Chủ Tịch Công Ty Băng Vệ Sinh (Nữ Tính Dụng Phẩm Công Ti Đích Nam Tổng Tài)

Chương 21



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Đa Đa nói xong cũng giật mình hoảng sợ, cau mày sờ lên cổ họng. Cậu thử nói lại một lần nhưng vẫn rất khó phát ra tiếng, liền luồng cuống ngồi dậy.

Thẩm Nghị vội vàng bế Lam Đa Đa ra ngoài. Nếu như dưới tình huống bình thường, hắn nhất định sẽ tâm tư nhộn nhạo, nhưng trước mắt đang lo lắng cho Lam Đa Đa nên không rảnh nghĩ ngợi lung tung. Đặt cậu lên giường rồi cầm chăn mỏng đắp lên, hắn hỏi, “Hay là đi bệnh viện?”

Lam Đa Đa lắc đầu, có chút lúng túng, bởi vì đã lớn như thế rồi còn bị bế bổng lên, hơn nữa còn đang loã thể. Ngay cả hồi nhỏ cũng ít khi trần truồng để bố mẹ ôm. Để chữa ngại, cậu ra hiệu muốn uống nước để Thẩm Nghị cầm cốc nước ấm tới, rồi uống ừng ực ừng ực một lèo hết hơn phân nửa.

Thẩm Nghị muốn gọi bác sĩ gia đình tới, Lam Đa Đa vội ngăn lại, đánh chữ trên điện thoại: Tôi bị túi thơm trong tủ làm cho choáng váng thôi. Tôi hơi mẫn cảm với mùi hương, đợt một lát sẽ ổn. Trong nhà có thuốc, không cần làm phiền bác sĩ.

Thẩm Nghị lúc này mới yên tâm lại, không nhịn được vuốt ve khuôn mặt Lam Đa Đa.

Cậu cười cười, nhìn đồng hồ treo trên tường, đoán chừng quần áo đã khô liền quấn chăn xuống giường, không ngờ đi được nửa đường lại giẫm phải góc chăn, trượt chân. Góc chăn vốn đã rém không chặt, nửa cái mông cùng eo liền lộ ra. Thẩm Nghị đứng sau bắn tới một ánh mắt âm u… Cậu liền có chút hốt hoảng. Lam Đa Đa không quay đầu lại cũng cảm giác được cả người như sắp bị xuyên thủng. Cậu vội rém chặt cái chăn, luống cuống mặc quần áo.

Thẩm Nghị đi qua lấy khăn mặt xoa nhẹ lên tóc cậu, giọng nói có chút khàn, “Chờ họng em khỏi hẳn, nói cho anh tất cả những thứ em mẫn cảm hoặc dị ứng, anh sẽ cho vứt hết đi.”

Lam Đa Đa biết hắn thật lòng, không khỏi có chút cảm động. Cậu gật đầu, chờ hắn bỏ khăn mặt ra rồi nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn. Cậu nhớ mang máng rằng đã từng có một vòng tay chắc chắn vây quanh mình trong lúc nguy nan, cảm giác khi đó cũng rất an tâm như vậy. Khi nghe được nhịp tim bình ổn của đối phương, lúc đó cậu liền biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm.

Thẩm Nghị không nói gì, ôm Lam Đa Đa đến trên ghế sofa rồi gọi người chuẩn bị một chút đồ ăn mềm nát dễ nuốt. Sau đó, hắn cứ như vậy ôm cậu, vuốt lưng từng cái một như dỗ một đứa trẻ.

Lam Đa Đa thoải mái đến nỗi suýt thì lại ngủ mất. Nhưng ngủ mấy tiếng liền quả thật có chút đói. Mùi đồ ăn vừa bay vào mũi, cậu liền mở mắt ra, chậm rãi ăn hết bát cháo.

“Anh không ăn sao?” Lam Đa Đa hỏi Thẩm Nghị. Không biết có phải nhờ có cháo làm ẩm cuống họng hay không, giọng của cậu tuy còn khàn khàn nhưng cũng không đến nỗi không phát ra tiếng nào như lúc nãy.

“Em ăn trước đi, anh không vội. Lát nữa ăn xong anh đưa em về uống thuốc.”

Thẩm Nghị chở cậu về nhà họ Lam, Lam Gia Thụy đang tỉa hoa cảnh, lúc đầu vốn rất tốt, tỉa xong liền biến dạng.

Lam Gia Thụy tự cảm thấy không tệ lắm, cười hỏi: “Sao hai đứa lại cùng nhau về?”

Thẩm Nghị nói: “Cuống họng em ấy có chút vấn đề nên phải về lấy thuốc. Chú Lam thích hoa Nguyệt Quế sao?”

Lam Gia Thụy gật đầu, trắng trợn nhìn cái mông thằng con, sau đó lại dùng một ánh mắt vô cùng ngay thẳng mà nhìn Thẩm Nghị, như muốn nói: Không phải cậu đã ăn luôn thằng con tôi rồi chứ?

Thẩm Nghị cười không nói, cùng Lam Đa Đa lên lầu lấy thuốc. Sắc thuốc xong, hắn nhìn cậu lấy một bình xịt ra, xịt vào cổ họng mình ba lần, động tác hết sức thành thạo, có vẻ như không phải lần đầu tiên làm chuyện này.

Thẩm Nghị thấy cậu không có vấn đề gì mới yên tâm, lúc này bắt đầu đói.

Lam Đa Đa vốn không muốn để hắn đi, nhưng lại ngại. Cậu liền lấy cớ muốn nấu cho hắn ăn. Thẩm Nghị dĩ nhiên rất vui vẻ, nhưng sợ khói dầu cũng ảnh hưởng đến cuống họng, liền nói tự mình về nhà ăn là được. Lam Đa Đa sao có thể đồng ý? Ấn Thẩm Nghị xuống ghế, cậu nói, “Nấu mì thôi, rất đơn giản, một lát là xong.”

Lam Gia Thụy nói: “Nhóc, nấu cả cho bố một bát được không?”

Hôm nay đầu bếp nghỉ phép, bố Lam lười biếng nên đến giờ còn chưa giải quyết cơm trưa. Lam Đa Đa ra dấu OK, chốc lát sau trong phòng bếp đã truyền ra tiếng băm thịt đều đều.

Thẩm Nghị ngồi trong chốc lát liền không nhịn được, đứng ở cửa bếp nhìn Lam Đa Đa. Cậu mặc tạp dề, bỏ hành vào chảo dầu, mùi thơm sực nức cả căn phòng. Cậu lại thả một chút thịt băm và cải bẹ,…

“Không mệt sao?” Thẩm Nghị hỏi.

“Không sao.” Lam Đa Đa nói xong, có chút xấu hổ, “Chờ hôm nào nguyên liệu đầy đủ em sẽ cho anh ăn một bữa ngon, hôm nay ăn tạm thế đã.”

“Thật không ngờ em còn biết nấu ăn.” Thẩm Nghị vẫn cảm thấy, thiếu gia nhà giàu da mịn thịt mềm như Lam Đa Đa hẳn là mười ngón tay không bao giờ dính nước mới đúng.

“Cũng đâu phải trời sinh đã giàu, hồi bé điều kiện gia đình em cũng không tốt lắm. Khi đó thường tự mình làm đồ ăn, nhưng không ngon lắm thôi.”

“Vậy có phải anh là người đầu tiên ngoài bố mẹ em ra được nếm thử đồ em nấu không?”

“Ừm.” tai Lam Đa Đa hồng hồng, đổ mì ra hai cái bát, cho Thẩm Nghị một bát lớn, cho bố cậu một bát vừa.

“Chậc chậc, con gái lớn như bát nước hắt đi, ông bố này cũng đến lúc bị thất sủng rồi sao?” Lam Gia Thụy chua chua nói, “Thẩm Nghị vừa đến đây đã được loại đãi ngộ này, trước kia bát của bố to nhất cơ mà.”

“Bố cũng đâu ăn hết nhiều như vậy.” Lam Đa Đa nói vậy nhưng vẫn không khỏi ngẫm lại xem có nên chia đều không. Nhưng nghĩ đến lượng cơm của Thẩm Nghị thường ăn, cậu lại cảm thấy chia đều thì Thẩm Nghị không đủ no, còn bố cậu lại ăn không hết.

Thật ra mì hơi nhạt, nhưng Thẩm Nghị đặc biệt nể mặt, ăn hết sạch. Lam Gia Thụy thật sự bò thừa một chút.

Lam Đa Đa thu thập bát đũa, hỏi Thẩm Nghị, “Anh đi nữa sao?”

Thẩm Nghị là bở dở công việc chạy gấp về, chắc chắn là phải đi. Nhưng nghe ra chút lưu luyến của Lam Đa Đa, hắn cười: “Làm sao? Muốn anh ở lại sao?”

Lam Đa Đa không nói gì.

Thẩm Nghị về sau vẫn đi. Đến bữa tối, hắn lái xe thăm bà một chút rồi ăn cơm, đợi bà ngủ mới đi. Mà lúc này Lam Đa Đa đang ôm Đại Bạch xem phim hài.

Lam Đa Đa rất buồn ngủ, nhưng lại không dám ngủ. Mỗi lần cuống họng khó chịu là lại như vậy, nhất định phải chờ tới khi chịu không nổi mới mệt mỏi thiếp đi. Bởi vì mỗi lần bị như vậy, cậu đều sẽ nhớ lại một cảnh tượng rất khó chịu, ví dụ như đêm nay…

Trong phòng có 11, 12 người, có nam có nữ, có thanh niên có trung niên, trên bàn trà xếp một loạt chai rượu. Có người đang ca hát, bọn họ đang ăn mừng sinh nhật của một người bạn, ai cũng hoạt bát cười nói, uống hơi nhiều. Một người cầm tới kịch bản một bộ phim cổ trang, trong đó nam phụ chưa chốt diễn viên.

Lam Đa Đa cũng có chút say, nhưng lúc cậu muốn đi thì chủ bữa tiệc lại cho người chặn cậu lại, đóng sầm cửa phòng, không khí chung quanh lập tức có chút lạnh lẽo.

Khi đó Lam Đa Đa không tỉnh táo lắm. Cậu chỉ nhớ rõ người bạn sinh nhật đó là Vương Nhất Văn vẫn có mặt. Gã bạn trai có tiền có thế của hắn là Võ Tranh cũng có mặt. Vương Nhất Văn rót chén rượu cho cậu, cười nói: “Đi vội thế làm gì? Cùng anh em uống hai chén đi.”

Lam Đa Đa sợ phật lòng Vương Nhất Văn, đành phải uống. Không ngờ Vương Nhất Văn lại rót một chén nữa bảo cậu uống với Võ Tranh. Lam Đa Đa thực sự uống không nổi nữa, từ chối khéo. Nào ngờ Vương Nhất Văn nổi điên quẳng chén rượu, lớn tiếng hét, “Con mẹ mày giả bộ thanh cao cái gì? Kêu mày uống với anh Võ một chén mà còn không chịu cơ à?”



“Cảm ơn ngài đã cất nhắc, nhưng diễn xuất của tôi không ổn, sao có thể đảm nhiệm nổi. Tôi nhận thành ý là được rồi.” Lam Đa Đa căn bản không có thèm chơi trò bẩn thỉu này.

“Cho mặt mũi lại không chịu đúng không?” Võ Tranh hung hăng bóp cổ cậu, ngoắc ngoắc ngón tay với mấy gã phía sau. Lập tức có người mang tới một chai bia, bên trong không biết đựng cái gì, nhưng ngửi mùi thì không chỉ có rượu. Lam Đa Đa giãy dụa, nhưng Võ Tranh vô cùng khỏe, một tay ấn chặt cậu, một tay trực tiếp đâm cái miệng chai kia vào miệng cậu. Cuống họng bị vật cứng dùng sức quấy mấy lần, Lam Đa Đa đau đến nỗi nước mắt tràn ra, nhưng khi cậu đã giãy tới nỗi sắp quơ được cái gạt tàn trên bàn trà thì có người lại giúp Võ Tranh áp chế tay chân của cậu.

“Thả, aaa… Thả tôi ra! Cứu…” Lam Đa Đa chịu đựng đau đớn mà kêu cứu, nhưng Vương Nhất Văn đứng đó từ đầu đến cuối không nhúc nhích. Lam Đa Đa đã không nhớ rõ mình bị người ta thọc vào họng bao lâu, về sau cảnh tượng trước mắt đều trở nên mờ mịt, chỉ đau đớn trong cổ họng là ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến nỗi thân thể chết lặng, cậu không cách nào tránh thoát được trói buộc.



“Chủ tịch, sắp mưa thì phải.” La Trạm vừa lái xe vừa nói.

“Ừm, hình như cậu luôn rất để ý mỗi khi trời mưa?” Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, trong gió mát truyền tới cảm giác ẩm ướt, đúng là sắp mưa. Thẩm Nghị nhớ tay trợ lý này cứ hễ trời mưa là không thích đi công tác.

“Biết sao được, vợ tôi sợ sét đánh.”

“Người lớn sợ sét đánh cái gì nữa?”

“Chắc là do bóng ma tâm lý. Hồi bé cô ấy bị mẹ vứt ra đường, tối hôm đó sét đánh trời mưa, làm cho cô ấy cực kỳ chán ghét thời tiết này, nhất là vào buổi tối. Cho nên những lúc đó nếu tôi có thể ở nhà thì cô ấy yên tâm hơn. Chẳng qua năm nay bận quá, tôi đành nhờ osin ở cùng cô ấy, nếu không thực sự không yên tâm đi công tác được.”

“…”

Thẩm Nghị đột nhiên không nói gì, không biết thế nào hắn lại nhớ tới bộ dáng Lam Đa Đa trưa nay hỏi hắn có phải lại muốn đi.

La Trạm cảm giác được khác thường, cẩn thận hỏi: “Chủ tịch, anh không sao chứ?”

Thẩm Nghị nói: “Dừng xe, cậu xuống đi, tôi lái.”

“A?”

“A cái gì mà a? Mau lên!” Thẩm Nghị nói xong nôn nóng lột áo vest ra, chen vào ghế lái, “Không muốn ở lại chỗ này thì mau ngồi sang bên kia!”

“Vâng!” La Trạm vội đổi sang ghế phó lái, ngay sau đó Thẩm Nghị vèo một cái quay đầu xe chạy hướng ngược lại!

Chiếc Bentley trong màn đêm lao nhanh, bùn bắt tung tóe, nhưng Thẩm Nghị đã không quan tâm, bởi vì trong đầu hắn lúc này đều là cảnh Lam Đa Đa từng nằm dưới thân hắn, nói “sợ hãi”. Cậu không phải là đang giả vờ, rất rõ ràng, Lam Đa Đa quả thực sợ hãi. Sợ cái gì? Còn không rõ ràng sao? Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu, cậu đang bị mấy người đè xuống sofa, đâm chai rượu vào họng!

La Trạm híp mắt nhìn đồng hồ đo tốc độ, sợ xanh mặt mà không dám nói gì, hai tay chỉ có thể nắm chặt đai an toàn, nhịp tim cũng tăng tốc. Trời vừa tối vừa mưa, vậy mà chiếc xe như sắp mọc cánh bay lên.

Lộ trình vốn phải mất hơn ba tiếng mới đi xong, vậy mà bị Thẩm Nghị rút ngắn còn hai tiếng. Xe liền dừng trước cửa nhà Lam Đa Đa. Thẩm Nghị lưu lại một câu, “Lái về chỗ cậu đi. Cho cậu nghỉ một ngày.” Sau đó hắn liền sốt ruột ấn chuông cửa.

Nửa đêm hơn 2h, người trong nhà đều đã ngủ. Người giúp việc nghe tiếng chuông cửa, sợ không dám mở. Thấy camera hiện lên mặt Thẩm Nghị, bà mới đi đánh thức Lam Gia Thụy.

Lam Gia Thụy và Triệu Mộng Khiết đi ra, không hiểu đêm hôm khuya khoắt hắn định làm cái trò gì, nhưng Thẩm Nghị nói: “Cháu đến xem Đa Đa.” Nói xong liền nhanh chân lên lầu.

Lam Đa Đa đi ngủ không quen khóa cửa. Thẩm Nghị vặn nhẹ tay cầm là có thể vào. Trong phòng đèn sáng chưng, Lam Đa Đa ôm Đại Bạch nằm trên giường, nhìn như đang ngủ say, nhưng thật ra rất không yên ổn. Cả người cậu đầy mồ hôi, tóc tai đã ướt thành từng cụm. Thoáng nghe là thấy tiếng cậu đang khóc, giọng có chút khàn, giống như đang sợ hãi. Mấy người tiền vào phòng mà cũng không thấy cậu tỉnh lại.

Lam Gia Thụy và Triệu Mộng Khiết chưa từng thấy con mình như vậy. Triệu Mộng Khiết sợ hãi muốn đánh thức câu xem có phải gặp ác mộng hay không, nhưng Lam Đa Đa như bị bóng đè, không thể tỉnh lại.

Thẩm Nghị nói: “Thôi để cháu.”

Tay Triệu Mộng Khiết khựng lại.

Thẩm Nghị thoát giày lên giường, trên người chưa hết lạnh lẽo. Hắn ôm cậu vào trong ngực, giọng nói bình tĩnh chậm rãi dỗ: “Đa Đa đừng sợ, anh ở đây, không ai làm gì được em.”

Lam Gia Thụy trong lòng thẩm nghĩ, đang mơ ác mộng, sao nó biết được cậu là ai?

Kết quả, con trai bảo bối của bà quả thật ngừng run rẩy, chẳng những mặt mày giãn ra, tiếng lẩm bẩm cũng mất dần. Đứa nhỏ này thế mà từ từ bình tĩnh lại trong lòng Thẩm Nghị, nhịp thở cũng không còn gấp gáp.

Triệu Mộng Khiết và Lam Gia Thụy liếc nhau, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, khép cửa lại.

Thẩm Nghị vuốt ve lưng Lam Đa Đa đến khi cậu ngủ say hẳn mới cởi quần áo ướt sĩnh của cậu ra, tắt đèn ngủ.

Hai thân thể ấm áp quấn lấy cùng một chỗ, Thẩm Nghị thở dài. Tâm trạng bồn chồn suốt dọc đường của hắn rốt cuộc bình tĩnh lại. Ai ngờ hắn còn chưa kịp cảm nhận một chút phúc lợi đêm khuya này thì móng vuốt nhỏ của Lam Đa Đa lại mò tới!

Đứa nhỏ này … lại bắt đầu tìm “cái đuôi”?!!!

Thẩm Nghị sọ chính mình không nhịn được, liền bỏ tay Lam Đa Đa ra, nhưng chỉ chốc lát sau, Lam Đa Đa lại sờ qua. Thẩm Nghị hết cách, đành ôm chặt cả người cậu không cho động đậy, nào ngờ bởi vậy Lam Đa Đa liền tỉnh, mở to đôi mắt xinh đẹp ướt sũng mà nhìn hắn.