Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 25: Cô có bệnh



Về đến biệt thự, xe dừng ở trước đài phun nước. Hệt như ngày hôm qua khi cô vừa mới đến

Nhưng tâm trạng cô bây giờ rối bời, chẳng thể như hôm qua được nữa, hứng thú nhìn ngắm phong cảnh xung quanh như 1 con chim lần đầu bay khỏi tổ đến 1 phương trời rộng lớn

Giờ phút này, nơi đây thật ngộp ngạc, nó làm cô muốn ngạt thở

Tài xế dừng xe rồi nhanh chóng bước ra mở cửa

Y Y bước ra rồi tiến vào sãnh chính

Nơi này có cả vài chục người giúp việc, thái độ thờ ơ

Trong mắt họ, cô cứ như không khí vậy

Chẳng hề tồn tại

Y Y cười lạnh, thầm nghĩ tròn lòng

Như thế này rất tốt, ít ra cô cũng sẽ không thấy được cách họ chỉ chỉ trỏ trỏ rồi bàn luận về cô bằng giọng điệu châm biếm

Dù ở sau lưng chắc chắn sẽ không ít những trò nói xấu

Lạc Y Y cúi đầu nhìn chăm chăm vào đôi giày vản thân đang mang

Nặng nề bước từng bước lên lầu

Sáng hôm nay, Lam Hoa đã nói với cô rằng

Thang máy chuyên dụng chỉ có hắn mới được quyền sử dụng

Đồng nghĩa với việc sau này khi trở về, hoặc bất cứ khi nào hắn cần. Cô phải lập tức chạy lên tầng 5

Chẳng hạn như bây giờ

Cô gái đáng thương lê thân thể vẫn còn chưa bình phục nặng nề bước lên từng nấc thang

Thảm đỏ được trải thẳng không có lấy 1 nếp nhăn, trên tường còn treo ảnh nghệ thuật và hoa lưu ly

Nhìn như 1 bức tranh mà lúc nhỏ mẹ thường hay kể trong những câu chuyện cổ tích

Y Y thuở bé rất thích những toà lâu đài lộng lẫy, vì mỗi câu chuyện cô nghe

Trong lâu đài công chúa vac hoàng tử chắc chắn sẽ được gặp nhau và yêu thương chung sống đến bạc đầu

Nhưng hiện tại, nơi cô đặt chân đến

Giống với nguyên tác 100% thì chẳng có hoàng tử, chỉ có ác ma đáng sợ

Mà cô... cũng không phải công chúa, chỉ là công cụ cho ác ma phát tiết

Đi đến tầng 3, bụng dưới bắt đầu âm ỉ đau, mồ hôi cũng chảy ròng ròng

Y Y phải tựa người vào tay vịn cầu thang mới có thể tiếp tục bước từng bước

Tầng 4, chân cô chẳng còn nghe theo sự kiểm soát chẳng thể nhất nỗi được nó lên. Chứng hạ đường huyết bắt đầu tái phát, làm cô nhanh chóng hoa mắt chóng mặt

Các đốt ngón tay bấu chặt lên tay vịn cố gắng ổn định hơi thở

Lúc này ở phía trên có tiếng bước chân, nhưng cô không thể nghe được

Cho đến khi 1 bàn tay ôm lấy eo cô, Y Y mới phát hiện có người

Cô cố gắng xem thử đối phương là ai, khi nhìn rõ cũng không biết được cảm xúc trong lòng mình bấy giờ là như thế nào

Lam Hoa nhìn cô từ khi Y Y bước vào sãnh, cô ấy vẫn đứng trên lầu nhìn xuống

Vốn chẳng muốn giúp đỡ

Con đường này do cô ta tự chọn, bị người khác ngó lơ hay thậm chí là xem thường cũng là tự mình gánh chịu thôi

Lam Hoa suy nghĩ trong đầu

Nhưng khi nhìn thấy cô gắng gượng leo đến tầng 4, cơ thể nhỏ bé đó sắp không trụ vững

Cô ấy không thể nhịn được liền bước xuống đỡ lấy cô

Đây là, nếu không làm như thế lỡ đâu cô ta ngã xuống chấn thương hay gì gì đó... Nhị thiếu sẽ trừng phạt cô

Lam Hoa cố tìm cho bản thân lý do

Dìu Y Y lên đến tầng 5, đến trước cửa căn phòng hôm qua cô ấy buông tay

Gương mặt không biểu cảm

Bạch Nhị thiếu đang ở bên trong, đợi tiểu thư từ nãy đến giờ

Lạc Y Y nghe thấy hắn đang ở bên trong, tim liền lỡ mất 1 nhịp

Cố gắng hít thở lấy lại bình tĩnh, hướng Lam Hoa gật đầu

Cảm ơn cô... vì đã đỡ tôi

Cô ấy không nói gì, im lặng rời đi

Lạc Y Y nhìn cánh cửa thật lâu, ngập ngừng không muốn mở

Còn muốn đứng đến khi nào!!!

Phía bên trong truyền đến âm thanh thiếu kiên nhẫn doạ cô phát khiếp

Là âm thanh của ma quỷ

Y Y đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bên trong đèn mở rất sáng

Bạch Dạ Phi Ưng bắt chéo chân ngồi trên giường, gương mặt đầy giận dữ

Cô lấy hết can đảm đi đến điều chỉnh hô hấp thêm lần nữa

Nhị thiếu.. á

Hắn kéo cô ngồi xuống đùi mình, 1 tay đỡ lấy cái eo, 1 tay để lên đùi cô vuốt ve

Nhìn cái quần bò Y Y đang mặc, hắn nhíu mày tỏ ý không hài lòng

Từ nay về sau không được mặc cái thứ cản trở này nữa