Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 100: Chỉ thấy bất lực



“Nam Lãnh.” Là giọng của Hoàng Mỹ Nhân, không biết cô ta cùng Tóc Nâu trở lại lúc nào.

Cả hai dừng lại nhìn cô ta đang lo lắng đến mức không nói thành lời. “Chuyện gì?” Nam Lãnh lạnh lùng lên tiếng, sau đó bị Hàm Hi Họa cào lòng bàn tay ra hiệu. Anh thở hắt một hơi liếc cô nhóc, hay lắm, không những không ghen tuông còn vô cùng ung dung bảo anh nhẹ nhàng với người đàn bà luôn lăm le chiếm chồng mình. Anh vòng tay ra sau vỗ mông cô một cái cảnh cáo.

“Không nói sao?” Trở lại lạnh nhạt nhìn cô ta.

Hoàng Mỹ Nhân cắn cắn môi lại tiến lên một bước, hai mắt cô ta đỏ hoe: “Em… anh cho em đi cùng anh được không?”

Nam Lãnh nhăn mặt, khi anh định dứt khoát đuổi người thì cô nhóc bên cạnh đã nói trước. “Được, nhưng cô bớt gây ra mấy chuyện ấu trĩ đi.”

Nam Lãnh bất lực lần nữa vỗ mông cô, anh gằng giọng bên tai cô. “Em giỏi lắm.”

Hàm Hi Hàm ngẩng mặt, bày ra cái ánh mắt ngây thơ vô số tội cho anh xem. Nam Lãnh rốt cuộc đầu hàng, mặc kệ Hoàng Mỹ Nhân cũng không nói tiếng nào mà bước đi. Như vậy nghĩa là anh đã ngầm đồng ý, Hoàng Mỹ Nhân nuốt nước miếng vui sướng chạy phía sau hai người bọn họ. Tuy rất chướng mắt Hàm Hi Họa nhưng trong hoàn cảnh này cô ta sẽ gạc đi sự ghen tị trong lòng qua một bên, sống đã rồi tính tiếp.

“Không biết.” Tên thuyền trưởng này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, là người ngoại quốc, thân thể ông ta cao to, có một bộ râu quai nón đen thui dài ngoằn. Nói chung nhìn qua vẻ ngoài, ông ta trông như một tay cướp biển đương nhiên ông ta không phải, ông ta còn đáng ghét hơn cả cướp biển.

Nam Lãnh đã thương lượng từ nãy giờ nhưng ông ta vẫn mặt không cảm xúc không tiết lộ chút thông tin nào.

“Không lẽ đến mạng mình ông cũng không cần.” Hàm Hi Họa nhíu mày xen vào, cô có hơi sợ ông ta vì vẻ ngoài thật sự rất hung dữ. Cảm giác như chỉ một cánh tay của ông ta cũng có thể bẻ gọn cổ cô chết ngay tức thì.

Ông ta còn chẳng thèm nhìn ba người bọn họ. “Mạng của tôi là của ông chủ.” Đến cả giọng của ông ta cũng hầm hố như cái vẻ ngoài mang thần thái của “bọn cướp biển”.

“Ông chủ” mà hắn nhắc đến chắc chắn là “kẻ ẩn danh” kia. Nam Lãnh đưa mắt ra hiệu cho Hàm Hi Họa, ý bảo không cần ép ông ta nữa. Con người đến cả mạng của mình cũng chẳng quan tâm thì còn gì có thể uy hiểm được ông ta đây.

Nếu đã vậy thì sống chết của ông ta cũng không can hệ gì đến bọn họ, Nam Lãnh coi như ông ta là người vô hình đi loanh quanh khoang điều khiển xem xét. Anh vừa mới nhớ ra bọn họ đã bỏ sót một nơi, đó là khoang điều khiển. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, là nơi mà thuyền trưởng biết.

Thỉnh thoảng Nam Lãnh sẽ liếc sang thuyền trưởng xem hắn có biểu lộ ra điều gì không như lo lắng chẳng hạn nhưng không có gì cả. Tố chất tâm lý tốt đấy. Anh tán thưởng trong thầm lặng.

Tạm thời đã nghĩ ra được một manh mối quan trọng, Nam Lãnh tận dụng thời gian ra sức lục tìm. Khoang điều khiển không lớn mà ba người bọn họ gần như lục tung mọi nơi rồi vẫn không có.

Người đàn ông đã có chút tức giận nhưng anh không biểu hiện ra ngoài ngoại trừ hàng chân mày luôn cau có.

Sau hai tiếng, bọn họ rút quân khỏi khoang điều khiển. Ba người đều không chú ý đến nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt của thuyền trưởng. “Cũng nhanh đấy.” Ông ta lầm bầm rồi tiếp tục công việc điều khiển tàu. Mà phần lớn đều là bật sang chế độ tự động lái.

Trên đường trở về phòng khách thì vài người chạy nhanh tới kêu cả ba.

“Chuyện gì?” Nam Lãnh nhìn Ngô Á Chi trầm giọng hỏi.

Vì chạy nhanh mà cô ta thờ dồn dập, hít vài hơi mới thấy ổn. “Cửa sổ dưới nhà kho bị mưa gió đập toát rồi.”

Cả bọn lập tức chạy thẳng đến nhà kho đặt dưới tầng hầm của con tàu.

Thẩm Thiếu Hàng đang cùng vài người ra sức lắp lại cánh cửa không còn nguyên vặn nhưng sức gió giật quá mạnh lại thêm sóng liên tục đập vào, nước mưa liên tục làm khuất tầm nhìn của bọn họ, thật sự là khó mà mở mắt làm việc được.

Nam Lãnh không kịp sắn tay áo mà lao vào cùng mấy người bọn họ cố gắng gắn cánh cửa lên.

Hàm Hi Họa cùng Ngô Á Chi đi tìm xung quanh xem thử có cửa dự phòng không, cái cửa kia dù gắn lên được cũng bị nước tràn vào.

“Lãnh, có vài khúc gỗ cứng cáp.” Hàm Hi Họa hô lên, cô nhìn qua bọn họ đã gắn cửa sổ lên được nhưng vì khóa đã hỏng, không có gì có thể chặn lại phải dùng tay đè ép.

Nam Lãnh như nhớ gì đó anh nói lớn: “Họa Họa, em với Ngô Á Chi chạy đến khoang điều khiển, ngay dưới ghế lái thuyền trưởng có đinh với búa.”

Hàm Hi Họa sáng mắt, cô nhìn anh nhếch miệng rồi chạy đi. Ngô Á Chi cũng nhanh nhẹn theo đuôi cô.

Thuyền trưởng đang ung dung vừa nhìn bảng điều khiển vừa ăn socola, đúng là thoải mái đấy. Hàm Hi Họa mặc kệ ông ta không nói không rằng tới thẳng chỗ ông ta rồi khom người lục tìm phía dưới.

“Này… này… cô làm gì đó?” Thuyền trưởng hết hồn trước hành động kỳ dị của cô, sau đó sực tỉnh ra nhưng đã muộn. Hai cô gái chỉ một giây đã tông ra khỏi khoang điều khiển.

Ông ta hầm hự định xem bọn họ chống chế những vấn đề xấu như thế nào, nhưng nhớ đến lời của ông chủ đã cảnh cáo: “Anh không được phép mềm lòng mà giúp bọn chúng.” Thế là ông ta mím môi trở lại ngồi xuống ghế lái.

Nhờ cô búa, đinh và mấy thanh gỗ cứng mà bọn họ đã ngăn chặn được mấy cánh cửa yếu ớt bị sóng gió giật.

Ai cũng ướt như chuộc lột, mặt mày tái nhợt vì lạnh cũng vì mất sức. Hứa Ngạn Thâm dứt khoát cởi phanh chiếc áo nhơ nhớp trên người ra, anh ta để trần thân trên cứ thế ngồi xuống sàn dựa lưng nghỉ ngơi, ánh mắt mệt mỏi chạm phải hình ảnh tươi đẹp đối diện.

Hàm Hi Họa cởi áo giúp Nam Lãnh. “Nhiễm nước trong hoàn cảnh này rất nguy hiểm.” Cô chăm chú gở bỏ từng cúc áo, hai mày nhăn lại vì lo lắng.

Nam Lãnh luôn nhìn cô, anh cười khẽ vuốt ve khuôn mặt vợ yêu. “Thể lực anh thế nào em còn không rõ? Chút nước này không đáng ngại.”

Hàm Hi Họa bĩu môi lườm anh, cuối cùng cũng cởi hết cúc áo. Nam Lãnh thẳng người đưa áo sơ mi đã ước nhẹp cho cô. “Mệt không?”

Cô lắc đầu. “Chỉ thấy bất lực.”

Muốn ôm cô nhưng cơ thể anh dính nước nên kiềm lại. Anh hiểu những gì cô nói. Trong tình trạng hiện nay, bọn họ không thể làm gì khác ngoài quanh quẩn cái con tàu này để tìm và tìm.

Hừa Ngạn Thâm thu lại tầm mắt, tự nhiên thấy bực bội ghê gớm, anh ta đứng dậy tay khoác áo sơ mi rời đi.

Mọi người đều mệt mỏi và lạnh, Hàn Dĩ Ngôn cũng đứng lên, anh nói: “Đều về phòng hết đi.” Ánh mắt chỉ thoáng qua hai người nào đó còn đang anh anh em em rồi theo sau Hứa Ngạn Thâm.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!