Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 20: "Không giả. LÀ EM NHẦM."



Đợi một lúc vẫn không nghe được anh ư hử gì, cô căng thẳng muốn chết rồi. Rốt cuộc anh có hiểu lời cô nói không. Cô chắc chắn mình không dùng ý ẩn dụ hay ám chỉ gì mà trực tiếp thổ lộ vậy rồi. Anh còn không hiểu chắc cô tức chết mất.

Cuối cùng Nam Lãnh cũng tiếp thu toàn bộ những gì cô nói, anh không ngờ cô… cô thích mình. Thật quá bất ngờ cũng quá khó tin. Nhưng đều là sự thật. Niềm vui mừng bất chợt hiện rõ trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông. Có lẽ đây là vẻ mặt mà chỉ có khi bên Hàm Hi Họa anh mới không che giấu được mà lộ ra một cách trần trụi.

Anh xoay người lại, cúi đầu nhìn chằm chằm người con gái xinh đẹp trước mắt. Anh nhếch miệng thả giọng trầm trầm. "Ai nói với em là giả. Hửm?" Anh kề sát vào tai cô, làn môi nóng rực ma sát vành tai làm cho nó dần ửng đỏ.

Đến lúc này Hàm Hi Họa đã hoàn toàn chắc chắn Nam Lãnh đã nảy sinh tình cảm với cô rồi, dù không biết từ lúc nào nhưng chưa có khoảnh khắc nào cô hạnh phúc như hiện tại. Cô mỉm cười ngước mặt lên, dùng đôi mắt chân thành mà nhìn anh. Cô khẽ giọng ngọt ngào. "Không giả. Là em nhầm."

Tay cô nâng lên đặt tại vị trí trái tim của anh. Cô cảm nhận một chút rồi áp tai vào nơi đó. "Tim anh đập rất nhanh." Cô chưa bao giờ biết Nam Lãnh cao lãnh, lạnh lùng cũng có lúc trái tim đập rộn như lúc này.

Tiếng cười phát ra từ lồng ngực người đàn ông. Nam Lãnh ừ, anh nâng cằm của cô lên bắt cô phải nhìn kỹ chính mình. "Em là vợ của Nam Lãnh tôi. Điều này là thật."

Anh lại nói tiếp. "Tôi là chồng của Hàm Hi Họa em, điều này cũng là thật." Dứt lời anh hạ đầu hôn nhẹ lên khóe miệng của cô. "Đã rõ chưa?"

Hàm Hi Họa mím môi gật đầu. Cô thật sự không chống đỡ được với nhan sắc và cả ánh mắt có thể thiêu đốt cô bất cứ lúc nào kia. Đúng là kiếp trước đầu óc bị úng nước rồi mới ly hôn với anh.

Đang ngơ ngẩn suy nghĩ lung tung thì môi đã bị ai đó ngậm chặt.

"Tôi đã khao khát nghe những lời này rất lâu rồi." Anh khàn giọng bên môi cô, sau đó siết chặt vòng eo nhỏ bé của cô vào người mình, trao cho cô nụ hôn sâu.

Đến khi Hàm Hi Họa ý thức được một chút chuyện gì đang xảy ra thì cô đã được anh đặt trên bàn làm việc. Anh vẫn không ngừng hôn cô triền miền và say đắm.

Đầu lưỡi bị anh hành hạ đến đau rát nhưng Hàm Hi Họa không muốn đẩy anh ra. Nụ hôn này cô đã chờ hai kiếp mới thực hiện được, dù anh có cắn nát môi cô, cô cũng không chút oán trách.

Hai chân cô dạng rộng vì để anh chen vào giữa, anh hôn cô ban đầu rất mạnh bạo sau đó chỉ còn sự dịu dàng và ngọt ngào khiến cô đắm chìm.

Cô chưa từng nghĩ anh hôn điêu luyện đến vậy, nhưng đầu óc bỗng liên tưởng đến việc anh cũng từng hôn bao nhiêu người phụ nữ khác cô lại khó chịu ghê gớm. Rốt cuộc Nam Lãnh cũng tha cho cánh môi đã sưng đỏ của cô. Anh liếm dòng nước óng ánh đọng dưới cằm của cô. Miệng anh cong cong, dục vọng trong đôi mắt vẫn còn đó.

"Sao anh hôn tốt vậy?" Hàm Hi Họa bĩu môi đẩy ngực anh ra nhưng không có tác dụng. "Có phải đã hôn rất nhiều người không?" Rõ ràng chẳng phải nụ hôn đầu của hai người nhưng nụ hôn vừa rồi mới là nụ hôn đáng giá và chân thật nhất. Bởi vì khi cô và anh hôn nhau không còn khúc mắc nào nữa. Là thuần túy hai giữa hai trái tim giành trọn cho đối phương.

Tâm trạng của Nam Lãnh hiện tại so với lúc sáng hoàn toàn thay đổi 360 độ. Anh khẽ cười, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ đầu mày đang nhíu lại của cô. Anh nói. "Chưa từng hôn phụ nữ, cũng chưa từng để họ hôn. Em là người đầu tiên…" Nam Lãnh lại mút nhẹ môi dưới của cô. "Cũng là người duy nhất."

Hàm Hi Họa nghe anh giải thích như vậy cô cực kỳ thỏa mãn và vui sướng nhưng vẫn chưa buông tha cho anh. "Vậy những người phụ nữ…"

Anh chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn sâu tiếp theo. Hàm Hi Họa rên nhẹ. Trong căn phòng chỉ còn tiếng hôn mút sống động của đôi vợ chồng vừa xác định tình cảm.

Đến khi thấy cô hít thở không thông anh mới rời khỏi bờ môi ướt át ấy.

Ôm cô đặt trên đùi mình, Nam Lãnh mới trả lời thắc mắc khi nãy của cô. "Anh chỉ giải quyết nhu cầu thôi."

Lại mút cần cổ trắng nỏn của cô một chút. "Về sau sẽ không như vậy nữa." Anh dừng lại, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta không rời mắt nỗi của Hàm Hi Họa. Anh cười có chút gian xảo. "Sau này có em rồi."

Thành công khiến cô gái nào đó xấu hổ, anh thỏa mãn vẫn đặt cô ngồi trên đùi mình.

Vì còn công việc phải giải quyết nên anh không thể tiếp tục cùng cô trò chuyện. "Ngồi với anh một lát nữa rồi bảo tài xế đưa em về."

Hàm Hi Họa lắc đầu, cô ngọ nguậy trên đùi khiến Nam Lãnh hít sâu một tiếng. "Em định đến ký túc xá."

Giữ chặt eo cô lại Nam Lãnh ừ. "Khi nào về anh tới đón em."

Cô ngoan ngoãn dạ rồi ngồi trong lòng anh nghịch điện thoại.

"Em ra sô pha nhé. Em ngồi trên người anh không ổn lắm."

Nam Lãnh lắc đầu kéo sát người cô vào mình. "Anh muốn vậy." Lại cắn nhẹ tai cô một cái khiến Hàm Hi Họa run nhẹ.