Chủ Tịch Công Ty Băng Vệ Sinh (Nữ Tính Dụng Phẩm Công Ti Đích Nam Tổng Tài)

Chương 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Fan hoá anti

Tiêu Bằng đang tỉa lông mày thì nghe cửa “Ầm” một tiếng bị đạp mở toang, liền giật mình run tay, quẹt trọc luôn một mảng lớn. Cậu ta tức giận hét lên: “Mẹ mày, ối cha!”

Lam Đa Đa vốn đang uất ức, bị cậu ta quát liền thương tâm không chịu được, đặt mông ngồi cạnh Tiêu Bằng, “Bằng Bằng, mày quát tao đấy à!”

Tiêu Bằng chỉ vào lông mày của mình, điên cuồng lắc tay Lam Đa Đa, “Quát sao? Ông đây còn muốn đánh chết mày luôn đó! Đền lông mày cho ông! Đền mau đền mau đền mau!”

Lam Đa Đa bị lắc đến phiền não, hô một tiếng: “Thôi thôi đừng gào mồm lên nữa! Tao đền là được chứ gì?” Nói xong cậu hất cằm bảo Tiêu Bằng, “Nằm ra!”

Tiêu Bằng nghi ngờ nhìn Lam Đa Đa, cậu nói: “Nằm đi còn gì, nhắm mắt lại, bao giờ xong tao nói thì mày hẵng mở mắt ra.”

Tiêu Bằng nghiêng đầu dò xét Lam Đa Đa, tỏ vẻ hoài nghi, “Mày được hay không đấy?”

Lam Đa Đa tỏ vẻ khinh khỉnh, “Mau lên, nhắm mắt lại!”

Tiêu Bằng nhắm mắt nằm yên, Lam Đa Đa hí hoáy một hồi rồi nói: “Rồi đó Bằng Bằng, tuyệt tác đã hoàn thành!”

Tiêu Bằng mở mắt ra soi gương, đập vào mặt là hai hàng lông mày dính đầy mi giả, trông như hai con sâu róm khổng lồ đang xù lông, còn có vài chỗ lộ rõ vệt keo dán màu trắng trông hết sức khả nghi. Nội tâm sụp đổ, Tiêu Bằng run rẩy chỉ tay vào mặt cậu, ba giây sau mới có thể hét lên, “Đệttt ~” một tiếng, triệt để phát rồ, “Cái thằng thiểu năng này! Ngày mai tao còn phải hẹn hò với Nguyệt Sênh đấy!!! Mày… Mày đối xử với tao như vậy sao? Có còn muốn làm chị em không hả thằng thiểu năng này!”

Lam Đa Đa co rụt cả người, cũng biết mình gây họa lớn rồi. Tiêu Bằng lúc nào cũng rất chú trọng hình tượng, lần này lại còn cùng người yêu đi hẹn hò. Cậu nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo Tiêu Bằng, “Bằng Bằng, thôi mà, tao có cố ý đâu. VỚi lại mày makeup giỏi thế, hoàn toàn có thể vẽ ra một hàng lông mày như thật còn gì, đúng không? Không thì đội mũ vào che tạm đi vậy!”



“Tao đắp mùi ô mai, còn mày? Hay để tao lựa cho.”

Tiêu Bằng đẩy Lam Đa Đa ngồi xuống ghế sa lon, hung dữ nhổ hết mi giả ra, “Đúng rồi, sao mày sang muộn thế?Không phải mày xơi tái luôn anh đẹp trai trong siêu thị rồi chứ?”

“Tao nhổ vào!”, Lam Đa Đa vừa thoáng cao hứng đã lại đen mặt, “Đẹp trai em gái mày! Hắn, hắn quả thực xấu không chịu được, không ra gì sất, không có tí cảm giác thành thật nào cả, dù sao cũng không phải loại người tốt lành gì! Bằng Bằng mày biết không? Hắn làm tao buồn nôn chết mất!”

“Sao thế? Không phải tự mày khen người ta đẹp trai sao?”

“Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng thật sự là quá đáng ghét, nhất định tao phải chuyển thành antifan!!!”, Lam Đa Đa nhớ tới chuyện một giờ trước, cả người không ngừng muốn phun lửa.

Lại nói một cái giờ trước, Thẩm Nghị nhặt ra cọng hành từ trên mái tóc giả của cậu, cậu liền lúng túng muốn chui xuống đất, đành phải cắn môi cười gượng để cho bớt xấu hổ. Lúc ấy cứ tưởng Thẩm Nghị ném đi là xong chuyện, ai ngờ hắn còn nhìn trái nhìn phải một chút, rồi nói, “Không có thùng rác”, sau đó liền nhét luôn cọng hành kia vào miệng cậu!!! Hắn còn mặt dày nói: “Ném đi hơi phí, cậu ăn đi.”

Cậu! Ăn!! Đi!

Mẹ nó, Lam Đa Đa lúc ấy liền cáu lên, mà một khi đã cáu ắt phải hung tợn nghiến răng, thế là cọng hành kia không biết rửa sạch chưa đã bị nhai trúng, còn đập vào mặt cậu.

Vẻ mặt lúc đó của Thẩm Nghị, cả đời này Lam Đa cũng không thể nào tha thứ!

“Không được cười! Mày còn chút lương tâm nào không vậy hả!!!”

“… Hahahahaha!!!”, chị em tốt quả thực nín không nổi…

“Đồ tiện nhân, còn dám đắp vị sầu riêng cho tao à, tao sẽ không cho mày yên thân!”

Lam Đa Đa phát rồ đuổi đánh, hai người rượt tới rượt lui trong chốc lát, mệt mỏi lại nằm phịch xuống trên ghế sa lon. Lam Đa Đa ỉu xìu nói: “Bằng Bằng, mày nói xem, có phải là số tao không thể nào vừa đỏ tình vừa đỏ bạc không? Đã 25 tuổi rồi mà tao còn chưa từng yêu đương ra trò lần nào, tao sắp cô đơn đến héo úa rồi, nhìn người ta ân ân ái ái mà thèm chết taoz!”

“Tao biết. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, ma cà rồng, mày chắc chắn mấy hộp bao cao su này là mua cho tao đấy à?”, Tiêu Bằng nhàm chán mở ra một hộp xem, phát hiện một cái bao này có thể nhét cờ-him cả hai đứa vào vẫn dư chỗ! Mẹ nó, muốn đánh nhau à?

“Haha, nói không chừng ngày nào đó mày đá Trần Nguyệt Sênh xong, lại kiếm được một anh hàng khủng thì sao? Lúc đó là có thể xài rồi!”

“Phủi phui cái mõm! Tao với Nguyệt Sênh đang yên đang lành, đồ miệng quạ đen này!”

Khi Lam Đa Đa trở về nhà, trời đã tối. Vừa bước vào đã thấy bố cậu đang gối lên đùi mẹ cậu, vừa ăn bắp rang bơ vừa xem TV. Mẹ cậu theo thói quen sờ sờ tai bố cậu, mắt dán vào TV cũng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Về rồi à?”

Lam Đa Đa nhìn mà đau mắt hột. Cậu đổi giày, phàn nàn, “Bố mẹ, sao ngày nào cũng dính nhau như keo thế hả? Eo không mỏi, hàm không sái sao?”

Lam Gia Thụy đáp: “Bố của con eo rất khỏe, có bản lĩnh thì con cũng tìm một đứa mà dính đi. Con xem, như nhà người ta bị bố mẹ phản đối đồng tính luyến ái mà còn có thể vụng trộm yêu đương, sao nhà này bố mẹ không ý kiến mà con còn không kiếm được đối tượng nào vậy chứ? Hay là ế thật rồi?”

Lam Đa Đa tức giận cướp hộp bắp rang bơ, Lam Gia Thụy liền ngồi dậy kêu to, “Thằng con mất nết, cướp cái gì mà cướp! Trong bếp để phần đấy, tự đi vào mà lấy đi!”

“Bố! Mẹ! Như phụ huynh nhà người ta còn biết giới thiệu đối tượng cho con đi xem mắt, sao bố mẹ không giới thiệu cho con đi? Con sắp 25 rồi mà vẫn còn trinh nguyên, bố mẹ không thấy mất mặt à!”

Lam Gia Thụy nghẹn khuất, đang muốn quở trách lại bị vợ ngăn lại. Triệu Mộng Khiết nói: “Con ngoan, mẹ gần đây quả thật biết một đứa không tồi, người cao, dáng dấp cũng xuất sắc, lại có năng lực nữa, con muốn gặp không?”