Chủ Tịch Công Ty Băng Vệ Sinh (Nữ Tính Dụng Phẩm Công Ti Đích Nam Tổng Tài)

Chương 23



Khi Triệu Mộng Khiết gọi đến, Thẩm Tuệ đang bị bà cụ dùng nước mắt tấn công. Bà cụ chỉ muốn gặp cháu dâu, con bà cũng đã đồng ý rồi mà lại không thấy dắt cháu dâu đến, sao có thể không thất vọng?

Thẩm Tuệ dù tính tình tốt mấy cũng không khỏi có chút phát điên, bởi vì mấy lần gọi điện thoại cho Lam Đa Đa đều thấy báo tắt máy.

Lam Đa Đa để quên điện thoại ở chỗ nhà Thẩm Nghị cho nên dĩ nhiên Thẩm Tuệ không gọi được.

Thẩm Hâm nói: “Hay mẹ gọi cho anh con xem sao. Chắc anh biết chuyện gì xảy ra đó.”

Thẩm Tuệ đành thử, nào ngờ chưa kịp gọi thì điện thoại đã đổ chuông trước. Một số máy lạ gọi tới.

Triệu Mộng Khiết trước khi gọi tới đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dù Thẩm Tuệ này khó đối phó đến mấy thì bà cũng sẽ có cách giải quyết. Nào ngờ bà vừa bắt đầu phân trần đối phương đã gấp gáp nói: “Hóa ra là mẹ Đa Đa sao. Xin chào xin chào, tôi đang muốn liên hệ với Đa Đa đây, điện thoại của nó sao cứ tắt máy hoài vậy?”

Triệu Mộng Khiết trong lòng đầy chấm hỏi, nghe giọng điệu bức thiết của đối phương mà suy tư. Nếu nhớ không nhầm thì con trai bảo bối nói rằng mẹ chồng tương lai không ưng nó lắm… Rốt cuộc thái độ này là sao đây?

Vốn dĩ bà gọi điện định hẹn gặp mẹ của Thẩm Nghị nhưng vừa nghe thái độ của đối phương, bà đã đổi ý ngay, tỏ vẻ như mình hết sức thiệt thòi, “Chẳng phải nó bị con chị dắt đi rồi sao? Giờ em cũng có gọi được cho nó đâu. Chị về bảo Thẩm Nghị nhà chị đi, em mới nói đôi câu chứ nào đã hoàn toàn cấm đoán gì, thế mà cậu ta đã lôi Đa Đa đi mất. Em còn đang tìm cách gọi cho chị để hỏi xem chúng nó đi đâu đây!!!”

Thẩm Tuệ nhất thời không biết tiếp chiêu kiểu gì, yên lặng hồi lâu mới hỏi: “Vậy rốt cuộc là em phản đối hay đồng ý cho chúng nó ở bên nhau?”

Triệu Mộng Khiết thở dài, “Già rồi còn cản được sao? Chị xem, em còn chưa cản mà chúng nó đã đi mất, giờ em mà phản đối thì chẳng phải cả đời này không được gặp lại chúng nó nữa sao? Cả đời em chỉ có một đứa cục cưng là Đa Đa thôi, không dám liều lĩnh như vậy.”

“Vậy chẳng lẽ cô cứ để bọn nó thành đôi như vậy sao?”

“Chứ còn gì nữa?”

Thẩm Tuệ còn chưa lên tiếng, bà cụ bên này lại bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài, “Tuệ Tuệ, có phải Đa Đa không thích bà già này đúng không? Mày nói xem sao nó lại không chịu tới đây nữa? Thôi thôi, đưa điện thoại đây để mẹ tự hỏi xem làm sao?”

Thẩm Tuệ bất đắc dĩ che microphone, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đây không phải là đa đa mà là mẹ nó.”

Hai mắt bà cụ nhất thời cả sáng, “Mẹ Đa Đa? Vậy chẳng phải là thông gia sao?!”

Triệu Mộng Khiết vẫn luôn rảnh tai nghe ngóng, là âm thanh quá nhỏ nên không hóng hớt được gì, liền nói: “Mẹ Thẩm Nghị à, chắc chị lớn hơn mấy tuổi, em cũng xin mạn phép gọi là chị Thẩm. Phiền chị nếu có tin tức gì của Đa Đa thì xin hãy gọi cho em, họng nó không tốt lắm, lúc bỏ đi không biết có mang theo thuốc không, em rất lo.”

Thẩm Tuệ vừa định nói thì bà cũng đã nhanh tay cướp mất điện thoại, “Nhà thông gia đấy à? Tôi là bà của Thẩm Nghị, hôm nào chúng ta gặp nhau một lần bàn chuyện hôn sự cho chúng nó nhé. Dạo này tôi nhớ cháu dâu lắm, không biết nó đi đâu rồi?”

Triệu Mộng Khiết nói: “Thẩm Nghị đã mang nó đi cùng, đi đâu thì con cũng không biết, có lẽ chúng nó sợ con không đồng ý cho chúng nó ở bên nhau nên mới giấu diếm con.”

“A? Không đồng ý ư?” Bà cụ nghe vậy lập tức luống cuống, “Sao con lại không cho chúng nó ở bên nhau? Đây là chuyện tốt mà? Không được, chúng ta phải gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng!”

“…”

Sức khỏe của bà cụ không tốt nên không tiện ra ngoài, Triệu Mộng Khiết đành phải “chiều theo”, mang ít đồ bổ dành cho người già, tự tin ngời ngời đi tới nhà họ Thẩm.

Thẩm Tuệ cố ý đứng chờ ở bên ngoài, cảm giác bồn chồn bất an. Không hiểu sao từ lúc đối phương nói muốn gặp mặt, mí mắt bà đã giật liên tục.

Thẩm Hâm cười: “Làm gì đến mức đấy? Nhìn tính cách của chị đa đa thì người nhà chị ấy chắc cũng dễ chịu.”

Thẩm Tuệ trừng mắt với con gái, “Còn gọi chị Đa Đa à?”

Thẩm Hâm nhún vai, “Không gọi chị Đa Đa chẳng lẽ gọi anh Đa Đa sao? Nhỡ đâu đến trước mặt bà lại bị lộ thì sao? Với lại con thấy gọi thế cũng tốt mà, anh còn bảo con cứ gọi luôn là chị dâu.”

“Mày không thấy nghe quá kỳ cục sao?”

“Ban đầu đúng là có chút kỳ cục, nhưng con nghĩ kỹ lại thì thấy chỉ cần anh hai thích là được, với lại hai người ấy mà đến với nhau thì chẳng khác nào con có thêm một người anh, càng đỡ phải đau đầu nghĩ cách tranh sủng với chị dâu.” Thẩm Hâm nói xong chỉ tay, “Mẹ, mẹ nhìn xem có phải là cái xe kia không?”

Một chiếc Porsche màu đen đỗ lại gần đó, một người phụ nữ có gương mặt giống hệt Lam Đa Đa bước xuống xe, “Chị Thẩm đó à? Hạnh ngộ hạnh ngộ.” Triệu Mộng Khiết xuống xe, xách theo quà tặng, “Không rõ bà cụ thích cái gì nên em chỉ chuẩn bị một chút tấm lòng, mong chị Thẩm đừng chê.”

Thấy đối phương tươi cười hơn nữa cũng đang cần nhờ vào người ta, Thẩm Tuệ cũng không thể bày tỏ thái độ gì căng thẳng. Mà nhận quà tặng rồi nói: “Để em tự mình đến nhà đã ngại lắm rồi, em tốn kém thế làm gì, khách sáo quá!”

Triệu Mộng Khiết nói không có gì, Thẩm Tuệ liền đưa túi quà cho con gái rồi vừa chậm rãi bước đi vừa nói, “Chuyện là như vậy, mặc dù mẹ chị rất thích Đa Đa, nhưng bà cụ còn chưa biết nó là đàn ông, bởi vì ban đầu nó mặc đồ nữ tới đây. Chị nói cái này cũng không có ý gì khác, chỉ xin nhờ em hãy giữ bí mật bởi vì sức khỏe bà cụ quá kém, không chịu nổi kích thích.”

Triệu Mộng Khiết khi biết bệnh tình của bà cụ nghiêm trọng như vậy thì cũng đồng ý ngay, nhưng chẳng bao lâu sau đã phát hiện ra dù có đồng ý hay không thì bà cụ cũng chẳng cần biết! Bởi vì còn chưa kịp chào hỏi thì bà cụ đã thốt lên, “Mẹ Linh Linh đến rồi đấy à?”

Thẩm Tuệ nghe vậy xanh cả mặt, “Mẹ nói cái gì vậy, Mẹ Linh Linh ở đâu ra? Đây là mẹ Đa Đa mà.”

Bà cụ vẻ mặt chắc như đinh đóng cột mà nhìn vị khách, “Sao lại không phải là mẹ Linh Linh được? Tuệ Tuệ, mày đừng có lừa mẹ!” Dứt lời bà cụ vỗ gỗ vào tay Triệu Mộng Khiết, “Mẹ Linh Linh à, chuyện hôn sự giữa hai đứa nó con thấy sao, chúng ta phải bàn cho ra trò! Linh Linh là cô bé ngoan, nhà chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của nó!”

Triệu Mộng Khiết cười hỏi: “Linh Linh là…”

“Linh Linh là bạn gái Thẩm Nghị, hai đứa nó yêu nhau sâu đậm lắm.” Nói đoạn bà cụ mở điện thoại, loay hoay một hồi rồi mở một tấm ảnh chụp các đây rất lâu ra khoe, “Nhìn hai đứa nó có tướng phu thê đúng không?”

Thẩm Tuệ thấy vẻ mặt Triệu Mộng Khiết không ổn, vội giải thích, “Đây là bạn gái cũ của Thẩm Nghị, em à em đừng hiểu nhầm nhé.” Nói đoạn, Thẩm Tuệ khẽ đè lại vai bà cụ, “Mẹ, bạn gái hiện giờ của Tiểu Nghị tên là Đa Đa, sao mẹ lại lú lẫn nữa thế??”

Bà cụ nghe con gái nói mình lú lẫn liền bực bội đứng lên, “Mày mới lú lẫn! Linh Linh tốt như vậy còn không muốn, còn đòi Đa Đa với chẳng Đu Đu cái gì? Mẹ nói cho mà biết mẹ chỉ nhận mình cái Linh Linh là cháu dâu thôi đấy!”

Thẩm Tuệ thấy tình thế không ổn, vội dỗ dành bà cụ rồi kéo Triệu Mộng Khiết ra ngoài để giải thích, nào ngờ lúc này quản gia đến báo, “Bà ơi, có một vị khách tên là Tô Linh Linh đang chờ ở ngoài.”

Chuyện này trùng hợp như thế khiến Triệu Mộng Khiết không hiểu lầm cũng khó: “Xem ra là em đến không đúng lúc rồi!”

Thẩm Tuệ lúc đầu vốn còn muốn giải thích nhưng nhớ lại thái độ của Triệu Mộng Khiết khi nói chuyện qua điện thoại, dàng là đã ngầm đồng ý cho Thẩm Nghị và Lam Đa Đa đến với nhau, thế là bà cắn răng nói: “Thật là ngại với em, để em tới một chuyến tay không rồi.” Chỉ cần Tô Linh Linh có thể dỗ dành bà cụ thì tình thế khó xử này liền coi như không cần gỡ gạc nữa!

Triệu Mộng Khiết bỏ đi. Lúc này ở một nơi xa, Thẩm Nghị không hiểu thế nào bỗng dưng lạnh ớn cả người.

Lam Đa Đa hỏi: “Anh sao vậy?”

Thẩm Nghị cười nói: “Không có gì, chắc tại ôm em chưa đủ chặt.”

Dứt lời, hắn ôm Lam Đa Đa chặt hơn một chút, trong đầu thầm nghĩ, không phải hai bà mẹ gặp nhau rồi chứ???…