Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 31: Phát điên



Y Y nằm trên giường, nước mắt lăn dài thấm ướt 1 khoảng

Mũi nghẹt không thở được chỉ có thể giống như 1 con chó mở miệng hít từng ngụm không khí. Lại vô tình làm đau cái cổ nhỏ

Nơi đó không những âm ĩ mà mỗi lần động mạnh đều có chất dịch màu trắng đục chảy ra, Y Y hoảng sợ co rúm người càng kịch liệt hơn

Trong lòng có thứ gì đó rất khó chịu, cứ dồn đến ứ đọng ở nơi cuống họng

Không nuốt xuống được cũng không thể tống ra ngoài, chỉ có thể khóc, yên lặng mà khóc

Cô đứng dậy, đôi chân thon không ngừng run lẩy bẩy dường như nó đang cố nói với cô rằng nó không thể chịu được đâu. Cô cứ cố bước đi như thế nó sẽ chẳng thể chống chọi được

Chỉ còn cách men theo bức tường được chạm trổ tinh tế mà đi vào phòng tắm

Chẳng màn mở van nước nóng, cô cứ như thế trơ lì xối nước lạnh vào người

Ban đêm nhiệt độ thấp, nước lạnh như băng từ vòi hoa sen bằng bạc cứ như mưa trút xuống thân thể bé nhỏ yếu ớt

Cũng chẳng lạnh bằng lòng cô lúc này

Quấn khăn tắm đi ra ngoài, Lam Hoa đứng cạnh giường cầm trên tay 1 cái khay bằng gỗ. Trên đó có 1 ly nước và 1 viên thuốc

Cô ấy giọng nói vẫn lạnh nhạt

Nhị thiếu nói mỗi đêm sau khi hầu hạ xong, tiểu thư hãy tự động uống thuốc này vào. Cô không xứng mang con của Bạch gia

Y Y ánh mắt đã không còn tia hi vọng đối với cuộc sống, cô nghe lời đem viên thuốc nuốt xuống uống 1 hơi sạch ly nước rồi leo lên giường nằm xuống

Tôi muốn ngủ

Lam Hoa thấy cô phối hợp, cô cũng sẽ dễ ăn nói hơn với thiếu gia

Không nói nhiều cúi đầu đi ra ngoài

Tiếng cửa vừa đóng, Lạc Y Y liền mở mắt

Cô lạnh nhạt ngồi dậy đi đến bên cửa sổ lớn, rèm cửa màu tím nhạt được kéo ra

Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi lên gương mặt trắng bệch

Cô nhìn lên bầu trời đẹp đẽ đầy sao kia thờ ơ tự hỏi

Nếu mình không còn nữa có phải cũng lẽ được bay lên trời làm 1 ngôi sao hay không? Thân thể không sạch sẽ này... xứng đáng được lên trời hay không?

Nước mắt lại lần nữa xuất hiện trong hốc mắt đang sưng húp kia

Cô thể cô run rẩy men theo cánh cửa trượt dài xuống, cuối cùng ngồi trên nền đất lạnh giá

Y Y ôm lấy cơ thể. Cô muốn khóc thét thật to nhưng lại sợ sẽ có người nghe thấy

Mỗi lần cảm xúc dâng trào, không cầm được mà nấc thành tiếng cô sẽ nắm tay thành đấm rồi cắn lấy

Tôi không phải đồ chơi, tại sao lại đối xử tàn nhẫn như vậy. Nhất thiết phải làm thế này thì trong lòng ác ma như anh mới thoả mãn hay sao?

Cô thật sự muốn bay đến trước mặt hắn mà hỏi, nếu được chọn 1 điều ước. Cô sẽ không màn mà chọn lấy 1 con dao đâm vào tim hắn vài nhát rồi moi ra xem thử trái tim và máu thịt hắn rốt cuộc được cấu tạo bằng gì. Tại sao lại độc ác máu lạnh như thế

Nhưng suy nghĩ tiêu cực cứ luẫn quẫn trong đầu cô

Cứ thế, Y Y gục ngủ trên đất lúc nào không hay

Bình minh ló dạng báo hiệu ngày mới lại bắt đầu

Khác với ánh trăng yếu ớt, ánh mặt trời ấm nóng chiếu rọi vào mọi ngóc ngách

Mắt cảm nhận được ánh sáng không thích ứng kịp liền nhíu mày

Y Y mở mắt liền cảm thấy nó vẫn còn sưng, hôm qua cô khóc rất nhiều nên cũng chẳng lạ gì

Cô cũng chẳng thèm đi xuống chuẩn bị mọi thứ tươm tất như thường ngày

Cứ ngồi ở đó đợi đến khi thấy hắn ở dưới sãnh bước lên xe, mới chậm rãi thay 1 bộ đồ thoải mái

Cho báo trắng ăn xong, cơm cô cũng chả thèm đả động. Quan sát nó mãi đến khi báo ta có chút sợ phải đến nơi khác lánh mặt Y Y mới đi vào nhà

Cô đi khắp nơi, cứ như phát điên vậy

Dù nghe những lời bàn tán không hay về mình, cô cũng chẳng để trong lòng nữa

Cuộc sống đã đủ chán nản rồi, cô không muốn phải kết thân hay giải thích bất cứ điều gì nữa

Thật sự nhớ Lăng Vô Song và mọi người

Nếu bây giờ vẫn còn ở nhà phụ, cô chắc chắn đang đứng dưới ánh nắng ấm áp phơi những tấm chăn thơm mùi xà phòng