Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 18: Kiên nhẫn giải thích



Y Y ngồi ngây ngốc thật lâu, cô chỉ ước thời gian ngừng lại hoặc là cứ để cái tên cầm thú kia bị phá sản chết quách đi

Nhưng gia nghiệp nhà họ có thể dễ dàng biến mất sao?

Cô ngồi đó nhìn chăm chăm dưới đất cho đến khi có 1 đôi chân đang mang giày da màu đen bước đến, Y Y mới ngẩng đầu

Là Ngãi Thụy, đàn em thân tín của ác ma

Anh ta gương mặt không có chút biểu cảm, hệt như 1 cỗ máy, giọng nói cũng không lạnh không nhạt

Thiếu gia đang đợi cô

Cô mấp máy môi định nói gì đó nhưng anh ta đã cản trước

Đừng để ngài ấy đợi lâu, mau nhanh đi

Haha, ngay cả quyền từ chối cũng không cho cô

Y Y đứng lên, bước chân yếu ớt xiêu vẹo

Ngãi Thụy đi phía trước cũng chẳng để tâm, chỉ đơn thuần dẫn cô về theo đúng chỉ thị được giao

Ngãi Thụy mở cửa phụ ý bảo cô vào ngồi, Y Y nhìn chiếc xe Benz đen chậm chạp bước lên ngồi xuống

Nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh 2 bên nhộn nhịp, mọi người đều vui vẻ, chắc hẳn hôm nay là 1 ngày tốt lành, nhưng tại sao chỉ có cô là không tốt?

Y Y tựa đầu vào kính xe, ký ức xưa chợt ùa về

Cô còn nhớ lần cuối cùng được ngồi trên xe ô tô là cái ngày gia đình cô phá sản, cô đang trên đường đi học về

Không ngờ hôm nay lại được ngồi, lại còn được ngồi trên xe hạng sang như thế này

Về đến biệt thự, Lius đi phía trước, Y Y cúi đầu đi phía sau chẳng dám đối mặt với Lăng Vô Song và mọi người đang ngạc nhiên giương đôi mắt to nhìn cô

Lius mở cửa phòng sách, Y Y bước vào liền thấy hắn đang xem hợp đồng cô vừa ký

Bàn tay có chiếc nhẫn to chiếu sáng lấp lánh thuận tiện cầm cây bút máy xoay xoay nó trên tay vài vòng điệu nghệ

Cô vào phòng chẳng biết nói gì chỉ đứng ngây người

Bạch Dạ Phi Ưng nhìn bản hợp đồng sau đó nhìn Y Y rồi lại nhìn vào hợp đồng, tiếp theo nhếch mép cười

Nhanh chóng thu dọn hành lý rồi xuống sãnh, tôi ở trong xe đợi cô

Nói rồi hắn xoay người rời đi

Y Y nhịn không được liền mở miệng hỏi

Đi... đi đâu?

Hỏi xong mới cảm thấy hình như mình lỡ lời

Nhà chính - hắn đáp

Y Y cắn cắn môi chần chừ, hắn xoay lại nhìn cô

Từ nay trở đi cô sẽ ở nhà chính

Nhưng tôi...

Lúc tôi muốn tìm người để 'làm' chẳng lẽ phải xuống tận nơi khỉ ho cò gáy này, sau đó lại lái xe về sao?

Hắn châm chọc

Lạc Y Y thở dài, bấm móng tay vào da thịt

Hắn ta quả nhiên không bỏ qua cơ hội nào mỉa mai xem thường cô

Mẹ tôi... bà ấy, ở đây...

Mẹ ở nơi này dưỡng bệnh, chẳng lẽ hắn muốn cô bỏ bà ở nơi này 1 mình rời đi?

Lius đang trên đường đến bệnh viện, cho cô 5 phút gọi điện giải thích, khi làm xong lập tức xuống sãnh

Nói xong hắn rời đi

Bước trên hành lang, lại 1 lần nữa hắn câu lên điệu cười mỉa bằng gương mặt cực đẹp đó

Không ngờ có 1 ngày hắn lại kiên nhẫn giải thích với người khác, hơn nữa đối phương lại là 1 con nhóc miệng còn hôi sữa

Y Y ở trong căn phòng, có chút lạc lõng

Cô xách cái vali xuống sãnh

Lăng Vô Song ở đó liền lo lắng hỏi

Y Y, cậu... mặt cậu sao lại bị thương vậy, hơn nữa tại sao lại đi chung với tra... đi chung với ông chủ? anh ta đánh cậu sao?

Cô cười lắc đầu

Không phải đâu, cậu đừng lo, bây giờ tớ phải đi

Cô không dám nói nhiều, thật sự rất sợ Lăng Vô Song sau khi nghe xong sẽ ghét cô

Hơn nữa cô đã ký hợp đồng, nếu dám tiết lộ chuyện này, hắn sẽ không để cô yên

Y Y kéo hành lí ra khỏi sãnh, chiếc xe Benz đậu ở ngoài, Ngãi Thụy đứng ở cửa để đón, thấy cô liền bước đi

Cô nhỏ nhẹ hỏi anh ta

Anh vệ sĩ... tôi... anh có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi 1 cuộc được không

Không được

Vào trong xe, cô gái khiêm tốn ngồi cách hắn thật xa, Bạch Dạ Phi Ưng cũng không thèm chú ý, chỉ ngồi đọc tài liệu gì đó, hình như rất quan trọng

Y Y hít thở cũng chẳng dám lớn tiếng, sợ hắn sẽ nghe thấy, không khí trong xe yên ắng đến đáng sợ

Cô đấu tranh nội tâm mãi mới dám lên tiếng

Nhị thiếu, tôi... có thể mượn điện thoại để liên lạc với mẹ được không?