Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 20: Trông thấy



Hắn ung dung bước ra ngoài

Trên khuôn miệng của ác ma vẫn giống như những lần trước đó, câu lên nụ cười làm cho tất cả nữ nhân trong thành phố điên đảo

Bỏ tay vào túi quần, hắn tiêu sái bước đi

Đứng trước khung cửa sổ lớn ngoài hành lang, nhìn ra ngoài có thể thấy được đài phun nước dưới cái sân rộng

Bạch tổng cao cao tại thượng châm điếu thuốc hút 1 hơi sau đó chậm rãi thở ra

Làn khói mờ ảo lan vào không khí lúc sau liền tan biến

Làm hắn nhớ đến dáng vẻ của cô lúc ở trên giường hôm qua

Hệt như làn khói này vậy, mỏng manh dễ tan biến

Hôm qua là lần đầu, hắn lại thô bạo, làm cô chỉ còn nửa cái mạng

Nếu tối nay lại quá trớn thì...

Hắn hừ nhẹ

Bỏ đi vậy, nếu chết rồi thì còn gì là trò vui?... Có ở đó không?

Vâng, cậu chủ

Quản gia già cung kính cúi người

Tìm người tối nay đem đến phòng sách cho tôi

Vâng ạ

Tối đó, cô nằm trong căn phòng. Khát nước nên đành phải xuống lầu tìm nước uống

Nào ngờ đâu chỉ vừa đi đến hành lang cảnh tượng 1 nữ nhân tóc vàng môi mọng gương mặt và vóc dáng kêu gợi hệt như người mẫu đang quấn lấy người nào đó mãi không buông

Mà người nam nhân đó vừa vặn cô có chết cũng không quên được

Bạch Dạ Phi Ưng để cô ta ôm lấy, gương mặt lạnh như băng

Bất chợt hắn thấy bóng dáng nhỏ bé đang kinh hãi đứng yên như trời trồng

Chưa lên tiếng, mỹ nhân trong lòng đã nóng vội quát to

Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy nam nữ thân mật sao?

Y Y nghe thấy mới kịp hoàn hồn, cô đỏ mặt cúi đầu rồi xoay người đi mất

Thấy cô rời đi, hắn cũng chẳng thèm để ý, nhẹ giọng nói

Tiếp tục

Mỹ nữ nghe vậy không nén được sự vui sướng, men theo cái cổ định bụng sẽ in lên môi hắn nụ hôn

Nào ngờ giây tiếp theo, chưa biết được mùi vị của đôi môi ra sao đã cảm nhận được sự cứng rắn của nền đất

Hắn dứt khoát đẩy ngã cô ả xuống, trên gương mặt đẹp biểu lộ cảm giác khó chịu, cảm xúc ghê tởm trong lòng giống như tài sản của hắn vậy, không ngừng tăng lên

Cô ta ngẩng đầu nhìn, trong lòng lo sợ, chẳng hiểu mình đã làm sai điều gì

Lúc nãy rõ ràng đang rất tốt mà, tại sao hắn lại trở mặt chứ?

Lão Lý!!!

Hắn lớn tiếng gọi, lập tức người quản gia nhanh chóng đi đến

Vâng, thiếu gia

Lập tức đuổi cô ta ra khỏi đây, vĩnh viễn không cho phép bước chân vào nhà chính thêm 1 lần nào nữa!!!

Bạch... Bạch tổng!!! Em sai rồi, xin anh cho em thêm 1 cơ hội.... á, đừng, ông bỏ ra, Bạch tổng à... đừng mà... a....

Giọng cô ta ngày càng nhỏ, nước mắt thấm đẫm gương mặt nhỏ mỹ lệ làm trôi đi lớp trang điểm, cô ta trông cực kỳ đáng thương bị kéo lê trên hành lang sau đó biến mất

Hắn tức giận rời khỏi hành lang

Trăng bên ngoài sáng hệt chiếc gương, không khí hôm nay cũng không tồi, hắn đang định giải toả áp lực sau 1 ngày bận rộn với công việc

Vậy mà lại mất hứng

Bạch Dạ Phi Ưng hắn ghét nhất người khác chạm vào môi, chỉ là công cụ để giúp hắn hạ hoả, lại không biết an phận

Đúng là tự tìm chết

Lạc Y Y hoảng sợ quên cả việc bản thân đang khát nước, chạy liền 1 mạch về phòng

Cô trèo lên giường đắp chăn lại

Hắn ta đúng là tên khốn mà, hoan lạc đến mức độ không về phòng mà làm ở nơi dễ thấy như vậy

Nếu sau này hắn cũng ép cô phải ở trước mặt nhiều người mà làm loại chuyện đó thì cô phải làm sao đây?

Không! cô không muốn đâu

Nằm cuộn tròn trên chiếc giường êm ái, cô thở dài nghĩ đến mẹ mình

Không biết mẹ như thế nào rồi

Lúc nãy sau khi hắn rời khỏi, quản gia Lý có đến gặp cô, ông ấy nói rằng mẹ cô đã được đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố, nơi có trình độ chuyên môn và điều kiện tốt nhất để dưỡng bệnh

Lạc Y Y cô không phải kẻ ngốc, cô đương nhiên biết hắn làm vậy oà đang uy hiếp cô, đừng dại dột tìm cách chống đối với hắn

Nhưng như vậy cũng tốt, tình trạng của mẹ cô rất tốt, đã đi lại được, có điều... cô phải ở nơi này không thể lúc nào cũng bên cạnh, mẹ cần người chăm sóc

Sáng mai cô sẽ đến để thăm mẹ

Đã lâu lắm rồi mới được ngủ trên cái giường mềm như bông, phút chốc cô đã chìm vào giấc ngủ mà chẳng hề hay biết có 1 đôi mắt đang nhìn