Chủ Tịch Công Ty Băng Vệ Sinh (Nữ Tính Dụng Phẩm Công Ti Đích Nam Tổng Tài)

Chương 19



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

tắm rửa

Bởi vì Triệu Mộng Khiết không cho nuôi thỏ trong nhà, Lam Đa Đa hễ nhớ Pháp Sư và Tù Trưởng là lại phải gọi video call tới biệt viện Ngô Đồng, hỏi han bác Lưu xem chúng nó sao rồi. Vậy là mỗi lúc trời tối luôn có một khoảng thời gian, Lam Đa Đa hận không thể liếm màn hình điện thoại.

Có lần Lam Gia Thụy phát hiện ra, trộm hỏi vợ, “Bà xã, em nói xem có phải thằng con anh lưu ảnh chụp bọn đàn ông cơ bắp trong điện thoại không? Em nhìn ánh mắt thèm thuồng của nó chưa? Giống như muốn nhỏ rãi ấy.”

Triệu Mộng Khiết trong lòng tự nhủ, đến ông còn nhìn ra mà tôi lại không biết à? Bà cảm thấy hồi có Thẩm Nghị ở cạnh, thằng con này đâu có đến mức cơ khát như thế.

Cơm nước xong xuôi, Lam Đa Đa lại bắt đầu ôm điện thoại di động, Triệu Mộng Khiết dùng cùi chỏ huých chồng, sau đó lại hỏi con: “Đa Đa, gần đây con với Thẩm Nghị còn liên hệ à?”

“Có ạ, sáng nay vừa gọi video.” Lam Đa Đa không buồn ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt toác tận mang tai.

“Vậy giờ hai đứa thế nào rồi?”

“Bọn con…” Lam Đa Đa chần chờ nhìn bố mẹ một chút, “Bố mẹ, nếu con nói thì bố mẹ cũng đừng kích động nha.” Thấy bố mẹ gật đầu, Lam Đa Đa mới nói: “Thẩm Nghị come out rồi, cho nên con quyết định ở bên hắn, nhưng mẹ hắn không vui lắm.”

“Người nhà nó không thích con?” Triệu Mộng Khiết rõ ràng khó chịu.

“Cũng không phải, thật ra lúc con mặc đồ nữ thì vẫn rất thích. Nhưng con vừa hiện nguyên hình thì…” Lam Đa Đa tự an ủi mình: “Nhưng như vậy cũng là chuyện thường tình thôi mà, dù sao cũng ít có phụ huynh nhà ai cởi mở được như bố với mẹ.”

Triệu Mộng Khiết và Lam Gia Thụy im lặng liếc nhau. Mặc dù bọn họ thật sự muốn lập tức tìm đến nhà đó để nói lý một chút, nhưng họ cũng biết làm vậy cũng vô ích. Hơn nữa chỉ nghe cách nói chuyện có chút bao che của đứa nhỏ này là biết, thật ra nó khá thích người nhà bên đó.

Nhưng nếu không làm gì thì cũng… Khó chịu.

Lam Đa Đa cảm giác được bầu không khí có chút quái dị, ánh mắt liền có chút phòng bị, “Bố, mẹ, bố mẹ cũng đừng qua đó. Bà ngoại bên ấy yếu lắm rồi, không chịu nổi kích thích.”

Cậu vẫn lo lắng về thái độ của Thẩm Tuệ, nhưng trước mắt quan trọng là bệnh tình bà cụ. Vậy nên chuyện cậu và Thẩm Nghị chỉ cần không bị ai cản trở là được, không cần vội vàng thúc ép.

Triệu Mộng Khiết nói: “Yên tâm, bố mẹ sẽ không sang gặp nhà đó, nếu sang thì cũng sẽ nói trước.”

Lam Đa Đa lúc này mới yên tâm. Kỳ thật mong muốn của cậu vẫn luôn rất đơn giản, chỉ cần một tình yêu thật lòng mà thôi. Vừa lúc Thẩm Nghị dường như có thể cho cậu. Tình cảm của hắn đơn giản lại thẳng thắn, chưa bao giờ che giấu chút nào. Từ khi nói thích cậu, mỗi một việc hắn làm như đều biểu đạt đúng trọng điểm —— thích cậu.

Ngày thứ hai, Lam Đa Đa vừa rời giường, Thẩm Nghị liền gọi tới. Lam Đa Đa nghe máy xong, bữa sáng cũng không buồn ăn, mặt cũng không buồn rửa, mặc quần áo qua rồi xỏ dép lê, vừa chạy ra ngoài vừa hô lên, “Bố mẹ ơi, con ra ngoài có việc, không ăn sáng ở nhà!”

Lam Gia Thụy còn tưởng rằng có chuyện gì gấp, vội gọi vợ, “Bà xã, con nó làm sao ấy?”

Triệu Mộng Khiết mí mắt cũng không buồn nhấc lên, “Khả năng cao là Thẩm Nghị tìm nó chứ gì. Nghe cái giọng như muốn mọc cánh bay lên của nó là biết. Dù sao chắc không phải chuyện gì xấu.”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Triệu Mộng Khiết nói không sai. Chỉ có điều không phải là Thẩm Nghị tìm Lam Đa Đa, mà hắn cho người đem Pháp Sư và Tù Trưởng tới nhà riêng của hắn ở thành phố A. Thẩm Nghị có hai căn nhà ở nội thành, một là nhà riêng của hắn nơi Đại Bạch bị thiến mất đuôi, một là nhà cho bà ngoại, em gái và mẹ ở.

Lam Đa Đa bay vào cửa, hô lên “Chào bác Phương!”

Phương quản gia còn chưa kịp thấy rõ là ai đến thì cậu đã chạy về phía lồng thỏ trong vườn.

Pháp Sư và Tù Trưởng đã lớn hơn một chút, lông xù, đôi mắt cũng rất thông minh. Lam Đa Đa đam mê sờ soạng hồi lâu, mới nhớ ra phải gọi video cho Thẩm Nghị.

Thẩm Nghị tối qua uống rượu với đối tác tới khuya, lúc này còn chưa dậy. Thấy Lam Đa Đa cười nói chào buổi sáng, hắn không khỏi hỏi: “Em chưa rửa mặt đã chạy ra ngoài đúng không?”

Lam Đa Đa sững sờ, “Làm sao anh biết?”

Thẩm Nghị chỉ chỉ khóe mắt, “Còn gỉ mắt kìa, đứa ngốc.”

Lam Đa Đa thả Tù Trưởng vào lồng, định dụi mắt. Thẩm Nghị thấy thế hô lớn, “Vừa sờ thỏ xong lại dụi mắt? Mau đi rửa tay đi.”

Lam Đa Đa cạch cạch cạch chạy đi. Thẩm Nghị thấy cậu định chạy vào phòng của khách, liền kêu cậu vào phòng của hắn, “Phòng tắm trong phòng anh có đầy đủ dầu gội sữa tắm. Em vào đó tắm rửa luôn đi.”

“Nhưng em không mang quần áo.”



“Em muốn nhìn?” Thẩm Nghị mỉm cười: “Vậy thì thoả mãn em.” Nói xong còn không đợi Lam Đa Đa trả lời đã xuống giường, khoe một thân cơ bắp!

“Anh, đồ nghiện ở truồng!!!” Dám mặc mỗi cái quần góc bẹt mà xuống giường! Lam Đa Đa đặc biệt khinh thường liếc một cái, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chăm không dứt ra được. Cậu có chút nhịn không được, cắn răng mặt dạn nói, “Này! Đằng nào cũng lộ rồi, hay anh hạ thấp camera xuống một chút đi?”

“Như này sao?”

“Hừ! Ai muốn xem đuôi bò!!! Em muốn xem cơ bụng, cơ bụng biết chưa?!!”

“Muốn sờ một cái không?” Thẩm Nghị thỏa mãn yêu cầu của Lam Đa Đa, cho cậu nhìn no mắt.

“Muốn cũng đâu có được.” Lam Đa Đa lẩm bẩm lầu bầu, tim lại đập thật nhanh. Cậu cảm thấy nếu lúc này Thẩm Nghị đang ở trước mặt mình, nhất định cậu sẽ nhịn không được nhào tới gặm.

Thẩm Nghị dường như nhìn ra lửa nóng trong mắt cậu, liền đi vào phòng tắm rồi chỉnh góc điện thoại cho tốt, sau đó bắt đầu thoải mái tắm.

Lam Đa Đa vừa nghĩ sao có thể vô liêm sỉ như vậy, vừa nhịn không được nhìn chằm chằm… Đến nỗi sắp loé mù con mắt vì cái đuôi bò hùng dũng kia… Thẩm Nghị quả thực vô liêm sỉ! Nhưng mà giọt nước lóng lánh chảy theo từng khối cơ bắp màu mật ong kia sao có thể gợi cảm như vậy chứ???

Có người nhìn đến nỗi sắp chảy máu mũi.

Thẩm Nghị không kéo dài thời gian, lúc tắm xong đi ra còn hỏi, “Em không đi tắm sao?”

Lam Đa Đa đỏ mặt lấy lại tinh thần, trong lòng tự nhủ ai mặt dày như anh?! Nhưng nói vài câu xong cậu cũng tắt video call, cởi quần áo bỏ vào máy giặt, rồi xả nước lạnh tắm rửa, vừa tắm vừa nhìn tay chân trắng trẻo mềm nhão của mình. Trước kia không so sánh thì không thấy gì, giờ so với Thẩm Nghị, càng ngẫm càng thấy dáng người mình chẳng khác nào gà luộc.

Một con bò, với một con gà luộc…

Lam Đa Đa bị tưởng tượng của chính mình doạ xanh mặt, vội tắm thật nhanh, sau đó mới phát hiện ra, trong phòng tắm thế mà không có khăn tắm, kể cả áo choàng tắm cũng không có!

Lam Đa Đa dùng khăn mặt lau khô thân thể, sau đó ghé vào cửa phòng tắm nghe ngóng, xác định bên ngoài không có ai mới cởi truồng nhón chân phi ra ngoài tìm quần áo của Thẩm Nghị để mặc.

Vừa mới nhặt một cái quần cộc lên, chưa kịp nhìn size thì cậu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của vị quản gia, “Cô chủ, sao lại tới đây?”

“Cháu đến lấy con dấu cho anh hai rồi đi.” Thẩm Hâm nói.

“Trong phòng cậu chủ có khách.”

“Khách? Họ Lam sao?” Thẩm Hâm suy đoán như thế bởi vì cô biết anh mình rất ít khi mang khách khứa nào tới đây, vậy nên chỉ có thể là người yêu.

“Là họ Lam, tên Lam Đa Đa.” Quản gia nói.

“A, vậy cháu cũng quen, không sao đâu.” Nói đoạn Thẩm Hâm rảo bước đi tới rồi mở ra cửa phòng, “Chị Đa Đa, chị đến từ lúc… Ô? Người đâu rồi? Chị Đa Đa??”

Lam Đa Đa cởi truồng nấp trong tủ quần áo, trong tay siết chặt một cái quần góc bẹt của Thẩm Nghị, chỉ ước gì mình có thể độn thổ ngay lập tức! Mẹ nó, ai ngờ quần sịp của Thẩm Nghị cậu căn bản không mặc được chứ, vừa xỏ vào là rớt ngay xuống đất… Sớm biết vậy thì đã mặc áo sơ mi trước!

Lam Đa Đa xuyên qua khe cửa tủ nhìn Thẩm Hâm đi qua đi lại, trong lòng mặc niệm thần chú: Đi đi đi đi!

Điện thoại Thẩm Hâm lúc này reo vang, “Alo? Mẹ, con đang ở nhà anh… Mẹ muốn đi dạo mua đồ cho bà ư? Vâng, vậy cùng đi. Con ở đây đợi mẹ nhé. Lát nữa trợ lý La muốn tới lấy con dấu.” Thẩm Hâm nói xong hướng ra ngoài hô: “Bác Phương, phiền bác mang cho cháu cốc trà sữa lên nha.”

Lam Đa Đa: “…”

Sao bảo lấy dấu xong liền đi???