Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 22: "Em là của anh rồi."



Đồng hồ điểm mười hai giờ trưa mà người đàn ông vẫn không thấy mệt mỏi tiếp tục lật người cô gái để cô ngồi trên người mình.

"Đau." Hàm Hi Họa xấu hổ đỏ bừng mặt bám chặt cổ anh, cô vùi cả khuôn mặt toàn mồ hôi vào vai anh. Bị anh nâng eo rồi từ từ đặt cô xuống cho đến khi dương v*t sít chặt với cô. Cô đau đớn cắn chặt bờ vai anh.

Nam Lãnh hôn vai nhỏ của cô rồi ôm cô nhấp nhô trên chiếc sô pha.

Biết tư thế này sẽ đau nên mỗi lần động anh đều nâng khuôn mặt tinh xảo của cô lên rồi say mê ngậm chặt lấy môi cô.

Cả hai miệng đều được anh bịt kín, ngực còn được anh xoa bóp không ngừng khiến Hàm Hi Họa thật sự lên đỉnh.

Tiếng hét của cô cùng với âm thanh gầm lên của người đàn ông, chất sền sệt từ người anh phun ra một lúc mới ngừng.

Hàm Hi Họa thở dồn dập ngả vào lòng anh nhắm nghiền mắt.

Còn người đàn ông chỉ tiếc thương cô gái nhỏ, nâng mông cô lên rồi từ từ rút dương v*t ra khỏi người cô. Anh vuốt ve tấm lưng trần trụi, mềm mại rồi ôm cô chặt vào mình.

"Em là của anh rồi." Ở bên tai cô, anh khàn giọng nỉ non.

Rốt cuộc trải qua hai kiếp người, xảy ra vô số chuyện bi kịch cuộc đời Hàm Hi Họa đã được bên người đàn ông cô yêu. Cô đã mãn nguyện khi trao chính mình cho anh. Kiếp này vậy là đủ rồi, giờ đây cô đang trần truồng được người ấy tắm rửa cho mình. Cô mỉm cười hạnh phúc hôn nhẹ cằm của anh. "Em rất vui." Cô nói. Vì một lần nữa gặp lại anh. Được anh yêu và trân trọng.

Nam Lãnh cũng nhếch miệng cười, từ trong đôi mắt long lanh đó anh thấy rõ được sự chân thành và tình yêu mà cô dành cho mình. Đúng vậy đó là tình yêu của người phụ nữ dành cho người đàn ông của mình.

Anh nâng khuôn mặt xinh đẹp lên rồi lần nữa ngậm lấy cánh môi anh khao khát từng giờ từng phút được chiếm lấy.

Điện thoại bên ngoài kêu lên mới khiến Nam Lãnh dừng lại dục vọng của bản thân.

Anh bóp nhẹ ngực cô một cái rồi dặn dò. "Em tắm xong anh dẫn đi ăn trưa."

Hàm Hi Họa vẫn còn thở nặng nề, cô gật đầu dạ với anh rồi tự mình tắm cho xong.

Từng vết hồng đỏ trên người chứng minh cho trận kích tình vừa rồi. Cô xấu hổ ôm mặt mình nhưng vẫn là hạnh phúc vô cùng.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng anh nóng vội và mạnh mẽ như vậy, anh không hề kìm chế bản thân mà phô bày ra toàn bộ dục vọng với cô. Cô vui vì điều đó. Vui vì anh vì cô mà mất khống chế dù là trên giường đi chăng nữa.

Ít ra thân thể này đã khiến anh thần hồn điên đảo, muốn ngừng mà không được.

Mặc lại chiếc váy câu dẫu màu hồng kia. May mắn Nam Lãnh không có thói quen quen xấu xé rách y phục của phụ nữ. Nhờ vậy mà bộ đầm ngoại trừ hơi có dấu vết nhăn một chút thì đều ổn.

Chỉ có quần lót là không dùng được. Dùng thế nào khi nó đã ướt đẫm chứ.

Xoắn xuýt một hồi lúc đi ra thấy Nam Lãnh cũng vừa bước vào. Trên tay anh còn cầm theo túi giấy.

"Mặc đồ lót vào." Anh còn thẳng thừng vạch trần cô nữa. Hàm Hi Họa cáu eo anh một cái rồi giật lấy túi giấy chạy vào phòng vệ sinh.

Nam Lãnh sờ mũi mình, tự nhiên nhớ tới hình ảnh kiều diễm, nóng bỏng khi cô rên rỉ dưới thân mình.

Anh nhắm mắt rồi xoay người ra ngoài, nếu còn đứng đây thêm anh sợ mình sẽ phá cửa phòng tắm mà muốn cô một lần nữa.

Lúc Hàm Hi Họa từ phòng ngủ đi ra thì thấy người ông vừa khi nãy còn ra sức triền miên cùng mình giờ đây lại đứng xoay lưng về phía cô, một tay đút vào túi quần, tay còn lại kẹp một điếu thiếu hút dở.

Cô cũng không ngạc nhiên khi thấy anh hút, đi nhẹ từng bước rồi vòng tay ôm anh từ phía sau. "Đi ăn thôi anh."

Bàn tay anh vội rút ra khỏi túi quần rồi bao bọc lấy tay cô. Anh hút thêm một hơi thuốc, sau đó xoay người lại đỡ lấy khuôn mặt cô hôn môi.

Khói thuốc từ trong miệng anh truyền qua khiến Hàm Hi Họa suýt sặc.

Cô tức giận đập vào ngực anh hai cái." Khó ngửi chết được" Cô lại ho thêm vài cái mới ngừng.

Nam Lãnh cười cười dập điếu thuốc rồi ôm eo cô rời khỏi phòng.

Anh không để tâm đến nhiều ánh mắt của nhân viên đang dán lên người mình.

Chỉ chú tâm vào cô gái trong vòng tay.

Mấy nhân viên nhìn thấy ông chủ cao cao tại thượng, cả ngày đều là mang khuôn mặt lạnh tanh, không có lấy một ý cười nào. Giờ đây lại nhếch môi, ánh mắt vốn lạnh như băng lúc này chỉ có cưng chiều và đầy tình yêu dành cho cô gái nhỏ.

Mẹ nó, hình ảnh quá sức tưởng tượng. Thật khó mà tiếp nhận.

Nhanh chóng nhân viên trong tập đoàn đều hay tin ông chủ nhà mình đã đến mùa xuân rồi.

"Họ có lan tin bậy bạ không?" Lúc ngồi trên xe, cô vẫn có chút lo lắng.

Nam Lãnh nhéo nhéo má của cô rồi nhàn nhạt đáp. "Bọn họ không dám."

Anh nói họ không dám chính là không dám.

Cô tin người đàn ông này có thể thuần phục cấp dưới của mình, khiến họ trung thành và cam tâm tình nguyện đi theo.

Nam Lãnh đưa cô đến một nhà hàng đơn giản trong con hẻm nào đó mà Hàm Hi Họa chưa từng biết đến.

Xe con không thể vào sâu nên đậu ở đầu hẻm, rồi anh nắm tay cô vừa đi bộ vừa giới thiệu sơ qua nhà hàng nhỏ này.

Thực chất thì đây chỉ là một quán cơm tấm nhỏ, là một người quen của Nam Lãnh đã mở. Đầu bếp ở đây nấu khá ngon, đặc biệt hợp với khẩu vị của anh nên thỉnh thoảng anh sẽ tới đây ăn.

Cơm căn tin ở tập đoàn anh chưa từng nếm thử. Mà anh cũng không muốn thử.

Đi bộ chỉ mất khoảng năm phút.

Quán cơm rất đơn sơ, nhưng khi vào trong mới thấy từng đồ vật đều vô cùng giá trị. Toàn là đồ cổ khiến người ta không dám chạm vào. Lỡ mà hư hỏng thì có bán nhà cũng đền không nổi. Hàm Hi Họa mơ hồ nghĩ.

Nam Lãnh kéo cô ngồi ở bàn trong một gian riêng.

Gian này không có cửa chỉ có mấy bức tường bao xung quanh.

Phục vụ là một cô gái trẻ, Hàm Hi Họa đoán là sinh viên đi làm thêm. Cô ấy hình như đã quen thuộc với Nam Lãnh nên vô cùng tự nhiên chào hỏi rồi đưa thực đơn cho anh.

Nam Lãnh biết khẩu vị của cô nhóc nhà mình nên gọi liền mấy món rồi trả lại thực đơn. "Bấy nhiêu trước." Như nhớ ra gì đó anh lại dặn dò. "Pha thêm một ly nước táo ít đường."

Nhân viên nữ đáp vâng rồi lui xuống.

Nghĩ tới khuôn mặt cô nhân viên kia ửng hồng khi nhìn anh, Hàm Hi Họa liền khó chịu ghê gớm. Cô liếc người nào đó đang cực kỳ không khách khí mà ngắm mình. "Anh có ngủ với cô gái kia không đó." Mùi dấm chua lan tỏa khắp căn phòng. Dù vậy Hàm Hi Họa cũng không tha cho anh. . Truyện Sủng

Khuôn mặt vốn vui vẻ của Nam Lãnh phút chốc lạnh xuống, anh híp mắt rồi trước vẻ ngạc nhiên của cô kéo ghế đến bên cạnh cô.

Vừa ngồi xuống, tay anh liền nắm chặt cằm của cô xoay về hướng mình. Anh gằng giọng. "Em coi anh là trai bao à? Đàn bà cũng ngủ cùng anh được?"

Lúc này mới ý thức được chính mình ghen bóng ghen gió nhưng ai bảo lịch sự tình trường trước đây của anh phóng túng như vậy chứ.

Cô kéo tay anh ra khỏi mình rồi đanh đá nói. "Là do trước đây anh ngủ với nhiều phụ nữ."

"Ai nói anh ngủ với nhiều phụ nữ?" Nam Lãnh cảm thấy hiện tại dọn mớ cục diện trong quá khứ thật sự hơi chật vật. Cô nhóc này đã ghim anh rồi, anh có giấu diếm cũng không thể nào khiến cô ngui giận. Vậy thì đành khai thật vậy. Thà đau một lần còn hơn đau dai dẳng.

"Anh đã nói là do nhu cầu mà. Nhưng không có như báo chí đưa tin. Anh bận như vậy lấy đâu thời gian đi tìm đàn bà để ngủ hoài. Hơn nữa sức khỏe của anh cũng không đủ cho một công đôi việc." Giải thích vậy rồi mà sắc mặt cô nhóc này sao vẫn như cũ bí xị vậy chứ.

Anh đau đầu, vòng tay ôm người đẹp vào lòng âu yếm. "Tha thứ cho anh nhé. Về sau đã có em rồi, anh chắc chắn không đi tìm đàn bà bên ngoài nữa. Hửm?" Anh ghé sát cổ cô, chút chút lại mút nhẹ khiến Hàm Hi Họa không còn tâm trí đâu trách cứ nữa.

Cái người đàn ông này thật quá nham hiểm.

Cô tức giận cắn mạnh lên môi anh, Nam Lãnh rên lên một tiếng nhìn cô nhóc lúc này đã nở nụ cười đắc ý. Anh nhấp nháp vị mằn mặn trong miệng, cuối cùng chỉ có thể mặc cho cô muốn làm gì làm. Anh mãi mãi là cưng chiều cô như vậy. Ai bảo anh yêu cô đến thế.

Hàm Hi Họa nhìn người đàn ông bên cạnh lấy khăn giấy chấm chấm vào môi mình. Cô chột dạ nuốt nước bọt. Cô thật sự không cố ý cắn mạnh như vậy.

"Em… xin lỗi. Em sơ ý quá rồi." Cô ghé sát ngực anh quan sát chỗ bị cô cắn đến chảy máu kia. Quả thật đã để lại một vết thương nhỏ rồi, cái này chắc phải một tuần lễ mới lành nổi.

Nam Lãnh dựa lưng vào ghế, bàn tay bóp eo cô. "Vậy em xoa dịu nó đi."

"Hả?" Xoa dịu á.

Nhìn cái điệu cười như có như không của anh, cuối cùng Hàm Hi Họa cũng hiểu hàm ý sâu xa trong hai chữ 'xoa dịu' kia.

Cô gật đầu đáp được. Rồi ghé sát khuôn mặt đẹp đến vô thực của anh từ từ hôn từng chút một.

Sợ anh đau nên cô hôn rất dịu dàng và nhẹ nhàng.

Mà kiểu hôn này càng khiến Nam Lãnh ngứa ngáy, khó chịu. Anh hừ một tiếng rồi đảo khách thành chủ nuốt trọn cái miệng nhỏ của cô.

"ưm… anh…"

"Hửm?"

"Người… có người."

Cuối cùng cũng buông tha cho cô nhóc. "Vì hôn hơi mạnh bạo nên vết thương trên môi anh lại rướm máu.

Hàm Hi Họa xót vô cùng, cô chạm nhẹ vào đó rồi xin lỗi anh lần nữa.

Nam Lãnh cười âu yếm khuôn mặt xinh xinh của cô rồi lưu manh nói bên tai. "Tối về chăm sóc tốt cho anh là được."

'Chăm sóc' đó là gì thì Hàm Hi Họa đã hiểu từ tận cốt tủy. Chính là cái chuyện chăm sóc như ở "phòng làm việc" kia.

Thành công nhìn thấy cả khuôn mặt cô ửng hồng, anh cong môi vuốt mái tóc mềm mượt của cô.

Vừa lúc này đồ ăn cũng được dọn lên, vẫn là cô gái phục vụ khi nãy. Nam Lãnh không chuyển qua chỗ cũ mà ngồi luôn cạnh cô.

Cô gái đó bày đồ ăn ra xong cũng lui xuống.

Chỉ là ánh mắt kia hình như chứa nhiều sự thất vọng và luyến tiếc.

Hàm Hi Họa chẳng muốn suy nghĩ phức tạp hóa vấn đề. Nam Lãnh đã yêu cô vậy thì cô tin tưởng anh có thể dẹp hết mấy bóng hồng bên cạnh. Đó là nhiệm vụ, trách nhiệm của anh mà không phải của cô.