Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 34: Ác mộng



Cô cảm giác mình đang rơi xuống địa ngục, Y Y với tay cố gắng cầu cứu nhưng chẳng ích lợi gì

Rơi xuống nơi tối tăm tận cùng, ác ma liền xuất hiện

Điều làm cô sợ hãi hơn, tên ác ma đó lại chính là kẻ khiến cô sống dở chết dở

Bạch Dạ Phi Ưng

Hắn hệt như quỷ địa ngục, tiếng cười âm trầm khủng bố đó khiến cô rơi vào vực thảm

Mau đến đây, đồ chơi của ta

Không! Tôi không phải đồ chơi, buông ra!!!

Cô vùng vẫy điên cuồng, miệng không ngừng gào thét nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào

Hắn thấy vậy, tâm trạng ngày càng vui. Tiếng cười càng lớn hơn, những người xung quanh cũng cùng hắn chỉ trỏ vào cô rồi thoả mãn cười cợt

Mau đến phục vụ ta

Nói xong hắn liền ra lệnh cho đám quỷ nam to lớn xông đến bắt lấy cô, bọn chúng ở trên người cô xé sạch quần áo

Dù cô có kháng cự, vẫn không thể nào làm được gì

Y Y đáng thương cầu xin, nhưng cô căn bản không thể phát ra bất cứ âm thanh gì

ĐỪNG MÀ!!!

Giây phút cô nghe thấy giọng nói của mình, cũng là lúc cô giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng khủng khiếp đó

Lạc Y Y nằm trên giường, cơ thể vẫn còn sợ hãi

Cô nhìn lên trần nhà, khuôn ngực phập phồng, hơi thở cũng gấp gáp hơn bao giờ hết. Nước mắt chảy như mưa

Đến khi định thần, cô liền lấy chăn trùm kín cơ thể đầy mồ hôi lạnh

Cả người co rúm lại

Cô chịu dày vò còn chưa đủ hay sao

Tại sao lại cho cô mơ thấy giấc mơ đáng sợ như vậy chứ?

Nhưng nếu giấc mơ sau này trở thành hiện thực...

Lỡ như hắn ép cô phải phục vụ những người khác, như đối tác của hắn

Thì cô phải làm sao?

Cô kháng cự thế nào đây?

Y Y bất an cho ngón tay cái vào miệng cắn cắn, đôi mắt sưng to không ngừng khóc. Tâm trí cô tràn ngập cảm giác sợ hãi

Trong lòng cô đầy mâu thuẫn

Hắn là người không thích san sẻ với bất cứ ai, chắn là sẽ không để cô...

Nhưng tên ác ma xem người khác là công cụ mua vui như hắn có gì mà không dám làm chứ?

Nếu như giấc mơ trở thành sự thật...

Mẹ biết được chuyện cô đang làm, mẹ sẽ không chịu được mất

Sức khoẻ của mẹ vừa mới khởi sắc

Cộc cộc...

Tiếng gõ cửa bên ngoài mau chóng kéo cô ra khỏi suy nghĩ của chính mình

Lam Hoa bước vào, đem theo bữa sáng và 1 lọ thuốc

Tiểu thư, cô mau ăn sáng đi

Y Y vẫn cuộn tròn trong chăn không để lộ cơ thể

Lam Hoa bước đến đầu giường đặt tô mì nghi ngút khói lên

Định bước ra ngoài, nhưng chẳng hiểu sao cô ấy lại thở dài, nhìn cô đang run rẩy trong chăn

Cô hà tất phải tự làm khổ bản thân

...

Y Y không lên tiếng, ôm lấy cái gối như muốn bảo vệ chính mình khỏi tổn thương

Lam Hoa lần nữa tiến đến đầu giường, lấy 1 viên thuốc ra khỏi lọ, nước cũng rót vào ly. Miệng lại không ngừng nói

**Đã đến nơi này, thì cô cũng nên chấp nhận công việc của bản thân

... Không phải tôi muốn đến**

Cô ngập ngừng trả lời, giọng nói đầy chua xót

Người đến nơi này, ngoài tự nguyện ra thì chỉ còn 1 lý do

Cô ấy ngồi lên giường kéo lấy Y Y từ trong chăn ra, đợi cô ổn định lại nói thêm

Là bị thiếu gia nắm được điểm yếu

Y Y bị kéo ra, vết đỏ như hoa anh đào khắp cơ thể liền rất nhanh không còn được che đậy. Cô cũng chẳng còn sức lực hay tâm trạng để xấu hổ nữa

Muốn nhìn thì nhìn, trêu chọc thì cứ việc

Lam Hoa đưa cho cô ly nước và viên thuốc. Y Y hiểu nó là thuốc gì, cho vào miệng nuốt xuống

Cô ấy nhẹ nhàng dìu cô vào phòng tắm, để cô ngồi lên thành bồn, còn bản thân chuyên nghiệp xả nước vào bồn

Sau đó liền đỡ Y Y vào ngâm, để nước nóng làm cô tỉnh táo và thoải mái

Cô biết không, khi có người nào đó không chịu nghe lời... thiếu gia sẽ tra tấn đến khi họ cầu xin. Nếu đối phương cứng đầu...

Cô cho dầu gội ra tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc dính đầy mồ hôi sau 1 đêm hoan ái vị tiểu thư trước mặt, thấy cô cắn răng bất an mới nói thêm

Sẽ ra tay từ điểm yếu mà ngài ấy thu thập được