”

Nói rồi Lục Minh nắm lấy tay Kiều Lam đi ra xe

“Minh à, nãy anh không biết đâu, cái coi đó ức hiếp em không. Còn kêu em phải ly hôn với anh nữa cơ!”

“Cô ta dám nói vậy sao?”

“Phải. Anh coi có quá đáng không? Anh là của em vậy mà cô ta dám giành.”

“Lam Lam ngoan, anh là của em. Cho dù ai có làm gì thì anh vẫn mãi là của em thôi.”

“Mà cô ta gọi anh là Minh…trước đây hai người từng hợp tác làm ăn sao? Sao cô ta lại gọi anh thân thiết vậy chứ?”

“Đúng là trước đây có hợp tác vài lần. Nhưng mà không thân tới vậy. Em yên tâm, từ giờ anh không gặp cô ta nữa đâu.”

“Vâng, em yêu anh nhất.” Kiều Lam vui vẻ hôn lên má của Lục Minh khiến cho tâm tình của anh trở nên vui hơn

“Giờ em muốn đi đâu chơi?”

“Mình ra biển đi dạo đi. Lâu rồi em chưa ra đó.”

“Được, liền chiều theo ý em.”

Lục Minh lái xe ra bờ biển gần thành phố, cả hai tay trong tay cùng dạo bước trên bờ biển trông rất hạnh phúc

“Minh”

“Sao vậy?”

“Em sợ cô Tư tổng kia không dễ dàng buông tha anh vậy đâu.”

“Em yên tâm. Tới lúc đó anh sẽ tìm cách khiến cô ta rời đi.”

“Anh nhớ là không được lại gần cô ta đó.”

“Anh nhớ mà, bà xã.”

“Vậy thì tốt. Em chỉ lo lắng cô ta cứ bám lấy anh thôi, chứ em thừa biết anh yêu em.”

“Em tự tin vậy sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Anh đừng có bảo anh không yêu em đấy nhé!”

“Anh yêu em nhất thế giới. Lam Lam nhiều lúc anh thật chỉ muốn giấu em đi, chỉ một mình anh mới có thể ngắm em.”

“Anh tham lam thật.”

“Ai bảo em khiến anh yêu em nhiều tới vậy chứ.”

“Em đâu có làm gì đâu. Là anh tự nguyện yêu em nha.”

“Lam Lam, lần đầu gặp em ở sân trường anh đã bị sự dễ thương của em mê hoặc. Dần dần về sau anh càng phát hiện ra anh căn bản không sống thiếu em được.”

“Vậy anh phải chăm sóc em cả đời đấy nhé! Không là em bỏ đi theo người khác mất đấy.”

“Anh hứa, anh sẽ chăm sóc em cả đời. Không ai có thể thay thế em.”