Chủ Tịch Công Ty Băng Vệ Sinh (Nữ Tính Dụng Phẩm Công Ti Đích Nam Tổng Tài)

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở nhà, Lam Gia Thụy đang vui vẻ mộng đẹp chờ vợ về.

“Bác Vương, mang giúp cháu ra đây chai vang đợt trước đi diễn tấu ở Pháp mua về ấy.” Lam Gia Thụy vừa ậm ừ hát vừa nói: “Lát nữa hai vợ chồng cháu phải uống mừng một ly mới được. Cuối cùng thằng bé cũng đã tìm được người đau nó cả đời rồi, thế là an ổn rồi.”

“Chờ đã!” Triệu Mộng Khiết khó chịu đi vào, ngồi phịch xuống, “ừng ực ừng ực” tu mấy hớp nước, nói: “Uống rượu chưa vội, ông xã, chuyện hôm nay đằng nào cũng không thành.”

“Hả? Vì sao?” Lam Gia Thụy ra hiệu cho người giúp việc lui ra, “Lúc đi không phải còn rất tốt sao?”

“Đúng vậy, Thẩm Tuệ ở trong điện thoại ăn nói dễ nghe, kết quả nửa đường mọc đâu ra một đứa Tô Linh Linh, cụ Thẩm nói chỉ nhận Tô Linh Linh làm cháu dâu. Ngay từ đầu Thẩm Tuệ nói đây chỉ là hiểu lầm, nói Tô Linh Linh là bạn gái, em cũng tin rồi, nào ngờ Tô Linh Linh kia tìm đến tận cửa đòi gặp Thẩm Nghị. Đã là bạn gái cũ còn mò tới làm gì? Anh xem chuyện này có nuốt trôi được không?”

“Đương nhiên là không! Thẩm Nghị này thật không ra gì! Mau gọi con về đã rồi nói!”

“Không gọi!” Triệu Mộng Khiết lẳng lặng suy tư một lát: “Thật ra chuyện này chẳng trách Thẩm Nghị, em bực là cái bà Thẩm Tuệ đó. Anh xem nếu Tô Linh Linh kia thật sự còn dây dưa với Thẩm Nghị thì sao không thể tìm thẳng đến Thẩm Nghị chứ? Lại phải đến tìm người nhà nó? Cho nên vấn đề chính là Thẩm Tuệ, chắc chắn ngay từ đầu muốn lợi dụng Đa Đa của chúng ta để dỗ cụ Thẩm, nhưng vừa thấy Tô Linh Linh liền lật lọng. Người đàn bà này không đáng tin cậy! Dám đùa giỡn với em!”

“Vậy làm sao bây giờ? Cứ để Thẩm Nghị với con mình ở bên nhau sao? Thế thì con mình quá thiệt thòi, anh không đồng ý!”

“Đương nhiên không thể để nó bị thiệt, nhưng bây giờ mà tách bọn nó ra thì khác gì chúng ta chiều lòng Thẩm Tuệ? Hơn nữa Thẩm Nghị cũng không dễ đối phó như vậy, hai đứa nó lại còn đang trong giai đoạn tình nồng ý mật, giờ phản đối thì chỉ tổn thương chúng nó. Hay là…” Triệu Mộng Khiết ngoắc ngoắc tay, ghé vào tai Lam Gia Thụy nhỏ giọng thì thầm, “Anh cảm thấy được không?”

Lam Gia Thụy hâm mộ nhìn bà xã, “Sao nó không thừa hưởng trí tuệ của em chứ? Thật sự là quá đáng tiếc, aizz~ “

Đang ăn cơm, Thẩm Nghị lại một trận ớn lạnh rùng mình. Lam Đa Đa tưởng hắn bị cảm, suýt thì chạy đi mua thuốc cảm.

Thẩm Nghị và Lam Đa Đa ở khách sạn, ban ngày hắn bận công việc, Lam Đa Đa ở trong phòng lên mạng, rồi giặt đồ lót cho Thẩm Nghị. Quần áo khác đều đem giặt dịch vụ, chỉ riêng đồ lót và bít tất, Lam Đa Đa kiên trì tự mình giặt lấy. Nội y đem ra ngoài sợ rằng bị giặt chung với đồ của người khác, nghĩ đã thấy khó chịu.

Thẩm Nghị cảm thấy cậu vui là được, chỉ dặn dò một câu, “Lúc giặt cẩn thận đừng làm bị thương tay, cái nào khó giặt thì vứt đi là được.”

Lam Đa Đa bĩu môi, “Anh quá coi thường em rồi, lúc đi học em cũng tự mình giặt đó.”

Trong mắt Thẩm Nghị không có cái gì vui mắt hơn là Lam Đa Đa lúc đang làm giá. Hắn kéo cậu vào lòng, hôn đến suýt ngạt thở mới buông ra, “Em nói xem sao em lại khiến người ta thích như vậy chứ?”

Mắt Lam Đa Đa đã có chút ướt át, mặt mũi đỏ bừng, “Anh… anh lại muốn làm sao?”

Thẩm Nghị ghé vào tai cậu: “Bột giặt ở đây không tốt lắm. Để anh mua loại nào organic, ít hóa chất thôi.”

Lam Đa Đa hoài nghi nhìn hắn, kết quả là phải trả giá bằng cả một đêm bị lật bánh tráng. Đừng nói giặt quần áo lót, ngay cả đứng lên cũng không có sức.

Thấy cậu nửa đêm lại quen tay mò tìm khắp giường, Thẩm Nghị hỏi: “Tìm cái gì?”

“Em muốn Đại Bạch.”



Thẩm Nghị thấy cậu đã ngủ say mới nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, bất đắc dĩ nhíu mày nhìn thoáng qua cây mía đã lại lần nữa phấn khởi bừng bừng. Hắn nói là lúc đó túm sẽ không bự lên, nhưng đâu có nói là sờ nửa tiếng vẫn không bự lên chứ!

Tiểu yêu tinh đáng hận!

Hôm sau, Thẩm Nghị suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên gọi cho Triệu Mộng Khiết một cuộc. Người nghe máy là Lam Gia Thụy, “Thẩm Nghị à, bà ấy ốm rồi, hiện giờ không tiện nghe điện thoại.”

“Ốm ạ? Xảy ra chuyện gì vậy? Cô có bị nặng không?”

“Aizz, tức giận quá thành ra cao huyết áp, tập đoàn Nhã Khiết năm nay không phải đầu tư hạng mục mới ở tỉnh S sao. Dạo này tài chính có chút vấn đề, cô Triệu của cháu đã sốt ruột sẵn rồi, đã thế hôm qua lại còn…”

“Hôm qua làm sao ạ?”

“Hôm qua gọi điện thoại cho mẹ cháu. Vốn nghĩ là chọn cái ngày đẹp để nói chuyện, nào biết mẹ cháu liền hẹn luôn vợ chú buổi chiều gặp, lúc đầu tưởng là mẹ cháu có ý tốt, ai ngờ giữa chừng nhảy ra một con bé Tô Linh Linh nào đó, tự nhận là bạn gái cháu. Bỗng dưng lại thêm vụ này, cô Triệu của cháu buồn bực vô cùng.”

“Vậy hiện giờ cô Triệu…”

“Đang nằm nghỉ rồi. À phải rồi, cháu cũng đừng báo cho Đa Đa biết, nó đỡ phải lo lắng, với lại chú thấy đợt này cháu trả Đa Đa về được rồi đó, nhà chú cũng không muốn nó sang nhà cháu lại bị thiệt thòi tổn thương. Nếu cháu nhớ nó thì cứ sang đây chơi là được rồi.”

“Chú, Đa Đa chắc chắn là muốn đi cùng cháu. Về phần cái cô Tô Linh Linh kia, đó là một diễn viên trước đây cháu thuê về đóng giả mà thôi, chỉ để dỗ bà ngoại vui, căn bản cũng không phải bạn gái gì cả. Cô ta cũng đã kết hôn rồi, cô chú tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều. Đa Đa cũng biết chuyện này. Tóm lại cô chú cứ yên tâm, cháu chắc chắn sẽ không để êm ấy thiệt thòi gì cả.”

“Vậy là tốt rồi. Chỉ cần cháu tốt với nó thì cô chú yên tâm, cô chú thương nó thì tự nhiên cũng thương cháu. Yêu ai yêu cả đường đi mà.”

“Vâng vâng, yêu ai yêu cả đường đi.” Thẩm Nghị nhìn Lam Đa Đa đang say ngủ trên giường, suy tư một phen, cười nói: “Như vậy đi chú à, chú nói với cô một tiếng – vấn đề khoản tiền kia cứ để cháu giải quyết giúp cô. Đại khái hai ngày nữa cháu có thể về được rồi. Chú bảo cô đừng nổi giận, tổn hại sức khỏe.”

“Ôi, ai lại thế chứ, mà mấy chuyện này chú cũng không hiểu đâu. Khi nào cháu về thì tự nói với cô thôi, chú phải đi sắc thuốc đây. Vậy nhé.” Lam Gia Thụy nói xong trơn tru cúp máy, đưa cho Triệu Mộng Khiết một quả trứng luộc, “Bà xã, xong rồi! Nhưng chẳng biết nó có chịu bỏ ra khoản tiền đó không?”

“Nếu nó không có mắt như vậy thì sao có được như ngày hôm nay.” Triệu Mộng Khiết đeo khuyên tai lên, cười nói: “Đàn ông ấy à, cho mình tiêu tiền cũng chưa chắc đã là thích mình, nhưng không cho mình tiêu tiền thì chắc chắn là không thích mình rồi. Thật ra em cảm thấy những gia đình gả con gái đi muốn đòi sính lễ nhiều khi cũng không phải là vì muốn tiền, mà là muốn nhìn xem thái độ nhà trai mà thôi. Thẩm Nghị vẫn là đứa biết điều, nó đã dám đồng ý thì chắc chắn nó biết em đang thiếu bao nhiêu. Con số này đã đủ chứng minh địa vị của con mình trong lòng nó rồi. Phải rồi, trước đó quản gia có nói với em là có kẻ đang thăm dò sở thích của em. Em đoán chắc là Thẩm Nghị an bài.”

“Đúng rồi, cũng có người hỏi han sở thích của anh đấy!”

“Anh nói thế nào?”

“Đương nhiên nói là thích dương cầm rồi. Anh thích nhất là sưu tầm đàn mà.”

“Sao anh có thể chay tịnh như thế chứ???” Triệu Mộng Khiết bực mình chọc chọc ngực Lam Gia Thụy, “Anh bố con anh đúng là ngốc cả đôi, tức chết em mất thôi.”

“Ăn ngay nói thật thôi, thế em trả lời sao?”

“Em nói em đang tia khu đất trống ở khu biệt thự Nam Sơn Long!”

“Có sợ quá đắt không?”

“Dù sao nếu nó với Đa Đa bên nhau thì sau này cũng vẫn về tay bọn nó thôi. Đắt cái gì mà đắt!”

Lam Gia Thụy: “…”

Lam Gia Thụy cảm thấy cuộc đời này thật quá hiểm ác! May là hồi cưới vợ thì mẹ vợ đã không còn!

Lam Đa Đa sờ không thấy Thẩm Nghị, mơ màng mở mắt ra, liền thấy hắn vừa lúc hắt hơi một cái thật mạnh. Cậu lo lắng hỏi: “Thật sự không cần uống thuốc sao?” (*)

Thẩm Nghị lắc đầu, “Không việc gì, ngủ ngon chứ?”

Lam Đa Đa ngáp một cái, nói: “Không ngon lắm. Em mơ thấy một giấc mơ rất kỳ cục, thấy anh rơi xuống hố, nhưng mà em kéo anh lên kiểu gì cũng không được… Em hoảng lắm rồi, thật vất vả mới kéo được anh lên, chẳng hiểu thế nào chớp mắt một cái đã thấy anh lại rớt xuống một cái hố khác.”

Thẩm Nghị: “…”